“Tiểu thư, có một vị công tử đã tỉnh lại, hắn muốn tới xem vị tiểu thư này.” Một thiếu nữ vận y phục trắng bằng lụa mỏng tiến vào phòng, sau đó nói với nữ tử ngồi ở một bên.
Nữ tử có giọng nói mượt mà, êm tai, gật đầu cho phép: “Để cho hắn vào đi.”
Trong mơ hồ, Thập Thất dường như nghe
được gì đó, rồi lại tựa như không nghe được gì cả, tóm lại là mơ mơ hồ
hồ. Nàng muốn mở to mắt ra, nhưng mí mắt cứ nặng trìu trĩu khiến nàng
không tài nào mở mắt ra được.
“Nàng cũng sắp tỉnh.” Giọng nói êm tai của nữ tử lại vang lên. Giọng nói của nàng như dòng nước chảy êm ả, rất hay.
Nam tử tiến vào phòng, ánh mắt chẳng qua
chỉ lướt qua nữ tử cạnh bên một lúc, rồi sau đó đi về phía chiếc giường, nhìn thấy Thập Thất nằm trên giường vẫn hôn mê, thâm mâu Hiên Viên Ninh lóe lóe, bàn tay trắng nõn, thon dài, ấm áp vuốt ve cái trán nàng, độ
ấm vừa phải, cũng không có nóng, rồi sau đó ngón trỏ và ngón giữa lơ
đãng xẹt qua mạch đập trên tay phải Thập Thất. Hẳn là cần khoảng một
khắc nữa nàng mới tỉnh lại, là do nàng quá mệt mỏi, thể lực cạn kiệt,
cho nên mới hôn mê lâu.
Nữ tử rất kinh ngạc với thái độ lạnh lùng của Hiên Viên Ninh đối với nàng, nên không khỏi tò mò nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi bị thương nặng nhất, vốn sẽ phải tỉnh sau bọn họ. Nhưng ngươi lại bắt
buộc bản thân tỉnh lại. Chẳng lẽ ngươi không biết hành vi này không khác gì tự sát sao?” Nàng sờ qua mạch đập của hắn, võ công bí hiểm
ngay cả nàng cũng phải kinh ngạc, chẳng qua, cơ thể hắn từng trúng bách
độc, rồi sau đó bách độc bất xâm. Ngũ tạng lục phủ cũng từng bị thương,
nhưng hắn vẫn còn sống, gần đây hắn lại đột nhiên mất đi bốn năm công
lực, thân thể đã hao kiệt không chịu nổi, nhưng hắn vẫn không để ý tới.
Những điều này nàng chỉ có thể thấy được, còn có cả nội thương không rõ
nguyên do kia nữa. Rốt cuộc hắn là một người nam nhân như thế nào? Lực
nhẫn nại, tính kiên cường, vượt khỏi sự tưởng tượng của nàng!
“Câm miệng.” Hiên Viên
Ninh nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho Thập Thất, sau đó cầm tay nàng, âm thầm
truyền chân khí, làm cho cơ thể nàng không lạnh như băng nữa.
Nữ tử kinh ngạc, hắn đối với nữ tử trên
giường dịu dàng đến mức khiến người ta phải hâm mộ, đối với người khác
hắn nhìn cũng lười liếc mắt! Nữ tử trên giường có quan hệ như thế nào
với hắn?
Bảo nàng câm miệng, ý là không muốn nàng đánh thức nữ tử trên giường sao?
Khóe miệng Hiên Viên Ninh cong lên, khi
hắn chuyển vận chân khí, hắn có thể cảm giác được sự phòng bị của Thập
Thất dần dần buông lỏng. Nàng quá khẩn trương, đối với một nữ tử mà nói, mạo hiểm trong hai ngày vừa rồi đã quá sức.
“Đây là nhà của ta, là ta đã cứu
các ngươi. Loại thái độ loại này của công tử có phần quá mức bất hợp lý. Còn nữa, tình trạng thân thể của ngươi căn bản không cho phép ngươi đem chân khí truyền cho người khác, nếu ngươi không muốn chết, tốt nhất vẫn nằm trên giường đi.” Không biết như thế nào, nữ tử nhìn thấy
thái độ cách một trời một vực của Hiên Viên Ninh với nàng, khẩu khí liền trở nên không tốt.
Nghe vậy, Hiên Viên Ninh bắn cho nữ tử một ánh mắt âm lãnh đến cực điểm, khủng bố đến cùng cực, “Cho dù là có ân cứu mạng, nhưng muốn làm người tốt, thì câm miệng.” Lời nói thản nhiên nhẹ nhàng vang lên trong phòng, tuy rằng rất nhẹ,
nhưng vẫn là rơi vào trong tai nữ tử. Nàng hiện giờ đang rất cần nghỉ
ngơi.
Thần sắc nữ tử căng thẳng, nhíu mày, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng. Khi nàng đi đến trước cửa, nghiêng đầu thấp giọng nói: “Rốt cuộc trên mặt ngươi mang loại mặt nạ gì? Thế nhưng dùng đến nước thuốc
cũng không thể tẩy được. Tuy rằng ta không biết loại mặt nạ đó dùng vật
liệu gì để chế thành. Nhưng mà nó có độc tính.” Lúc cứu trị cho hắn, nàng phát hiện mặt nạ của hắn, muốn tháo xuống, nàng đã dùng loại
nước được ngâm với vài loại thảo dược để tẩy nhưng cũng không thể tẩy
được. Bốn người này tuyệt đối không đơn giản, đặc biệt là nam nhân này,
cử chỉ nghiêm nghị, sự cao quý thấm nhập vào trong cốt tủy, mặc dù trên
mặt được che lấp bởi một tấm da mặt bình thường, nhưng điều đó vẫn không chấn trụ được khí tức trên người hắn.
Loại khí tức này làm cho nàng tò mò, khiến nàng càng muốn biết nhiều hơn.
Chỉ là, hắn có vẻ chỉ quan tâm đến nữ tử hôn mê trên giường, không hề đặt nàng vào trong mắt.
Thần sắc Hiên Viên Ninh tĩnh lặng, cũng không có vì bất kỳ câu nói nào của nữ tử mà thay đổi.
Thấy hắn không có phản ứng. Nữ tử liền đi ra ngoài.
Trong phòng trở nên im lặng, và lúc này hắn cũng đã truyền xong chân khí.
Sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, lời nói của nữ tử vừa rồi lại một lần nữa vang bên tai, xác thực, trên mặt hắn
có đội mặt nạ, mặt nạ này hắn đã đeo mười hai năm. Mang mặt nạ là muốn
che giấu một thân phận khác. Mà cơ thể hắn sớm đã hao kiệt không chịu
nổi, là do ý chí cộng thêm việc tự điều trị của hắn trong nhiều năm qua, còn có nội lực cường đại hộ thể, nên hắn mới không chết. Và đương
nhiên, hắn sẽ không chết.
Trong tương lai không còn xa, những điều
đã từng xảy ra sẽ được hiện ra trước mắt mọi người, mà hắn cũng không
cần tiếp tục đội mặt nạ mà sống.
Cúi đầu nhìn nữ tử đang nhíu mày, nam tử đặt ngón tay thon dài hơi có vẻ tái nhợt lên tay nàng, tự giễu cười nói: “Uổng cho ta bày mưu nghĩ kế, thế cờ đều nằm gọn trong lòng bàn tay, nhưng, đối với nàng, ta chỉ có thể từng bước tiếp cận.” Nếu nàng biết quá khứ kinh khủng của hắn, quá khứ không muốn người biết, có thể sẽ càng thêm rời xa hắn hay không?
Hắn thật sự đáng sợ như vậy sao?
Những người chết ở trong tay hắn, gần như đều nói hắn đáng sợ, nguyền rủa hắn cả đời cũng không có được hạnh phúc.
Nhưng vận mệnh của hắn chỉ có thể do hắn
nắm giữ, nếu nàng đã lọt vào mắt hắn, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn
bước vào cạm bẫy của hắn, cho đến lúc đã rơi vào thật sâu, thì dù cho
nàng có biết rõ bộ mặt thật của hắn, biết hắn so với Mặc Trần cao nhã
xuất trần, một người là ma quỷ dưới địa ngục, một người là trích tiên
trên thiên đường, hắn cũng sẽ không cho nàng có cơ hội hối hận.
“Nàng có biết, vì nàng mà ta mới có hy vọng?” Hiên Viên Ninh thấp giọng nói.
Trong cơn hôn mê, Thập Thất mơ mơ màng
màng, thần trí luôn luân chuyển giữa kiếp này với kiếp trước, rất hỗn
loạn, mà nàng rất muốn tỉnh lại, nhưng mà hữu tâm vô lực. Là tay ai ấm
áp hâm nóng bàn tay lạnh lẽo của nàng? Là giọng ai dịu dàng như thế? Là
ai khát vọng nàng sớm tỉnh lại như vậy?
Là ai?
Thấy nàng còn muốn ngủ say, Hiên Viên Ninh liền đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Hãy để nàng có được một giấc ngủ ngon vậy.
Ra khỏi phòng, hắn liền nhìn thấy nữ tử kia ở trong đình.
Nhìn thấy Hiên Viên Ninh đi ra, nữ tử nhìn về phía hắn, gọi vào: “Thỉnh công tử lại đây một chút, ta có việc thương lượng với công tử.”
Hiên Viên Ninh quét ánh mắt trầm tĩnh về phía nữ tử, lúc này hắn mới nhìn thẳng vào nàng, sau đó mắt lạnh đánh giá.
Nữ tử ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi,
da trắng như tuyết, mặt mày như họa, là một tuyệt sắc mỹ nhân. Song, ở
trong mắt Hiên Viên Ninh, nàng cùng với Dung Nhi trong phủ, nha hoàn Mai Hoa, Cẩm Sắc của Thập Thất, không có gì khác nhau.
Nữ tử thấy Hiên Viên Ninh nhìn qua, trong mắt cũng không kinh ngạc, cũng không tán thưởng, không khỏi lại kinh
ngạc, trong mắt hắn chẳng lẽ nàng không đẹp sao? Tối thiểu so sánh với
hai nữ tử đang hôn mê, dung mạo của nàng là thượng thừa, nàng đã từng
gặp qua Trình Tuyết Nhi – đệ nhất mỹ nhân Phượng Thiên quốc, cũng không
bằng dung mạo của nàng.
Nhưng ở trong mắt của hắn, nàng không
nhìn thấy sự kinh ngạc, càng nhìn không thấy sự tán thưởng như những nam nhân khác. Giờ phút này nàng thật sự hoài nghi, dung mạo của bản thân
không phải là khuynh thành, mà là bình thường đến cực điểm.
Hắn rất nhanh thu hồi tầm mắt, cũng không tiến vào trong đình, chẳng qua là mang một chiếc mặt nạ ôn hòa, thản nhiên nói: “Chuyện gì?”
Nữ tử cắn chặt răng, “Ta gọi là
Kiều Linh Nhi. Nơi này cách nơi cứu các ngươi một ngọn núi. Lúc cứu các
ngươi, là lúc ta ra ngoài mua đồ ăn. Nơi này là Kiều Gia Bảo. Cách kinh
thành năm trăm dặm. Ta đoán các ngươi là người ở kinh thành? Không cẩn
thận rớt xuống vách núi, rồi sau đó trèo lên một ngọn núi, cuối cùng mới gặp phải mãng xà tấn công.” Nhiều năm qua, nàng chưa bao giờ
thấy có người có thể sống sót khỏi trận công kích của mười con cự mãng,
mà bốn người này lại có thể giết chết hết mười con, rồi lại còn có thể
bình yên vô sự, đúng là kỳ tích.
“Ừm.” Hiên Viên Ninh gật đầu.
“Song, các ngươi bị thương, nội trong vài ngày không thể rời khỏi đây.” Thần sắc Kiều Linh Nhi có chút khẩn trương nói.
“Ân cứu mạng của tiểu thư, ta sẽ phái người đưa tới một vạn lượng hoàng kim để đáp tạ.” Thần sắc Hiên Viên Ninh lạnh lùng, đối với lời nói của nữ tữ, đáy mắt hắn đã dần nổi lên sát khí.
Kiều Linh Nhi cắn chặt răng, nghe thấy
hắn thoải mái nói ra việc đưa một vạn lượng hoàng kim, ngay cả lông mi
đều không có nâng một chút, nàng lập tức biết hắn nhất định là quý nhân, quan to ở kinh thành, nếu không sẽ không hào phóng như thế. Vạn lượng
hoàng kim trong mắt hắn chẳng đáng là bao. “Công tử hiểu lầm rồi, Linh Nhi cứu người cũng không phải để người hồi báo.”
Hiên Viên Ninh không nói, chỉ nhíu nhíu mày. Vừa rồi dường như hắn nghe thấy trong phòng có tiếng động, nàng đã tỉnh?
“Công tử có thể nói tính danh được không? Ta sẽ phái người đến kinh thành truyền tin cho người nhà của ngài.” Nữ tử có chút vội vàng nói.
“Không cần.” Quay người lại, Hiên Viên Ninh quay trở về phòng nhìn xem Thập Thất có phải đã tỉnh hay không.
Linh Nhi ở trong ngôi đình phía sau thấy thế, vội vàng đi tới, “Có thể là cô nương kia đã tỉnh lại, ta biết y thuật nên sẽ đi xem một chút.” Kỳ thật vừa rồi ở trong phòng, khẩu khí của nàng có chút không tốt,
nhưng nguyên nhân phần lớn là vì thái độ lạnh lùng của hắn. Dù sao ở
trong Kiều Gia Bảo, chưa từng có một nam tử nào lạnh lùng như thế với
nàng, cho nên nàng mới có thái độ cường ngạnh một chút.
Ngay lúc hai người đẩy cửa ra muốn đi vào, thì cửa mở ra.
Thập Thất đứng ở trước cửa, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, phòng bị nhìn hai người trước cửa, lúc nhìn thấy
Hiên Viên Ninh, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra mọi người đều
thoát hiểm. Lại nhìn thấy Kiều Linh Nhi đứng bên cạnh Hiên Viên Ninh,
đuôi lông mày của Thập Thất khẽ nhấc lên, quả thật là một mỹ nhân!
“Cô đã tỉnh? Vậy ta sẽ bảo Xuân Nha lập tức bưng bát cháo tới, cô đã không ăn gì một ngày một đêm, cần ăn chút gì đó.” Kiều Linh Nhi liếc thấy Thập Thất, chạm đến ánh mắt của nàng, hơi hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng lại.
“Là cô đã cứu chúng ta?” Thập Thất nghi hoặc hỏi. Trong lúc mơ mơ màng màng, giọng nói nàng nghe được hình như chính là chất giọng này, không ngờ không chỉ có giọng nói mỹ miều êm tai, mà người cũng mỹ mạo phàm trần, so với Trình Tuyết Nhi, chỉ có hơn chứ không kém.
Nhìn thoáng qua Hiên Viên Ninh, phát hiện sắc mặt của hắn trăng bệch một cách kỳ quái, với lại mùi thuốc trên
người hắn hình như càng đậm, liền nhíu mày hỏi: “Ngài bị trọng thương?”
Trước lúc té xỉu, nàng thấy hắn cũng ngã xuống, có lẽ lúc hắn chiến đấu
với mấy con cự mãng, đã bị thương.
“Ta không sao.” Hiên Viên Ninh cười, lắc đầu nói.
Kiều Linh Nhi lập tức không thể tin nhìn sang Hiên Viên Ninh, sao hắn có thể không sao?!
Hắn không khỏi có phần quá tốt với nữ tử trước mắt?
“Công tử, vị cô nương này là gì của ngài?” Kiều Linh Nhi nhìn sang Hiên Viên Ninh nghi vấn. Đáp án tựa hồ như đã rất rõ ràng.
Thập Thất nhíu mày, nữ tử này? Tựa hồ có
cảm tình không tầm thường với Hiên Viên Ninh. Lại nhìn về phía Hiên Viên Ninh, chỉ thấy hắn nhíu mày, đang định trả lời. Thì chợt nghe thấy
tiếng nói mang theo chút cười xấu xa của Thập Thất: “Ta là tiểu thiếp phòng thứ mười bảy của ngài ấy.”
“Phòng thứ mười bảy?!”
Kiều Linh Nhi vô cùng khiếp sợ! Hóa ra hắn đã sớm thành thân, hơn nữa
còn có hơn mười mấy phòng tiểu thiếp! Nhìn thế nào cũng thấy hắn không
phải người háo sắc.
Thâm mâu Hiên Viên Ninh chợt lóe.
Phi Kiếm vừa đi ra từ căn phòng cách
vách, chợt nghe thấy lời Thập Thất nói, liền kinh ngạc há hốc miệng, sau đó hắn nhắm lại, khóe miệng giật giật. Sao vừa mới tỉnh lại, quan hệ
giữa Vương gia và Mộ Dung tiểu thư lại đột nhiên tăng mạnh thế này?
Chỉ là, mười bảy phòng tiểu thiếp? Từ lúc nào mà Vương gia lại có nhiều tiểu thiếp đến vậy, sao hắn lại không biết gì cả?