Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 136

Buổi tối hôm đó, An Sâm sau khi xuất viện thì ngay buổi chiều đã đến nhà họ Lư ở, lúc Lư Tỉnh Trần nói ra hai chữ ‘Thương Hải’, tâm thần An Sâm đã bị rung động rất lớn. Người yêu mình tha tha thiết thiết tìm hơn hai mươi năm ở ngay trước mắt, loại cảm giác này là không thể nào hình dung ra được. Thế nhưng cậu lại chìm vào mâu thuẫn rất lớn.

Bất kể là Tiêu Thương Hải kiếp trước, hay là An Sâm kiếp này, đều là một người kiêu ngạo. Cậu không muốn người yêu chỉ bởi vì ký ức kiếp trước mà quay lại bên cạnh mình. Cậu muốn dựa vào sự quyến rũ của bản thân, khiến Lư Tỉnh Trần một lần nữa yêu thương mình, nhưng lại sợ Lư Tỉnh Trần thực sự từ bỏ Tiêu Thương Hải kiếp trước mà lựa chọn An Sâm kiếp này.

Chính là bởi vì loại do dự này mà tâm tình mâu thuẫn, khiến cho cậu vẫn không thể hạ quyết tâm nói rõ tất cả cho Lư Tỉnh Trần. Nhưng trên bữa tiệc của La lão, khoảnh khắc Lư Tỉnh Trần vì cậu mà lao đến đánh Trần thiếu gia, An Sâm bỗng nhiên nghĩ kiên trì của mình trước giờ cũng không vô ích như thế, nực cười như thế. Bất kể là trải qua mấy đời luân hồi, người cậu yêu trước sau vẫn là linh hồn của người này. Mà người này, rõ ràng cũng sẽ quay lại bên cạnh cậu.

“Thì ra là em muốn thử thách anh.”

Lư Tỉnh Trần lập tức hiểu rõ ý của cậu, cười hỏi:

“Vậy hiện tại em đã thỏa mãn chưa? Anh lần thứ hai lại chìm vào trong sự quyến rũ của em.”

An Sâm hừ một tiếng, hai hàng lông mày hơi nhướng lên cười lạnh nói:

“Nếu không phải anh nhớ lại chuyện kiếp trước, sẽ chú ý đến em sao? Mỗi lần nhìn thấy em dáng vẻ liền giống như em thiếu anh một đống tiền ấy, không hề có chút sắc mặt hòa nhã.”

Lư Tỉnh Trần hô to oan uổng:

“Khi đó em đối với anh cũng lạnh như băng mà. Ngoài trừ công việc ra thì không hề bàn đến chuyện khác, luôn luôn lạnh băng. Anh thấy dáng dấp nghiêm túc của em liền sợ hãi trong lòng, còn phải lo lắng em có đi đâm thọc chỗ anh trai hay không.”

An Sâm thụi một quyền vào bụng anh, cộng hết thù mới hận cũ vào nói:

“Không nói thì em cũng quên. Lư nhị thiếu gia, lúc ấy ngài cũng có không ít bạn gái đâu. Sao vậy? Có phải là nhung nhớ hậu cung từng có hay không?”

Lư Tỉnh Trần khổ không nói nên lời, xin khoan dung nói:

“Khi đó anh không phải là còn chưa nhớ ra em à? Cái này… Cái này…. Người không biết không đáng trách, sau đó không phải anh đã sửa sai rồi sao?”

An Sâm cũng không phải là người hẹp hòi, chỉ muốn mượn việc này mà khiến Lư Tỉnh Trần hổ thẹn trong lòng, liền cười nói:

“Quên đi, anh nói cũng đúng. Chuyện quá khứ em sẽ không tính toán nữa, nhưng sau này…”

Cậu kéo dài giọng liếc mắt về phía Lư Tỉnh Trần, Lư Tỉnh Trần lập tức biết nhân cơ hội mà nhấc tay thề:

“Sau này anh nhất định nghe theo lời em nói, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, tuyệt không chần chừ, tuyệt không vi phạm ý muốn của em.”

An Sâm vui mừng trong lòng, nét mặt cũng rất thấu hiểu ý người nói:

“Chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy, sao còn phải nói những lời này. Em tin anh, anh cũng tin em, này là đủ rồi.”

Lư Tỉnh Trần cười hắc hắc, lại nghĩ tới một chuyện:

“Không biết Dương Tĩnh An sao lại biết tên thân mật của anh kiếp trước nhỉ? Em nói xem cậu ta sẽ là ai đây?”

Sắc mặt An Sâm trầm xuống một chút, lập tức nhẹ nhàng bâng quơ nói:

“Bất kể là ai, ngày hôm qua như đã chết, không truy cứu nữa thì tốt hơn. Không phải chuyển thế đầu thai, lại có ý nghĩa gì đây? Quan trọng chính là cuộc sống mới hiện tại.”

Lư Tỉnh Trần nhìn cậu một cái, biết cậu sợ là đã đoán được Dương Tĩnh An là ai. Nhưng thấy cậu nói như thế, cũng không nhắc lại nữa.

Thực ra trong lòng anh đều biết. Năm đó ở trong hoàng cung, người nghe qua Tiêu Thương Hải gọi tên thân mật của anh cũng không ít, ngoại trừ những cung nữ, thái giám hầu hạ bên cạnh, cũng chỉ có ba anh em Dương Quang Vinh, Dương Kiện và Dương Nguyên An. Lúc anh rời thế thì tuổi của cặp song sinh quá nhỏ, chỉ sợ là không nhớ rõ.

Nhưng hiện tại truy cứu việc này thì còn có ý nghĩa gì? Tâm ý của Dương Tĩnh An đối với anh anh không phải là không nhìn ra, nhưng không nói kiếp trước hai người có khả năng là có tình phụ tử, kiếp này càng là người xa lạ không có liên quan. Bất kể là như thế nào, Lư Tỉnh Trần đều không thể từ bỏ sự đáp lại của An Sâm với anh, như vậy, chi bằng coi như không biết là được rồi.

Lư Tỉnh Trần cầm tay An Sâm, mỉm cười, nhẹ giọng nói:

“Em nói rất đúng. Kiếp này anh là Lư Tỉnh Trần, em là An Sâm, một đời này, chúng ta còn ở cùng nhau thật lâu thật dài. Chúng ta từng hứa hẹn, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, lại kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp đều ở cùng nhau, không tìm kẻ khác!”

An Sâm nghiêm mặt nói:

“Đúng. Một đời này, không cho phép anh lại bỏ em đi trước! Nếu không em tuyệt đối không tha thứ cho anh!”

Lư Tỉnh Trần mạnh gật đầu:

“Tuyệt đối sẽ không! Một đời này, cho dù là cái chết cũng không thể kéo chúng ta xa nhau!”

Viền mắt An Sâm ửng đỏ, kéo Lư Tỉnh Trần qua dùng sức hôn lên môi anh một cái.



Lời nguyền mười thế, nghiệp chướng mười thế, đơn độc luân hồi, tâm hồn lụi tắt, yêu hận tình si, nhân duyên tan biến, tình thâm người lẻ loi, tình si người đoạn tuyệt…

Tình thâm người lẻ loi, yêu say mê người đoạn tuyệt.

Bên ngoài hành lang u tĩnh trong cốc luân hồi, bóng dáng một người già nua quỳ trên mặt đất yên lặng cầu khẩn từ từ mờ nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Thần tiên áo tím không khỏi cười nhẹ.

Con người, chính bởi vì bọn họ nhỏ bé, yếu đuối và có sinh mệnh ngắn ngủi, mới có thể càng thêm hối hận, càng thêm thành kính, càng thêm kiên định mà khẩn cầu đến kiếp sau.

Mười thế luân hồi, đổi lấy kiếp này thương hải trường ca.
Bình Luận (0)
Comment