Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 10

Hoàng cung rộng lớn bị bao phủ trong một tầng xám lạnh u ám, không hiểu sao khiến cho tâm trạng trở nên nặng nề phiền muộn.

Anh đang đi trên một con đường đá rộng, bên cạnh là tường cung điện cao lớn màu xám, cao đến mức che khuất cả bầu trời xanh và ánh mặt trời.

Cuối con đường đá, có một tòa cung điện, bên trong bày biện bài vị của liệt tổ liệt tông.

Anh không đi vào, chỉ đứng ở xa xa ngoài cửa, thấy có một người đang quỳ trước bài vị.

Thân hình người nọ gầy gò, sống lưng thẳng tắp, cúi đầu không nhúc nhích.

Gió bắc lạnh lẽo thổi qua, từ cửa lớn được mở rộng cuốn vào trong, không ngừng hất tung quần áo của người nọ. Ống tay áo thật dài đong đưa trong không khí, càng lộ thêm vẻ gầy yếu.

Anh nhìn bóng lưng kia thật lâu, qua một lát, môi giật giật, dường như muốn nói điều gì đó. Nhưng đúng lúc này, một tiểu thái giám đã chạy đến, quỳ xuống đất.

Anh do dự một chút, vẫn đứng đó một lúc lâu, cuối cùng xoay người bỏ đi, không hề quay đầu lại liếc mắt nhìn bóng dáng lung lay sắp đổ kia.

Cảnh sau lại chuyển, anh đang đứng trước một cung điện lạnh lẽo trống rỗng nằm ở một góc khuất.

Tường lạnh ngói vỡ, đơn sơ hoang vắng, không thấy người ở.

Anh đi vào từng bước một, gian phòng rộng lớn rất lạnh lẽo, gió lạnh từ ngoài thổi vào phòng, tiếng gió thổi vù vù cuộn lên.

Hai chân anh nặng nề vô cùng, mỗi bước đi lại nặng thêm một chút.

Đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa đã cũ mục từ lâu, tiếng ‘kẽo kẹt’ liền vang lên.

Có một người phụ nữ già nua tiều tụy đang ngơ ngác ngồi ở bên giường, hai mắt trống rỗng, không có tiêu cự. Thấy anh bước đến, đầu của người phụ nữ đã chết lặng kia khẽ giật, sau đó cứng ngắc quỳ gối trên đất.

Thế nhưng anh cũng không hề để ý đến người phụ nữ kia. Đường nhìn của anh vẫn tập trung vào chiếc giường, trên đó có một thân thể gầy gò lạnh băng đang nằm im.

Không… Điều đó là không thể…

Anh cảm thấy tay chân mình lạnh buốt, không thể động đậy, cả người giống như bị đánh mạnh, thế giới chợt trở nên vô cùng mờ ảo.

Môi của người phụ nữ ở bên chân anh mấp máy, thế nhưng anh không hề nghe được gì cả.

Trống rỗng mờ mịt, trống rỗng mờ mịt, trống rỗng mờ mịt…

Anh giống như một cái xác không hồn, ngơ ngác ngồi xuống đầu giường, ngơ ngác xoa khuôn mặt của người kia.

Nhiệt độ dưới tay lạnh lẽo như vậy, thân thể cũng gầy gò như vậy. Ôm lấy người nọ, đầu khớp xương ép sát đến phát đau. Mái tóc vốn đen mượt bóng loáng, chẳng biết từ bao giờ đã biến thành màu xám tro. Từng sợi tóc bạc mỏng manh, đều khiến cho tim anh đau đớn.

Trên giường vẫn còn dính một vết máu lớn dọa người, màu máu đã chuyển sang đen sậm.

Anh nhẹ nhàng đưa tay đặt lên bụng của người trong lòng, cẩn thận vuốt ve một lượt, đột nhiên ôm chặt người nọ vào trong lòng, vai run lên, nhưng lại không khóc được.

Lư Tỉnh Trần mở mắt ra, đôi mắt vô định nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Huyệt thái dương giống như bị búa gõ lên, đau đớn liên hồi. Thế nhưng anh lại cảm thấy thoải mái.

Đau nhức như thế, dường như có thể chứng minh anh vẫn còn sống, có thể bỏ qua đau đớn mãnh liệt hơn gấp trăm lần trong lòng.

Không biết qua bao lâu sau, điện thoại di động thình lình kêu lên.

Lư Tỉnh Trần đang chăm chú nhìn trần nhà, không hề động đậy. Nhưng người ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng là còn cứng đầu hơn anh, vẫn tiếp tục gọi đển.

Cuối cùng Lư Tỉnh Trần cũng cử động đầu, chậm chạp đưa tay lên cầm điện thoại ở đầu giường, bấm vào nút nghe.

“A lô?”

Giọng nói của anh khàn khàn khô khốc, vô cùng khó nghe, giống như một dòng sông đã cạn trơ đáy suốt ba ngàn năm.

Từ đầu dây bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói hoàn toàn tương phản của một người khác, nhã nhặn rõ ràng, như dòng nước chảy trong khe suối, trong vắt lưu loát.

“Ông chủ, mười giờ sáng hôm nay có một cuộc họp quan trọng, anh có nhớ không?”

Đây là thư ký vạn năng mà cuối tuần trước anh trai anh phái đến cho anh – An Sâm.

An Sâm là đàn em cùng học trong trường đại học với Lư Tỉnh Thế, siêu cấp tài giỏi, trước kia vẫn theo anh trai anh làm việc ở bên Mỹ. Năm nay Lư Tỉnh Thế về nước tiếp quản sự nghiệp trong nước, cậu ta cũng cùng về theo.

Lư Tỉnh Trần phải thừa nhận, tuy rằng thái độ cư xử quá mức nghiêm khắc, nhưng An Sâmkhông hổ với danh hiệu ‘Thư ký vạn năng’, được bổ nhiệm chức vị trợ lý của Tổng Giám đốc này là hoàn toàn xứng đáng. Hiện tại mới đến, trên cơ bản phần lớn công việc đều do cậu ta giúp đỡ mình quản lý.

“Tôi không quên, tôi sẽ đến đúng giờ.”

Lư Tỉnh Trần day day trán, nhìn đồng hồ, hiện giờ mới hơn bảy giờ, liền ngồi xuống, nói:

“Tôi cúp máy trước nhé. Đến công ty lại nói tiếp.”

Anh cúp điện thoại, đi vào phòng tắm cố sức tắm rửa.

Nước lạnh xối xuống toàn thân, đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, cảnh trong mơ kia, dường như cũng trở nên xa xôi.

Đến khi Lư Tỉnh Trần thay quần áo chỉnh tề xuống dưới, đã là hơn tám giờ. Anh trai anh đã đến công ty từ sớm, nhưng trước bàn ăn trong nhà ăn vẫn còn một người đang ngồi.

Lư Tỉnh Trần ngạc nhiên nói:

“Sao cậu lại đến đây?”

Người kia đứng dậy, đưa lưng về phía ánh mặt trời, thân mình thon dài bị che khuất trong bóng râm.

“Ông chủ, buổi sáng tốt lành.”

“Chào.”

“Vừa rồi gọi điện thoại cho anh, nghe giọng nói của anh hình như có chút cảm cúm. Tôi sợ một mình anh không lái được xe, vì vậy cố ý đến đây đón anh.”

Giọng nói của An Sâm không nhanh không chậm, thái độ không kiêu ngạo cũng không xu nịnh.

“À.”

Lư Tỉnh Trần thờ ơ lên tiếng, thầm nghĩ chắc là cậu sợ tôi đến muộn chứ gì?

Nếu như bản thân mình cũng không phải người xuất sắc, đối diện với một phần tử tinh anh giống như An Sâm, sẽ khó tránh khỏi cảm thấy bị áp bách.

Nhưng tính cách ‘Nhị thế tổ’ của Lư Tỉnh Trần đã khiến da mặt anh biến thành siêu dày, với áp lực vô hình tỏa ra từ An Sâm cũng coi như không thấy.

Anh ngồi vào vị trí của mình, mở khăn ăn ra, nói:

“Ngồi đi? Đã ăn sáng chưa? Có muốn ăn cùng không?”

“Cảm ơn ông chủ, tôi đã ăn rồi.”

An Sâm ở đối diện lại ngồi xuống, bác Trần bưng đến cho cậu ta một tách cà phê.

“Cảm ơn bác Trần.”

An Sâm cười nói cảm ơn bác Trần, hàm răng trắng bóc đều đặn phát sáng dưới ánh mặt trời.

Lư Tỉnh Trần nhìn cậu ta một cái, thầm nói trong lòng, thì ra người này cũng biết cười đấy.

Bác Trần nói:

“Đừng khách sáo. An Sâm, lâu rồi không đến nhà ăn cơm, có phải vì gần đây bận rộn quá không? Khi nào rảnh rỗi lại đến đây ăn nhé.”

“Bác Trần khách sáo quá rồi. Gần đây cháu theo nhị thiếu gia đi làm việc, công việc có hơi bận rộn thôi, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, nhất định sẽ đến đây ăn cơm.”

Lư Tỉnh Trần chen ngang hai người:

“An Sâm, cậu đến nhà tôi ăn cơm từ lúc nào vậy?”

An Sâm cúi đầu uống cà phê, không trả lời. Bác Trần ở bên cạnh tiếp lời nói:

“Trước kia An Sâm đã đến đây dùng cơm với đại thiếu gia vài lần, cậu về nhà muộn, mới không gặp được.”

“À, thì ra là như vậy.”

Lư Tỉnh Trần lại liếc mắt nhìn An Sâm, trong lòng thầm nói: Thì ra là có quan hệ tốt như vậy với anh trai mình, quả thực là chân nhân bất lộ tướng mà.

An Sâm yên lặng uống cà phê, mấy sợi tóc dài trên trán rơi xuống, che khuất kính mắt gọng đen trên mũi.
Bình Luận (0)
Comment