Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 130

Lư Tỉnh Trần ngạc nhiên, toàn thân cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.

An Sâm tựa lên người Lư Tỉnh Trần, đầu lưỡi khéo léo nhân cơ hội chui vào trong khoang miệng, khiêu khích cảm xúc của anh. Hơi thở ẩm ướt quanh quẩn xung quanh.

Cậu cũng không trêu đùa quá lâu, trước khi Lư Tỉnh Trần phản ứng lại liền rút lui, hai tay ôm đầu anh, chăm chú nhìn vào hai mắt anh.

Trong mắt Lư Tỉnh Trần hiện lên một chút mờ mịt, một chút hoài nghi và vài phần khiếp sợ. Anh nhăn mày, giống như là đang tự hỏi gì đó.

Khi An Sâm muốn đến gần lần thứ hai thì, lại bị Lư Tỉnh Trần ngăn lại, thấp giọng hói:

“Cậu muốn làm cái gì?”

Hai người cách nhau quá gần, chóp mũi gần như chạm vào nhau, hai mắt chắm chú nhìn thẳng vào đối phương, giống như đang giằng co, rồi lại có một lực kéo vô hình ở giữa hai người.

An Sâm nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc bên tai Lư Tỉnh Trần, ngón tay nhẹ nhàng lướt theo cằm anh vuốt ve về phía trước, đi đến trước đôi môi mà cậu ta vừa hôn.

Ve vuốt một chút bên đôi môi mềm mại, An Sâm thở dài, giọng nói trầm thấp hỏi:

“Anh không thích?”

Cổ họng Lư Tỉnh Trần có chút khô khốc:

“Vì sao?”

“Bởi vì tôi muốn hôn anh.”

Ngữ khí của An Sâm có chút cường thế, chân thật đáng tin. Cậu ta bỗng nhiên dùng sức, lại cúi đầu xuống.

Lúc này Lư Tỉnh Trần cũng không để mặc cậu ta, cũng không bị động nữa. Anh nâng đầu lên chủ động đón lấy, bàn tay chăm chú ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm dẻo của An Sâm.

Hai người gắn bó quấn quít, không hề thương tiếc, không hề cẩn trọng, hai bên đều muốn chinh phục đối phương, hai bên đều không cam lòng tỏ ra yếu thế.

Khi bọn họ cuối cùng cũng hơi buông ra thì, hít thở từng ngụm lớn không khí nóng rực loãng dần xung quanh, Lư Tỉnh Trần bỗng nhiên không kìm nổi lòng gọi thấp một tiếng:

“Thương Hải…”

Trong bóng tối không nhìn thấy rõ vẻ mặt của An Sâm, nhưng đôi môi mềm mại kia hình như hơi cong lên, sau đó một nụ hôn nóng bỏng lại hạ xuống.

Lư Tỉnh Trần hoa mắt thần mê, cũng không thể tự hỏi nữa.

Giờ này khắc này, anh chỉ hy vọng tất cả không phải một giấc mơ.

Lúc xuống xe, Lư Tỉnh Trần miễn cưỡng cố gắng đè nén khô nóng trên người xuống.

Cũng may lúc đó sắc trời đã tối, đám người quản gia Trần đã đi nghỉ ngơi. Lư Tỉnh Thế còn chưa về, cha Lư mẹ Lư vài ngày trước đã đi du lịch. Tòa nhà lớn vắng vẻ của nhà họ Lư vô cùng yên tĩnh.

Hai người nhẹ tay nhẹ chân đi lên tầng, ở cửa phòng, Lư Tỉnh Trần hít sâu một hơi, giọng nói khàn khàn:

“Ngủ ngon…”

An Sâm nắm chốt cửa, quay đầu lại mỉm cười với anh. Cậu ta dáng vẻ vốn vô cùng tuấn mỹ, dưới ngọn đèn loại tuấn mỹ này lại hiện thêm vài phần yêu diễm, ánh mắt giống như có sức hút, lôi cuốn khiến trong lòng Lư Tỉnh Trần ngứa ngáy, đầu óc choáng váng.

An Sâm vươn tay, túm áo Lư Tỉnh Trần. Lư Tỉnh Trần thuận thế lại gần, cánh cửa phía sau mở ra.

Người này… Anh không thể buông tay.

Tất cả mọi chuyện đều vô cùng hợp lý. An Sâm bỏ đi lớp ngụy trang lạnh lùng lý trí từng có, thay đổi nhanh chóng, gợi cảm nhiệt tình khiến Lư Tỉnh Trần chịu không nổi.

Loại quyến rũ quen thuộc này, quả thực chính là Tiêu Thương Hải tái sinh.

Lễ phục ném cả xuống đất. Hai người vừa hôn môi, vừa ôm nhau lăn lên giường, đèn cũng không bật.

An Sâm áp đảo Lư Tỉnh Trần, cưỡi ở trên người anh, từ trên cao nhìn xuống anh. Lư Tỉnh Trần mở miệng muốn kêu, bờ môi lại bị đè lại.

“Đừng nói gì cả…”

Giọng nói của An Sâm khàn khàn, hô hấp gấp gáp, hàm chứa ***.

Đáy lòng Lư Tỉnh Trần nóng lên, không hề hé răng.

An Sâm nhẹ nhàng hôn liếm trên môi anh, sau đó một đường đi xuống dưới, theo bờ ngực của anh hôn xuống, đi đến phía trước tính khí đã đứng dậy.

Cậu ngẩng đầu cười nhẹ một tiếng với Lư Tỉnh Trần, cách lớp quần lót vuốt ve tính khí của anh. Lư Tỉnh Trần không khỏi thở dốc ồ ồ.

An Sâm khiêu khích một hồi, kéo quần lót của anh xuống, đôi môi mở ra ngậm vào. Cậu giống như cực kỳ quen thuộc với những điểm mẫn cảm của Lư Tỉnh Trần, chỉ trong chốc lát, Lư Tỉnh Trần liền kiếm chế không được, bắn ra.

An Sâm đứng dậy đi vào phòng tắm. Đầu óc Lư Tỉnh Trần còn có chút choáng váng, nằm trên giường chờ đợi. Một lúc lâu sau, An Sâm mặc áo choàng tắm đi ra.

Đi đến bên giường, cậu nhẹ nhàng bỏ đi lớp quần áo cuối cùng.

Thân thể trắng nõn cao dong dỏng trần trụi hiện lên trước mặt Lư Tỉnh Trần, khiến hô hấp của anh không khỏi cứng lại.

Đó là một thân thể cực kỳ giống Tiêu Thương Hải. Cũng cao dong dỏng, cũng gầy gò, cũng những đường cong xinh đẹp mà tràn đầy sức mạnh. Chỉ là làn da của An Sâm tương đối tái nhợt, thiếu đi chút màu mật ong và vết sẹo.

Cậu chủ động ngồi khóa trên người Lư Tỉnh Trần, khiêu khích một hồi nữa, tách hai cánh mông ra, đỡ phân thân lại một lần nữa đứng thẳng chậm rãi ngồi xuống.

Huyệt sau của cậu đã được mở rộng qua, hình như còn bôi cả thuốc bôi trơn, nhưng vẫn có chút cố sức, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, cắn chặt môi dưới. Lư Tỉnh Trần trong lòng có chút không nỡ, xoay người áp đảo cậu, nhẹ giọng nói:

“Cậu là lần đầu tiên?”

An Sâm ôm lấy cổ anh, hai chân quấn lên thắt lưng anh.

“Tiến vào đi!”

Lư Tỉnh Trần không nhẫn nại nữa, động thân hơi chuyển động, cắm thẳng vào.

“A…”

An Sâm nhịn không được hít sâu một hơi.

Hai người dường như đều không được dễ chịu, dừng lại một chút, Lư Tỉnh Trần mới chậm rãi cử động.

Tất cả đều hài hòa như vậy, rõ ràng là lần đầu tiên, nhưng hai người dường như đều rất quen thuộc với nhau.

Lư Tỉnh Trần nhanh chóng tìm được điểm mẫn cảm của An Sâm, mỗi lần cắm rút đều không ngừng cọ xát vào một chỗ. An Sâm chìm vào *** không thể kiềm chế, thấp giọng hô lên, thân thể lắc lư theo luật động của anh.

“Thương Hải…”

Khi Lư Tỉnh Trần cuối cùng cũng đạt đến cao trào thì không nhịn được hô lên một tiếng.

Trong mắt An Sâm hiện lên một tia sáng khó hiểu, cuối cùng khóe miệng nhếch lên thành một độ cung, ôm lấy thân thể của Lư Tỉnh Trẫn ngã xuống giường.

Sáng sớm ngày hôm sau Lư Tỉnh Trần bị An Sâm lay tỉnh.

“Dậy, dậy! Tỉnh Trần, thức dậy đi!”

“Làm gì vậy?”

Lư Tỉnh Trần vẫn còn chút mơ màng.

An Sâm đưa tay nhéo phía sau thắt lưng anh:

“Trời sắp sáng rồi, nhanh quay về phòng của anh đi!”

“Oái ——“

Lư Tỉnh Trần kêu lên một tiếng. Chỗ thịt ngứa ở phía sau thắt lưng là nhược điểm từ kiếp trước đến kiếp này mà anh vẫn không đổi được, thình lình bị An Sâm nhéo như thế, lập tức tỉnh táo lại.

“Mấy giờ rồi?”

Anh né tránh sự tấn công của An Sâm, xoa xoa mắt.

An Sâm nói:

“Sáu giờ một phút rồi. Nhanh nhanh ôm quần áo của anh quay về phòng anh đi. Tầm này sư huynh đã thức dậy lâu rồi, đừng để anh ấy thấy.”

Trong lòng Lư Tỉnh Trần dâng lên một cảm giác quái lạ, nói:

“Để anh ấy thấy thì có sao chứ? Quan hệ của chúng ta chẳng lẽ không dám để người khác biết?”

An Sâm chỉ mặc một cái quần lót bằng vải bông sạch, nhảy xuống thu dọn quần áo của Lư Tỉnh Trần, nghe vậy khựng lại một chút, nói:

“Chúng ta có quan hệ gì chứ? Chỉ là ngủ một đêm mà thôi.”

“Chỉ là ngủ một đêm? Còn ‘mà thôi’?”

Lư Tỉnh Trần cao giọng lên quãng tám. Anh nhảy khỏi giường đè tay An Sâm lại, có chút tức giận nói:

“Cậu là có ý gì? Trêu tôi à!? Tình một đêm liền không ăn cỏ gần hang nữa!?”

An Sâm đẩy tay anh ra, không nhịn được nói:

“Cái này nói sau, anh trước tiên quay về phòng mình đi đã.”

“Không được! Cậu không nói rõ ràng cho tôi thì tôi không đi!”

Tính tình Lư Tỉnh Trần rất lớn. Trước đây là vì bị cha mẹ nuông chiều thành quen, sau là vì làm Hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh, càng không cho phép người khác trái ý mình. Anh luôn luôn cưng chiều Tiêu Thương Hải, nhưng giữa hai người đa phần là tôn trọng nhau, Tiêu Thương Hải thường rất ít khi có ý kiến trái ngược với quyết định của anh, phần lớn đều là thuận theo.

An Sâm thấy anh tức giận, nhíu mày nói:

“Tôi còn chưa hiểu rõ được, sao có thể nói với anh? Anh trước tiên bình tĩnh lại đã, việc này chúng ta đều còn cần thời gian suy nghĩ.”

Lư Tỉnh Trần còn muốn nói nữa, An Sâm đột nhiên quay lại nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh, dịu dàng nói:

“Thực ra thì tôi cũng không chạy thoát được đâu. Đừng làm khó tôi được không?”

Lòng Lư Tỉnh Trần lại mềm nhũn, còn chưa kịp phản ứng, đã bị An Sâm nhét quần áo vào trong tay, đẩy ra khỏi cửa.

Cửa ‘Rầm!’ một tiếng đóng lại trước mặt, Lư Tỉnh Trần sờ sờ môi ngây người đờ ra.

“Sáng sớm ngày ra em làm gì ở cửa phòng An Sâm thế?”
Bình Luận (0)
Comment