“Không ngờ tất cả đều không thoát khỏi mắt của Tứ Vương gia.” Thập Thất cũng phức tạp nhìn Hiên Viên Ninh. Nếu hắn đã nhìn thấu triệt đến vậy, sao hắn không nắm lấy tiên cơ? Tự mình leo lên ngôi vị hoàng
đế?
Nàng không tin hắn không có dã tâm, nếu
không có dã tâm, thì sao lại có một thế lực trong bóng tối mà nàng không có cách nào biết được, rồi lại còn có thể nắm giữ thời cuộc một cách rõ ràng đến vậy?
Phi Kiếm vừa nghe thấy Thập Thất khen Hiên Viên Ninh, liền mở miệng nói: “Đó là đương nhiên. Tất cả đều không thể chạy thoát khỏi pháp nhãn của
Vương gia. Dù cho Tam Vương gia có mưu tính thế nào, cũng không chạy
thoát khỏi thế cục mà Vương gia đã tỉ mỉ thiết hạ. Chẳng qua, nếu không
phải vì Mộ Dung tiểu thư…” Phi Kiếm đang tính nói bởi vì Thập
Thất, mà Hiên Viên Ninh mới làm cho bản thân rơi vào vòng nguy hiểm. Kết quả bị ánh mắt băng hàn của Hiên Hiên Ninh làm cho im bặt.
Khóe môi Phi Kiếm co giật, vội vàng cúi
đầu, hắn quả thật không nhịn được, nếu như hắn thích cô nương nào đó,
hắn nhất định sẽ thẳng thắn, hắn không có kiên trì làm nhiều chuyện như
vậy đâu.
Thập Thất nhướng đuôi lông mày, rõ ràng
Phi Kiếm còn muốn nói điều gì đó, mà Hiên Viên Ninh lại không cho hắn
nói hết, rốt cuộc là có chuyện gì đây?
Mai Hoa ngúc ngoắc đầu, cười nói: “Tiểu thư, Tứ Vương gia và Phi Kiếm đang đánh đố chúng ta đấy.” Chắc chắn Tứ Vương gia có bí mật kinh thiên nào đó.
“Nếu đã là bí mật, chúng ta vẫn không nên biết thì tốt hơn.” Thập Thất thản nhiên cười nói. Chuyện người ta không muốn tiết lộ, nàng không nhất thiết phải kêu người ta nói ra.
Ánh mắt Hiên Viên Ninh loe lóe, thập phần bình tĩnh.
Kinh thành. Tam vương phủ.
“Bọn họ không chết? Lại còn chạy
trốn? Một nghìn binh sĩ mà bổn vương phái đi toàn bộ bị độc xà mãnh thú
công kích, chỉ có vài người sống sót?” Sắc mặt Hiên Viên Mặc thâm trầm, ẩn nhẫn lửa giận không phát.
Bởi vì lúc chạy trốn, Lưu Trầm đã bị trọng thương, nên giờ đây sắc mặt hắn tái nhợt, gật đầu: “Vâng, nhóm Tứ Vương gia đều đã chạy thoát. Nếu không phải có độc xà mãnh thú
đột nhiên xuất hiện, thuộc hạ nhất định có thể bắt được Tứ Vương gia.
Thế nhưng chúng lại bỗng nhiên xuất hiện, một nghìn người hầu như đều bị chúng cắn bị thương, chạy trốn khỏi đó cũng chỉ có thuộc hạ và ba tên
lính có chút công phu mà thôi.”
“Đột nhiên bị mãnh thú công kích? Tuyệt đối không phải trùng hợp!” Hiên Viên Mặc lạnh giọng nói, nhất định là do bọn Hiên Viên Ninh gây
nên. Vùng lân cận kinh thành, cho dù có núi cao hiểm trở, nhưng vẫn rất
ít nghe nói đến việc có độc xà và mãnh thú cùng lúc xuất hiện công kích
loài người.
Sắc mặt tái nhợt của Lưu Trầm toát lên nét sợ hãi, “Sau khi thuộc hạ an toàn rời khỏi, liền mang theo vài người trở lại điều
tra, kết quả phát hiện gần nghìn cổ thi thể bao gồm cả độc xà, mãnh thú, đều biến thành bạch cốt!” Quá kinh khủng! Rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì. Mà trong khoảng thời gian ngắn, khiến toàn bộ thịt trên thi
thể biến mất, chỉ còn lại bộ xương khô? Hắn còn nhớ rõ mùi vị trong
không khí lúc đó, chính là tanh tưởi!
Nghe vậy, thân hình Hiên Viên Mặc run lên, “Chẳng lẽ là phong nghĩ đàn xuất hiện?”
Bên ngoài mưa to như xối nước, hắn bỗng
nhớ tới sáng sớm hôm nay khí trời rất ngột ngạt, đúng là điều kiện cho
phong nghĩ đàn xuất hiện! Nếu là phong nghĩ đàn xuất hiện, thế thì xác
suất còn sống của bọn Hiên Viên Ninh sẽ bằng không!
Chẳng qua để ngừa có chuyện ngoài ý muốn, hắn nhất thiết phải làm tốt công tác chuẩn bị! “Phái người canh giữ ở cửa cung, nếu Hiên Viên Ninh còn sống, hắn nhất định sẽ trở lại kinh thành.”
Lưu Trầm đáp: “Rõ.”
Hiên Viên Mặc bước tới trước cửa sổ, đưa
ưng mâu nhìn mưa to bên ngoài, tai nghe tiếng mưa rơi rả rích lách tách, thần sắc rất âm ngoan. Để tránh khỏi bị Hiên Viên Ninh làm hỏng việc,
trong vài ngày tới, hắn sẽ động thủ!
…
Liễu phủ
Liễu Nguyệt Phi cầm trên tay lá thư Hiên Viên Mặc gửi tới, tâm trạng rất phấn khởi, “Rốt cục ta cũng đợi được ngày này!”
Nếu Mộ Dung Thập Thất chết, sau này sẽ không còn ai có thể tranh giành Hiên Viên Mặc với nàng!
Sau khi trải qua những chuyện này, nàng phát hiện, trong lòng Hiên Viên Mặc, địa vị của nàng, không ai có thể lay động.
Còn chuyện hòa thân?
Liễu Nguyệt Phi cười lạnh một tiếng: “Mộ Dung Thập Thất, chắc ngươi sẽ không nghĩ đến, Tam Vương gia lại ra
tay với ngươi chứ? Khiến cho ngươi thất vọng rồi, ta sẽ không đi hòa
thân, hơn nữa còn gả cho Tam Vương gua, trở thành nữ nhân tôn quý nhất
Phượng Thiên quốc, từ nay về sau, hưởng thụ hết vinh hoa phú quý.”
“Ha ha ha ha…”
Liễu Nguyệt Phi nàng mới là người chiến thắng sau cùng!
…
Thiên Hạ Lâu
“Vẫn không có tin gì của Lâu chủ ư?” Mẫu Đơn trầm giọng hỏi.
Vài tên thuộc hạ đứng phía trước đồng loạt lắc đầu.
Đều đã qua một ngày một đêm, Lâu chủ còn sống hay đã chết nửa điểm tin tức cũng không có.
Tuấn dung của Sài Lang nặng nề, “Nếu vẫn chưa có tin tức của Lâu chủ và Mai Hoa, thì đã nói lên hai người họ chắc chắn đang gặp ngay hiểm, không thể thoát thân.”
“Dựa vào sự thông tuệ của Lâu
chủ, thì người tuyệt đối sẽ không sao! Ta tin chắc rằng Lâu chủ vẫn còn
sống! Bất kể như thế nào, cũng phải tiếp tục tìm, Lâu chủ rất cần chúng
ta giúp đỡ.” Nét mặt Mẫu Đơn trấn định, trầm giọng nói.
Sài Lang gật đầu: “Rõ!”
…
Hoàng cung
Nhóm ba người Độc Cô Ngạo Thiên, Hiên Viên Hạo, Lăng Dạ đang bí mật thương nghị.
“Nếu chúng ta thất bại, hãy nghĩ hết biện pháp bảo trụ Lăng Dạ, chỉ cần còn có một tia hi vọng. Trẫm cũng sẽ không từ bỏ.” Hiên Viên Hạo nhíu mày, kiên quyết nói.
Độc Cô Ngạo Thiên gật đầu, nói tiếp: “Có lẽ sự tình cũng không xấu như chúng ta nghĩ. Thất bại một hai lần
cũng không tính là gì. Chúng ta còn có con át chủ bài cuối cùng.”
“Nếu quả thật tới ngày đó, chúng ta hãy…” Hiên Viên Hạo híp mắt, ngoan lệ nói.
Ánh mắt Lăng Dạ tối lại, nếu thực sự có
ngày đó, hắn không giống với hai người họ, hắn không phải người trong
triều đình, hắn có thể an toàn sống sót.
…
Trong sơn động tăm tối.
“Mọi người cầm lấy đuốc, và đừng nên di chuyển lung tung.” Sắc mặt Hiên Viên Ninh trầm xuống, lạnh giọng nói.
Ba người còn lại đồng loạt gật đầu.
Thập Thất nhìn sang Hiên Viên Ninh, thấp giọng nói: “Bên trong sơn động có một loại ẩm ướt bất bình thường. Hơn nữa khi lửa cháy càng lúc càng lớn, ta loáng thoáng nghe thấy tiếng của một vật gì
đó đang bò.” Loại cảm giác này cực kỳ rợn người, bên trong sơn động có nguy hiểm!
“Là một loài bò sát.”
Tiếng Hiên Viên Ninh vô cùng băng lãnh, thế nhưng hắn lại rất mềm nhẹ
đem tấm áo trên người khoác lên người Thập Thất, “Y phục của nàng mỏng
manh, phủ thêm cho ấm.”
Tim Thập Thất run lên, đáy lòng dường như có một luồng nhiệt ấm nồng xẹt qua. Hắn…
Khi tấm áo được khoác lên trên người, thì có một loại hương vị vừa quen thuộc lại vừa xa lạ khiến lòng Thập Thất
nổi lên nghi ngờ, nhưng nàng còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, thì đã nghe
thấy tiếng bò càng ngày càng gần.
“Là rắn?” Mai Hoa và Phi Kiếm cùng nhau kinh hô, hình như chỉ có rắn mới bò trườn như vậy, nhưng mà trước giờ rắn vẫn rất linh hoạt, khi di chuyển rất ít gây ra tiếng
động, mà lúc này, loại âm thanh trườn bò kia lại đang tiến tới rất gần!
“Không thể tiếp tục ở đây nữa, chúng ta đi!” Hiên Viên Ninh nâng Thập Thất dậy, sau đó nói với Mai Hoa và Phi Kiếm.
Ba người gật đầu, chính ngay vào lúc đang tính rời đi, thì họ chợt nghe được phía sau có tiếng vật nặng đánh mạnh vào tường!
Bốn người quay đầu lại, lập tức bị chấn động bởi cảnh tượng trước mắt!
Mười con mãng xà dài hơn năm thước*, đủ
loại màu sắc hình dạng, chúng đang hộc ra những cái lưỡi dài to, âm u
nhìn bọn họ! Chúng nó bày ra trạng thái công kích! Nhưng không có lập
tức tấn công, có lẽ là đang quan sát kẻ địch của chúng có bao nhiêu năng lực!
*1 thước = 1 mét
“Trời ơi!” Mai Hoa hoảng hồn kinh hô. Nàng đã từng gặp qua đủ loại hiểm cảnh, nhưng vẫn chưa
từng gặp qua nhiều con mãng xà to lớn đến nhường này! Thật khủng khiếp,
thật đáng sợ!
Bên ngoài trời vẫn còn đang mưa!