THẬP THẤT THIẾP – CHƯƠNG 109 Tháng Một 29, 2014 by HEO ~ [Sara] 7 phản hồi
Liễu Nguyệt Phi rốt cuộc như mong muốn,
trở thành Hoàng hậu của Hiên Viên Mặc, là người phụ nữ tôn quý nhất
Phượng Thiên quốc. Tất nhiên, nữ nhân của hắn cũng không phải chỉ có một mình nàng, thế nhưng, dù sao, đàn ông trong thiên hạ có mấy người là
suốt đời chỉ có một nữ nhân? Huống chi là Thánh thượng hiện nay. Chỉ cần ở trong lòng hắn, nàng có một vị trí quan trọng là được.
Chỉ là, nàng đã không còn là xử nữ, nên ứng đối như thế nào đối với chuyện sẽ phát sinh kế tiếp đây?
Nàng không phải người ngu xuẩn, tin rằng
dùng thủ đoạn của nữ tử trong thanh lâu là có thể lừa bịp được, Hiên
Viên Mặc từng có rất nhiều nữ nhân, có phải xử nữ hay không sao mà hắn
không biết?!
Nên dùng lí do như thế nào để thoái thác, khiến hắn tin tưởng mà tha thứ? Liễu Nguyệt Phi có vài phần thất thần
trong đại điển sắc phong.
Màn đêm buông xuống, động phòng hoa chúc.
Hiên Viên Mặc đi vào tẩm cung. Trên
giường ngồi một cô gái tư thái thướt tha, đúng là Hoàng hậu của hắn, là
Hoàng hậu mà rất sớm trước đây hắn đã chọn.
Một luồng hương khí tràn ngập như có như không, làm cho người ta ý loạn tình mê.
Liễu Nguyệt Phi quyện hai tay vào nhau,
khẩn trương không thôi. Nàng không thể mạo hiểm, không thể để cho Hiên
Viên Mặc biết chuyện nàng đã không còn là xử nữ, cho nên sau khi trở lại tẩm cung, nàng liền đốt mê hương có thể làm cho người ta ý loạn tình
mê, mất đi lý trí. Loại mê hương này nàng đã cho rất nhiều người dùng,
không hề xuất hiện bất kỳ sai lầm, cho nên nàng mới dám dùng nó trên
người Hiên Viên Mặc. Hi vọng Hiên Viên Mặc không nhớ nổi chuyện đã xảy
ra.
Đánh như ý bàn tính, nhìn Hiên Viên Mặc dần dần đến gần, tim nàng càng khít chặt thêm hai phần.
“Hoàng thượng.” Giọng
của nàng khàn khàn, có sự run rẩy mà nàng không phát giác. Nàng sợ, bởi
vì nàng không đánh cuộc nổi. Dù sao, có người đàn ông nào lại mong muốn
người phụ nữ của mình đã từng bị người khi nhục qua? Lúc này, hận thù
của nàng đối với Mộ Dung Thập Thất càng sâu càng đậm.
Có lẽ là dược lực phát huy tác dụng, lúc
Hiên Viên Mặc đến gần nàng thì cước bộ bất ổn. Tay hắn vỗ vỗ trán, thầm
nghĩ, tối nay cũng không uống nhiều, sao lại say? Chẳng lẽ là hai ngày
nay không ngủ, thân thể thiếu ngủ?
Đang nghĩ ngợi nguyên nhân thì Liễu Nguyệt Phi đã đứng dậy đỡ hắn, “Hoàng thượng cẩn thận.”
“Trẫm không sao.” Hiên
Viên Mặc trầm giọng nói. Bóng dáng Liễu Nguyệt Phi ở trước mắt bắt đầu
không rõ, dung mạo xinh đẹp của nàng dưới sự phụ trợ của hỉ phục đỏ thẫm càng tuyệt mỹ lay động phàm trần. Hiên Viên Mặc nhoẻn miệng, cởi bỏ y
phục rườm rà.
Liễu Nguyệt Phi vừa định lấy tay chống
cự, tình cảnh đêm đó bị cường bạo hiện lên trước mắt, sắc mặt nàng tái
nhợt, mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống, tay cứng ngắc cầm hỉ phục, không cho hắn cởi ra.
Khi Hiên Viên Mặc đẩy nàng về hướng
giường, khi thân thể của hắn lỏa lồ trong không khí, thì nàng cắn răng
cố gắng nhoẻn miệng cười, miệng phát ra một tiếng rên rỉ trái ngược hẳn
với tâm lý đang sợ hãi.
Hiên Viên Mặc rất thoả mãn với phản ứng
của nàng, hắn thấy, nữ nhân nào đêm đầu tiên cũng đều không biết làm sao như vậy, hình dáng nàng nắm chặt song quyền, chẳng qua là sợ hãi một
người đàn ông xâm nhập. Hắn nhẹ giọng nói: “Nguyệt phi, trẫm sẽ dịu dàng.” Dẫu sao, nàng cũng là mỹ nhân, còn là mỹ nhân có thân thể mê người.
Liễu Nguyệt Phi cứng ngắc gật đầu, chỉ là đêm hôm đó bị mấy nam nhân luân phiên đè trên thân thể, thì từng đợt
cảm giác xa lạ, sợ hãi đồng loạt kéo tới.
Kỳ thực, người đàn ông đầu tiên chiếm
được nàng, kỹ thuật rất tốt, so với Hiên Viên Mặc còn cao hơn. Nghĩ tới
đây, Liễu Nguyệt Phi cảm thấy thẹn nhắm mắt lại.
Dần dần, Hiên Viên Mặc không hề dịu dàng
như lúc đầu nói, động tác thô bạo hẳn lên. Liễu Nguyệt Phi hiểu đây là
dược hiệu phát tác, trái tim thấp thỏm liền trầm xuống.
Khi tim nàng đập kinh hoàng như sấm, thấp thỏm bất an, thì hắn tiến nhập vào nàng!
Hắn khẽ dừng lại, tim Liễu Nguyệt Phi như sắp vọt ra ngoài! Nàng cho là mình đã bị vạch trần, nhưng hắn chỉ dừng
lại, thô to thở hổn hển một tiếng, sau đó lại bắt đầu mãnh liệt tiến
công.
Dần dần, nàng yên tâm, cũng đắm chìm
trong cảnh cá nước thân mật, nếu vừa rồi hắn bứt ra rời đi, nàng sẽ sợ,
sẽ sợ, nhưng hiển nhiên, hắn cũng không có phát hiện!
May mà, nàng đã nghĩ tới huân hương!
Tối nay hữu kinh vô hiểm, nhưng nàng lại không hề hiểu đàn ông.
Ngày mai, trời còn chưa sáng. Hiên Viên
Mặc liền đứng lên, hắn rét lạnh nhìn lướt qua Liễu Nguyệt Phi nằm ở trên giường, trong mắt vô pháp che giấu chán ghét và lửa giận.
Liễu Nguyệt Phi nghe được tiếng động liền đứng dậy, nghi ngờ nhìn về phía Hiên Viên Mặc, “Hoàng thượng, vì sao không nghỉ thêm một lát? Cách giờ lâm triều vẫn còn một canh giờ mà.” Tối hôm qua, trong cơn mơ mơ màng màng, trước khi đi vào giấc ngủ, nàng đã đem huyết tích chuẩn bị trước đó nhỏ lên giường. Hiện tại, nàng hoàn toàn có thể yên lòng.
Nghe vậy, sắc mặt Hiên Viên Mặc xanh xám, lửa giận mới vừa áp chế phịch một tiếng nhảy thăng lên, cúi thân, bắt
lấy cằm nàng, ánh mắt hàn lãnh đảo qua vài giọt màu đỏ trên giường, càng chán ghét không gì sánh được, “Dơ bẩn như vậy còn dám cho trẫm thị tẩm!” Tối hôm qua, lúc hắn tiến vào cơ thể nàng, hắn không hề cảm giác được
sự thít chặt của xử nữ còn có thiếu mất một lớp cản trở, tuy rằng lúc đó hắn bị dục hỏa thiêu đốt, nhưng vẫn nhớ kỹ giờ khắc ấy.
Không ngờ, hắn lại bị nàng đùa bỡn! Đây thật là chuyện nực cười nhất trên đời này, Hoàng hậu của hắn, lại là tàn hoa bại liễu!
Liễu Nguyệt Phi thất kinh, che giấu đáy lòng chấn động, lắc đầu phủ nhận, nàng tuyệt đối không thể thừa nhận, “Hoàng thượng, người nói gì thế? Thần thiếp nghe không hiểu.” Lẽ nào mê hương ngày hôm qua không tạo nên tác dụng sao?
“Bây giờ trẫm không truy cứu
ngươi, là không muốn để cho người cười nhạo trẫm! Nhớ kỹ, trẫm tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi!” Hiên Viên Mặc hừ lạnh một tiếng, buông cằm Liễu Nguyệt Phi ra, kiên quyết đứng dậy.
“Hoàng thượng! Hãy nghe thiếp
giải thích, thiếp không phải cố ý giấu diếm! Hết thảy sự tình đều không
phải là điều thiếp mong muốn. . .” Liễu Nguyệt Phi hướng về phía tấm lưng băng lãnh cường ngạnh của Hiên Viên Mặc, hô.
Nhưng Hiên Viên Mặc lúc này căn bản nghe không vào, hắn vẫn không quay đầu lại, mà là cười lạnh nói: “Trẫm không truy cứu gã thông dâm với ngươi là ai! Chuyện này tốt nhất không
nên truyền ra làm dơ danh tiếng của trẫm. Ngày sau, đợi tình hình trong
nước ổn định, trẫm nhất định sẽ truy cứu ngươi!” Bất kỳ một người đàn ông nào sau khi bị lừa dối, cũng không thể rộng lượng tha thứ!
Điển lễ phong hậu phung phí hôm qua, lúc
này thật là châm chọc! Kẻ có được Liễu Nguyệt Phi lúc này nhất định là
đang ở nơi nào đó cười trộm!
Phất tay áo, lưu lại sự băng lãnh thấu
xương, hắn kiên quyết rời đi! Hắn hận nhất chính là lừa dối, cho nên,
hắn tuyệt đối sẽ không buông tha nàng!
Liễu Nguyệt Phi mặt trắng như tờ giấy co
quắp ngồi tại đó, cảm thụ được sự băng giá bên trong tẩm cung, thân thể
cũng không nhịn được nữa mà phát run. Nàng biết, sau này hắn sẽ không
chạm vào nàng nữa!
Hết thảy đều do Mộ Dung Thập Thất! Nàng nhất định phải bắt Mộ Dung Thập Thất trả giá thật đắt cho sự chật vật của nàng hôm nay!
Quật cường cắn răng, nắm chặt song quyền. Tiếp theo nàng nên làm gì đây? Nàng không thể để cho Hiên Viên Mặc vắng vẻ nàng! Hận nàng! Chán ghét nàng!
Phải tìm một giải thích hợp lý khiến hắn tha thứ!
Là nàng đã đánh giá cao dược lực của mê hương, đã quá tin tưởng mê hương có thể làm cho Hiên Viên Mặc mất lý trí!
Lúc này hối hận cũng vô dụng, nàng cần phải suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ thật kỹ. . .
Như Hiên Viên Mặc phỏng đoán, Sài Lang
đang ở Thiên Hạ Lâu đắc ý dùng đồ ăn sáng, dưới ánh mắt khinh bỉ của Mẫu Đơn, Cáp Tử, hắn cười hì hì nói: “Không biết Hiên Viên Mặc tối qua có đến nơi ta đã đi qua không! Ha ha ha ha!”
Khóe môi Mẫu Đơn, Cáp Tử co rúm. Gã Sài
Lang này bản tính không khác gì lang sói, xứng đôi với hai chữ sắc lang! Lâu chủ thực sự là nhìn người đúng việc, mới bảo hắn đi chấp hành nhiệm vụ này!
“Chỉ là, kỹ thuật của ta được
công nhận là cao siêu. Sau khi Liễu tiểu thư qua tay ta dạy bảo, khẳng
định sẽ không hài lòng Hiên Viên Mặc! Ha ha ha. . .” Lại thêm một tràng cười to bừa bãi.
Mẫu Đơn, Cáp Tử ném chén đũa, nghe không nổi nữa! Quả thực là kẻ phong lưu, ngay cả tiếng cười đều dâm tà!
Lâm triều đã qua, Hiên Viên Mặc khó nén
sầu lo, hắn vốn có chuẩn bị, sau khi đoạt cung, nan đề phải đối mặt sẽ
rất nhiều, chẳng qua, lúc này hắn hiểu thêm rằng, hắn còn có một trận
đánh ác liệt!
Hạ triều, hắn liền phái người đi truyền
Mộ Dung Thập Thất tiến cung. Nay nàng đã bị giam ở trong phủ ba ngày,
cũng không sợ nàng sẽ sinh thêm chuyện gì. Nên gặp nàng một chút, có một số việc cần nói chuyện.
Khi binh lính bao vây Mộ Dung phủ rút đi, Thập Thất nhận được thánh chỉ, Hiên Viên Mặc muốn gặp nàng.
Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi sau khi biết được, đều ngăn cản, giờ cũng đã khác trước, Hiên Viên Mặc muốn gặp nàng có thể có chuyện tốt gì!
Thập Thất cười trấn an cha mẹ vài câu, sau đó liền ngồi lên cỗ kiệu Hiên Viên Mặc phái tới đón tiếp.
Trước cửa, vẫn có một ít bách tính vây
quanh hóng chuyện, nhìn thấy Thập Thất ngồi lên cỗ kiệu tới từ hoàng
cung, liền lời đồn nổi lên bốn phía, là: Mộ Dung Thập Thất muốn vào cung làm phi tử!
Mai Hoa đứng ở ngoài cỗ kiệu nghe được
tiếng mọi người tiếng nghị luận, liền trừng mắt nhìn, chúng người nhát
gan lập tức ngậm miệng lại.
Thập Thất hoàn toàn không thèm để ý đến
việc mọi người nghị luận, lời đồn dừng lại ở trí giả. Huống hồ, nàng căn bản sẽ không tiến cung, cùng một đám nữ nhân hầu hạ một người đàn ông!
Tại sườn điện cung Càn Thanh, Hiên Viên Mặc đã sớm đợi ở đây.
Thập Thất bước vào sườn điện nhìn thấy Hiên Viên Mặc thì cũng không kinh ngạc, chỉ cung kính lễ độ nói: “Thập Thất tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Hiên Viên Mặc ưng mâu lóe lên, có đoạn
ngày không gặp, nàng càng khiến người khác chú ý, trên người nàng chảy
xuôi khí tức ngạo nhân, khiến hắn nín lặng. Hắn thu lại thần sắc, nói: “Đứng dậy đi, không cần đa lễ.”
Thập Thất đứng dậy, bèn đứng sang một bên, khuôn mặt trắng nõn ánh lên nét cười, khách khí nói: “Tạ ơn Hoàng thượng, chẳng biết Hoàng thượng hôm nay triệu kiến Thập Thất là vì chuyện gì?” Không phải là muốn uy hiếp cảnh cáo đấy chứ?
“Nếu muốn bảo mệnh, hãy đem chứng cớ trong tay cha nàng thiêu hủy hoặc giao vào tay trẫm.” Hiên Viên Mặc trầm giọng nói. Hắn vốn muốn lấy mạng nàng, chặt đứt hậu
hoạn. Chỉ là, hắn thật không ngờ, nàng lại có thâm giao với Mặc Trần
Cung chủ Đệ Nhị Cung!
“Không bằng như vậy đi, muốn ngăn chặn hậu hoạn hãy để cha từ quan cáo lão hồi hương đi. Về phần cái gọi
là chứng cứ, cũng sẽ như lời Hoàng thượng nói, hóa thành một đống tro
tàn.” Thập Thất cười nói. Việc gặp mặt hôm nay nàng cũng đã sớm nghĩ tốt, vì cha mẹ tranh thủ là mục đích chủ yếu của chuyến tiến cung
này .
Vô luận Hiên Viên Mặc làm khó dễ thế nào, nàng cũng phải cho cha mẹ một phần an tâm.
Hiên Viên Mặc nhíu nhíu mày, lạnh giọng cự tuyệt: “Mộ Dung đại nhân vì nước cúc cung tận tụy, là lương đống hiếm có trong triều.”
“Hoàng thượng lời ấy sai rồi, hai chữ lương đống không thích hợp để hình dung cha. Hôm nay cha đã hơn bốn mươi tuổi, động tác càng ngày càng chậm, đã bắt đầu quên rất nhiều
chuyện. Nếu tiếp tục tại triều làm quan sợ rằng khó có thể đảm nhiệm
được. Hôm nay chuyện cha nên làm nhất đều đã hoàn mỹ hoàn thành. Cho
nên, thỉnh Hoàng thượng thương cảm thần tử, cho cha cáo lão hồi hương.
Về phần thứ đồ căn bản cũng không trọng yếu kia cũng sẽ tùy theo mà biến mất!” Thập Thất mắt sáng như đuốc, ngữ tốc khá nhanh. Nàng biết rõ, Hiên Viên Mặc tuyệt đối sẽ không đơn giản buông tay.
“Đã như vậy, trẫm duẫn! Nhưng, Mộ Dung đại nhân không thể rời khỏi kinh thành! Hôm nay thời cuộc rung
chuyển, Mộ Dung đại nhân đã từng vì trẫm cúc cung tận tụy làm việc, Trẫm vì biểu đạt tâm ý quan tâm, sẽ phái mười thị vệ thời thời khắc khắc bảo vệ sự an toàn của Mộ Dung đại nhân.” Thần sắc Hiên Viên Mặc hơi chút lạnh lùng, ánh mắt nhìn Thập Thất dị thường phức tạp.
Thập Thất nhíu nhíu mày không phản bác
nữa, nhìn như hắn đã nhượng bộ, kì thực là muốn khống chế nhất cử nhất
động của cha, để ngừa có biến. Đột nhiên nghĩ đến Liễu Nguyệt Phi, tối
hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, trên môi bèn hiện một nụ
cười giễu cợt, nhẹ giọng hỏi: “Đã quên chúc mừng một tiếng, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão.”
Nghe thế, sắc mặt Hiên Viên Mặc vốn đã
không tốt nay lại càng chìm vài phần. Thấy vậy, Thập Thất cười thầm, xem ra Hiên Viên Mặc đã biết Liễu Nguyệt Phi không phải là xử nữ! Nhưng cái giả câm điếc này hắn phải nhịn chắc rồi!
“Mộ Dung Thập Thất, trẫm sẽ cho nàng một cơ hội, cho nàng tiến cung làm Hoàng quý phi của trẫm.” Hiên Viên Mặc dằn chán ghét đối với Liễu Nguyệt Phi xuống đáy lòng,
phức tạp nhìn về phía Mộ Dung Thập Thất. Càng là không có được lại càng
muốn có. Hắn đối với Mộ Dung Thập Thất chính là loại ý nghĩ này, vì sao
nàng không giống những nữ nhân khác yêu thương nhung nhớ hắn? Hi vọng
được hắn sủng ái?
Hắn nhìn chằm chằm phản ứng của nàng, đây là một cơ hội cuối cùng, nếu nàng đáp ứng, đời này hắn sẽ cưng chìu
nàng. Nếu cự tuyệt, hắn biết sau này hắn nhất định phải giết nàng!
Thập Thất gợn sóng không sợ hãi, nhún vai, cười nói: “Hoàng thượng thật đúng là để mắt Thập Thất. Hoàng thượng hẳn không có quên lời Thập Thất đã từng nói chứ?” Người đàn ông của nàng, suốt đời chỉ có thể trung thành với nàng, chỉ
có một người là nàng! Hiên Viên Mặc là loại ngựa đực, dù cho tận thế,
trên địa cầu chỉ có một người đàn ông là hắn, nàng cũng sẽ không tiếp
nhận!
“Tốt, tốt! Hi vọng nàng nhớ kỹ những lời hôm nay nói, sau này nghìn vạn lần đừng hối hận!” Hiên Viên Mặc cắn răng nghiến lợi nói. Nàng lại nhiều lần cự tuyệt,
thật cho là hắn yêu nàng đến mức trừ nàng thì không lấy? Sau này, hắn
tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay!
“Hoàng thượng còn có việc? Nếu như không có, Thập Thất xin cáo lui!” Thập Thất khom khom thân muốn rời khỏi, nàng không muốn đứng ngốc ở chỗ này. Hoàng cung lúc này, đối với nàng mà nói, nguy hiểm trùng điệp,
địch nhân lại càng địch nhân.
Hiên Viên Mặc không nói, nhìn Thập Thất rời khỏi trước mặt hắn.
Khi Thập Thất đi tới trước cửa, giọng Hiên Viên Mặc lạnh như băng vang lên sau lưng nàng, “Mặc Trần há là người có thể nắm trong tay? Hắn tiếp cận nàng tất có mục đích.” Đích xác, hắn lúc này không ra tay với nàng, nguyên nhân trọng yếu nhất là bởi vì Mặc Trần! Đệ Nhị Cung có thế lực rất lớn trong tam quốc, hôm
nay hắn vừa chưởng quản Phượng Thiên quốc, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thập Thất đi tới trước cửa, cước bộ khẽ
dừng, Mặc Trần? Hiên Viên Mặc nhắc tới Mặc Trần tuyệt đối không phải là
ngẫu nhiên! Lúc này nhắc tới, nói rõ Hiên Viên Mặc kiêng kỵ Mặc Trần!
Lẽ nào, Hiên Viên Mặc hôm nay đột nhiên buông tay, có liên quan tới Mặc Trần?
Thập Thất rời khỏi hoàng cung, dọc theo
đường đi đều trầm tư, nàng biết Mặc Trần thái độ làm người quang minh
lỗi lạc, tất cả mịt mờ hắc ám không hề dính dáng đến hắn, thế nhưng, vừa rồi lời Hiên Viên Mặc nói khiến cho nàng có lòng phòng bị.
Sau khi xuất cung, Thập Thất ra lệnh,
nàng muốn đi gặp Hiên Viên Ninh! Vài thứ kia đặt ở trong tay Hiên Viên
Ninh sẽ trở thành lợi khí, nhưng để ở trong tay nàng chính là nguy hiểm!
Kỳ thực, khi Thập Thất ra khỏi Càn Thanh
cung, thì Liễu Nguyệt Phi vừa lúc đi ra tản bộ thấy được nàng. Chỉ là,
Liễu Nguyệt Phi lập tức xoay người đi đến một hướng khác.
Lúc này nàng không muốn cùng Mộ Dung Thập Thất chạm mặt, nàng chưa làm tốt tâm lý chuẩn bị. Muốn ra tay với Mộ
Dung Thập Thất, nhất định phải có kế hoạch đầy đủ.
Đương nhiên, còn có điểm trọng yếu nhất
là, sau khi Hiên Viên Mặc biết nàng không phải xử nữ, liền gặp Mộ Dung
Thập Thất, điều này nói rõ cái gì? Chẳng lẽ Hiên Viên Mặc muốn Mộ Dung
Thập Thất tiến cung? Hay hoặc là, Mộ Dung Thập Thất biết Hiên Viên Mặc
đăng cơ, muốn tới lấy lòng?
Bất luận nguyên nhân là gì, gút mắc giữa nàng và Mộ Dung Thập Thất cũng phải có một kết thúc!
Nhìn thoáng qua Càn Thanh cung, Liễu
Nguyệt Phi cắn răng, nàng sẽ làm cho Hiên Viên Mặc tha thứ. Vô luận quá
trình có bao nhiêu gian khổ, nàng cũng sẽ không từ bỏ.
Sau nửa canh giờ
Hiên Viên Mặc quá sợ hãi, không nhịn được lửa giận, nổi giận gầm lên: “Tại sao có thể như vậy?! Là ai trông giữ quốc khố?! Dẫn hắn đến gặp trẫm!” Sau khi hạ triều, hắn mệnh lệnh bảo người kiểm kê quốc khố, ai biết quốc khố căn bản không còn một vật!
Chuyện này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, nhất định là có người dự mưu!
Hắn tuy rằng chiếm được thiên hạ Phượng
Thiên quốc! Nhưng lại gặp phải vấn đề càng thêm nghiêm trọng! Quốc gia
không có quốc khố, còn gọi là quốc gia sao?
“Hoàng thượng thứ tội! Vài tên thị vệ trông coi quốc khố đều không thấy bóng dáng, ngay cả Lưu đại nhân cũng đã biến mất!” Mấy đại nhân mặc quan phục đầu đổ mồ hôi lạnh quỳ trên mặt đất, cơ thể không ngừng run.
Thân hình Hiên Viên Mặc run lên, hô hấp
dường như bị hút ra, qua chừng nửa ngày, hắn mới bình phục hô hấp, khôi
phục lại lý trí, đứng vững thân hình, lạnh giọng ra lệnh: “Lúc này không thể lộ ra! Phái người âm thầm điều tra tung tích quan ngân mất tích trong quốc khố!” Lúc này, hắn có một cách nghĩ hoang đường, luôn cảm thấy có người âm thầm thao túng tất cả!
Hết thảy trước mắt chẳng qua chỉ là một cái cục!
Mày kiếm nhíu chặt, việc này không làm khó được hắn! Hắn có thể đi tới bước hôm nay, sao lại bị một việc nhỏ như vậy đả đảo?!
Tứ vương phủ
“Tứ vương gia, Mộ Dung tiểu thư cầu kiến.” Ngoài cửa truyền đến tiếng Dung Nhi dịu dàng nói.
Trong phòng, Hiên Viên Ninh đang ngồi ở
trên tháp hạ kỳ, hai ngón tay nắm quân cờ ngừng một chút, liền nghe được thanh âm lãnh tình như thường của hắn, “Để cho nàng vào đi.”
Ngoài cửa, Thập Thất nghe được tiếng của
Hiên Viên Ninh, nhíu nhíu mày, dường như sự bình tĩnh của hắn như đang
cười nhạo nhịp đập có chút nhanh trong lòng nàng, trên đường tới đây,
nàng lo lắng bởi lần trước cự tuyệt, lúc này gặp mặt sẽ có chút xấu hổ,
xem ra, là nàng suy nghĩ nhiều.
Tiến vào phòng, liền thấy hắn ngồi xếp
bằng trên tháp, trên chân có đắp một tấm thảm được chế tác từ lông hồ
ly, nàng phát hiện, hắn rất thích đồ trắng, ánh sáng từ song cửa vừa lúc hắt lên người hắn. Nàng rất ít mặc đồ trắng, nguyên nhân rất đơn giản,
là bởi vì tâm nàng thiếu tinh thuần, sợ bẩn màu sắc thánh khiết này.
Nhưng màu trắng tựa hồ như vì hắn mà chế tạo, mặc ở trên người hắn, hòa
với khí tức thanh nhuận cao nhã của hắn, thật là phù hợp.
Trên người hắn hiện lên ánh sáng màu vàng nhạt, nhìn qua lại có vài tia cảm giác không chân thật.
Thập Thất lại nhíu nhíu mày, trong phòng
không có mùi thuốc, lại có mùi thơm ngát khiến nàng quen thuộc mà xa lạ. Đây là hương vị thuộc về hắn! Phải nói, nàng quen thuộc là cơ bụng sáu
múi của hắn, xa lạ là con người hắn.
“Cùng ta hạ một bàn đi.”
Nàng nghe được thanh âm hắn quạnh quẽ, nhướng nhướng mày, tầm nhìn rơi vào bàn cờ đã hạ một nửa, khóe miệng khẽ cong, cười nói: “Thắng có chỗ tốt gì?” Nàng không dễ dàng chơi cờ với ai, thứ này tiêu hao thời gian và kiên trì. Trừ phi có mục đích, nàng mới có thể hứng thú.