Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 128

Trên đường đi ngồi ở trong xe, hai người đều vô cùng im lặng.

Lư Tỉnh Trần lấy từ trong tủ rượu nhỏ ra một chai rượu vang, vừa định uống một ly, mu bàn tay đã bị đè lại.

An Sâm nói:

“Sắp đến bữa tiệc sẽ phải uống nhiều, hiện tại đừng nên uống vội.”

Lư Tỉnh Trần cất rượu đi, đổi thành một chai nước khoáng, giơ giơ về phía cậu ta.

An Sâm nheo mắt mỉm cười.

Bữa tiệc được tổ chức ở trong một khách sạn lớn. Bởi vì trong bữa tiệc từ thiện của La lão ngoại trừ các nhân vật nổi tiếng cao cấp ra, còn có rất nhiều minh tinh xuất hiện, vì vậy bên ngoài còn trải thảm đỏ, đám ký giả tấp nập vây quanh.

Lư Tỉnh Trần dặn dò tài xế vài câu, xe quay đầu, đi vào từ đường VIP bí mật.

Hai người xuống xe, khiêm tốn đi vào hội trường. Lư Tỉnh Thế đã đến rồi, đang nói chuyện với La lão.

Đó là một cơ hội tốt. An Sâm đang muốn nhắc nhở Lư Tỉnh Trần đi qua chào hỏi, Lư Tỉnh Trần đã vẻ mặt tự nhiên đi qua.

“La lão, đã lâu không gặp. Ngài vẫn còn phấn chấn tinh thần như thế, đúng là càng già càng dẻo dai mà.”

Vị La lão này chính là ngôi sao sáng trong thành phố, chỉ cần nhìn tiệc từ thiện hàng năm của ông có thể mời nhiều nhân vật nổi tiếng đến như vậy, liền có thể thấy được sức ảnh hưởng.

La lão cười ha ha:

“Tiểu Lư thật biết ăn nói. Nghe anh cậu nói đợt trước cậu phải nằm viện, hiện tại xem ra là không sao rồi đi?”

“Cảm ơn La lão quan tâm, đã không sao rồi. Gần đây bắt đầu để ý đến việc làm ăn của Anh Thiên, cháu trái lại cảm thấy có tinh thần hơn một chút.”

“Tuổi trẻ vẫn là tốt, khôi phục nhanh. Được lắm, cậu cũng nên tiếp nhận chuyện công ty rồi, anh cậu một mình nhiều năm như thế cũng không dễ dàng. Tiểu Lư, ta thấy cậu cũng tốt lắm.”

“Nhờ có La lão coi trọng. Cháu nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người. Xin giới thiệu với bác, đây là phó Tổng Giám đốc mới thăng chức của Anh Thiên —— An Sâm. An Sâm, đến nói chuyện với La lão một chút.”

“Xin chào La lão.”

La lão nheo mắt nhìn An Sâm, cười nói:

“Sao ta cảm thấy nhìn có chút quen mắt vậy. Cậu trước đây không phải là trợ lý của Tỉnh Thế sao?”

An Sâm mỉm cười nói:

“Trí nhớ của La lão thật tốt. Hiện tại tôi đi theo nhị thiếu gia, sau này mong ngài quan tâm nhiều hơn.”

La lão mỉm cười đầy thâm ý với Lư Tỉnh Thế:

“Tỉnh Thế, cậu làm anh trai cũng thật không tệ đâu, ngay cả trợ lý đắc lực cũng để lại cho em trai mà.”

Lư Tỉnh Thế mỉm cười:

“Là Tiểu Trần có bản lĩnh của mình, kéo người ở chỗ cháu sang thôi, nếu không với bản lĩnh của An Sâm, trời cao biển rộng, sớm đã bị người khác cướp mất.”

“Phải không?”

Tình cảm của hai anh em nhà họ Lư rất tốt, La lão từ sớm đã biết như vậy. Trong những gia tộc lớn như thế này rất hiếm thấy chuyện anh em hòa thuận, La lão bị chuyện của con cháu làm cho tức giận đến sốt ruột không khỏi ghen tị với Lư Anh Thành.

Lư Tỉnh Thế thản nhiên nói một câu, vừa khích lệ em trai, vừa đề bạt An Sâm, La lão cũng để tâm, khi bắt chuyện với những người khác thì cũng tiện thể giới thiệu An Sâm một chút.

Chào hỏi với chủ nhân của bữa tiệc xong rồi, Lư Tỉnh Thế liền mang theo Lư Tỉnh Trần và An Sâm đi trò chuyện với những người khác.

Những người này phần lớn Lư Tỉnh Trần đã gặp qua, nhưng trước đây anh chỉ một lòng làm nhị thế tổ, không nghiêm túc giao tiếp với bọn họ. Hiện tại nếu đã ‘Cải tà quy chính’ rồi, giao tiếp ắt là không thể thiếu. Cũng may là nhà họ Lư dạy dỗ đầy đủ, Lư Tỉnh Trần trải qua kiếp trước, ứng phó với mấy cáo già này cũng dễ dàng như thường.

Kiếp trước Dương Tĩnh là Hoàng đế, người có thể khiến anh phải lấy lòng trên đời rất ít, làm việc tự nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh. Nhưng hiện tại quay lại xã hội hiện đại này, nhà họ Lư tuy rằng là thương nhân hàng đầu, nhưng tránh không được phải khéo léo.

Lư Tỉnh Trần thích ứng rất khá, nhanh chóng điều chỉnh tốt vai trò, giữ được phong độ khiêm tốn và ôn hòa, thái độ không kiêu ngạo không nịnh bợ. Nhà họ Lư cũng không phải nhà bình thường, người thực sự cần phải cúi đầu rất ít, tất cả mọi người đều ngang bằng nhau. Nhưng rất nhiều cáo già trên thương trường đều là trưởng bối, Lư Tỉnh Trần khó tránh khỏi gọi mấy tiếng chú bác, anh đúng mực nắm chắc vô cùng tốt, khiến những người đó không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa.

Sau bữa tiệc này, trong lòng rất nhiều người đều có cân nhắc: Nhà họ Lư, cũng không phải chỉ có Lư Tỉnh Thế.

Lư Tỉnh Thế sau khi dẫn Lư Tỉnh Trần và An Sâm đi nói chuyện với mấy nhà thế giao rồi, nói:

“Tiểu Trần, còn lại tự em đi bắt chuyện đi, anh đi qua bên kia một lát. An Sâm, cậu cũng theo anh, anh giới thiệu cho cậu vài người.”

Lư Tỉnh Trần từng trải trong thương giới đã lâu, thể diện lớn, anh ta mang theo Lư Tỉnh Trần và An Sâm cùng đi, người khác chỉ quan tâm đến Lư Tỉnh Trần, có rất ít người giống như La lão nhạy cảm phát hiện ra sức nặng của An Sâm. Hiện tại bỏ đi Lư Tỉnh Trần, chỉ mang một mình An Sâm đi, sức nặng liền không giống thế nữa.

Trong lòng Lư Tỉnh Trần có vài phần không được tự nhiên, nhưng không thể không thừa nhận hiện tại thể diện của anh trai anh lớn hơn anh.

Ai ngờ An Sâm lại nói:

“Sư huynh, không cần đâu. Em ở cùng với Tỉnh Trần là được.”

Lư Tỉnh Thế nhíu mày, nhìn lướt qua hai người một chút, mỉm cười:

“Quên đi. Hai người các em tự chơi, anh đi bắt chuyện với mấy người bạn.”

Lư Tỉnh Thế đi xa rồi, Lư Tỉnh Trần đi đến bên tai An Sâm nhẹ giọng nói:

“Vì sao lại ở lại?”

An Sâm ung dung bĩnh tĩnh nói:

“Tôi là phó Tổng Giám đốc của anh.”

Không phải là Anh Thiên, mà là ‘của anh’.

Những lời này rõ ràng là khiến tâm tình của Lư Tỉnh Trần tốt hơn. Khóe môi anh nhếch lên, liếc mắt nhìn An Sâm một cái thật sâu.

An Sâm có không nhìn không được dáng vẻ âm thầm đắc ý của anh ta, trừng mắt xem thường:

“Thanh Nhã đến rồi, tôi đi bắt chuyện với cô ấy.”

Lư Tỉnh Trần lập tức nói:

“Tôi cũng đi!”

Anh nói quá nhanh, lời nói có chút kích động, vội vàng trấn tĩnh lại một chút, nói:

“Đều là người của Anh Thiên mà, thân là người quản lý, tôi hẳn là nên quan tâm một chút.”

An Sâm nói:

“Đúng vậy. Quan tâm thì quan tâm, ngày mai nên điều lên trên. Chẳng lẽ nhị thiếu gia vẫn chưa từ bỏ ý định với người đẹp Bạch?”

Cái này… Hình như có mùi dấm.

Lư Tỉnh Trần cười hắc hắc, đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên bị người khác vỗ vai một cái:

“Tỉnh Trần, cậu cũng đến rồi. Đến đến, uống một ly với mình.”

Lư Tỉnh Trần xoay mặt lại nhìn, là Kiều Chính Kỳ.

“Sao cậu cũng đến đây?”

Kiều Chính Kỳ mỉm cười *** đãng nói:

“Trường hợp này, vừa lúc có thể liên lạc tình cảm.”

Nói rồi ánh mắt liền quét lên đám đông người đẹp trong hội trường. Cậu ta luôn bị nhà họ Kiều lôi đến cho đủ số, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ. Việc chính tự nhiên có mấy ông anh họ của cậu ta đi làm.

Mới nói được hai câu như thế, An Sâm đã đi mất. Lư Tỉnh Trần đành phải thôi, nói với Kiều Chính Kỳ:

“Thiếu Hoa hình như cũng đến, cùng đi tìm cậu ta đi.”

Kiều Chính Kỳ nhíu mày, thấp giọng nói:

“Thiếu Hoa có chút không bình thường. Cậu không biết đâu, buổi tối hôm đó tôi ở lại nhà cậu ta, cậu ta vẫn ồn ào nói có quỷ, đến nửa đêm liền ôm tôi tru lên, khiến tôi một đêm không ngủ được. Mấy ngày nay cứ đến buổi tối lại đến tìm tôi, lăn qua lăn lại đến mức tôi mấy đêm không ngủ ngon, xem viền mắt đen thui của tôi này… Ai, cậu nói có phải cậu ta ngày trước chơi bời quá mức, thực sự bị thứ gì không sạch sẽ đến tìm không? Chúng ta liệu có nên mời một đại sư đến xem cho cậu ta?”

“Tôi thấy hẳn là nên mời bác sĩ đến xem cho cậu ta mới đúng.”

Lư Tỉnh Trần xem thường, không cho là đúng.

Thế nhưng khi gặp Thiếu Hoa thì, anh thực sự giật nảy mình. Mới có mấy hôm không gặp, Trình Thiếu Hoa đã gầy đi hai vòng. Một thân âu phục đẹp đẹp quý giá mặc trên người lại thùng thình, giống như chỉ còn lại một cái móc treo quần áo, nào còn vẻ đẹp trai cao to lúc trước?

“Cậu đây là bị làm sao? Có phải là bị bệnh hay không?”

Lư Tỉnh Trần kéo cậu ta lại thân thiết hỏi.

Trình Thiếu Hoa lắc đầu, yếu ớt nói:

“Không sao, chỉ là gần đây ngủ không ngon.”

Lư Tỉnh Trần đột nhiên nghĩ đề nghị vừa rồi của Kiều Chính Kỳ cũng không phải là không có lý.

“Nghe nói cậu gần đây… Sao không mau đi khám bác sĩ tâm lý xem? Có phải là vì áp lực quá lớn hay không?”

Trình Thiếu Hoa phiền muộn nói:

“Đi khám rồi. Bác sĩ tâm lý nói tâm lý của tôi không có vấn đề, đề nghị tôi đi khám bác sĩ tâm thần. Cậu nói xem, tôi sẽ không bị bệnh tâm thần chứ? Nhưng thực sự tôi không cảm thấy đó là ảo giác đâu. Tôi cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, cũng không có chuyện gì bản thân phải chột dạ, sao lại gặp phải loại ảo giác này chứ?”

“Cậu rốt cuộc là nhìn thấy cái gì?”

Trên mặt Trình Thiếu Hoa rõ ràng là lộ ra một loại sợ hãi, thấp giọng nói:

“Là một người đàn ông mặc đồ trắng, tóc rất dài, bay tới bay lui, hỏi tôi muốn một đứa con như thế nào, còn kêu tôi cho hắn… Cậu nói, tôi nào có con cái gì chứ? Nếu hắn là nữ, tôi còn có thể cân nhắc, nhưng rõ ràng đó là một quỷ nam mà.”

“Có phải là cậu đi chơi đùa con gái nhà ai không?”

Thực ra Lư Tỉnh Trần là muốn hỏi ‘Cậu có chơi đùa con trai nhà ai không’, nhưng anh và Trình Thiếu Hoa từ lúc sinh ra đã biết nhau, tin rằng cậu ta còn chưa đến nỗi cầm thú *** loạn cả trẻ con như thế.

“Cái này…”

Trình Thiếu Hoa có chút do dự, suy nghĩ một lát nói:

“Có vài người phụ nữ là tôi cướp từ tay người khác, nhưng vẫn là dựa vào sự quyến rũ và bản lĩnh của tôi, mấy cô đó đều là cam tâm tình nguyện. Hơn nữa tôi có thể khẳng định, tôi cũng không chơi đến mức làm to bụng!”

Kiều Chính Kỳ đột nhiên bật ra một câu:

“Vậy liệu có thể là đàn ông không?”
Bình Luận (0)
Comment