Sau khi Trương Tiệp dư tiến cung, Thịnh Huy đế đến nơi của nàng ta nghỉ một đêm.
Trong cung có quy định, chỉ có tần phi đã được sủng hạnh mới có tư cách đến thỉnh an Hoàng hậu. Vì vậy sáng sớm hôm sau Trương Tiệp dư đã đến Phượng Nghi cung.
Tiêu Thương Hải không nói gì cả, thưởng cho nàng ta hai phần lụa là gấm vóc, một đôi vòng tay bằng vàng, dặn dò nàng sau này phải cẩn thận hầu hạ Hoàng thượng.
Buổi tối khi Dương Tĩnh trở về, Tiêu Thương Hải liền đùa vui nói:
“Hoàng thượng quả nhiên là có phúc khí tốt. Nhan sắc của Trương Tiệp dư kia tốt hơn Hiền phi nhiều.”
Dương Tĩnh cười khổ nói:
“Chỉ là một tiểu cô nương, làm gì có tư sắc đáng nói.”
Tiêu Thương Hải nghe như vậy ngược lại vô cùng ngạc nhiên. Y cũng là nam nhân, trong mắt y, Trương Tiệp dư mười lăm xuân xanh, đang tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống, ở trong hậu cung không có nhiều hậu phi lắm này dù sao cũng là một đóa hoa tươi, sao Hoàng thượng lại nói những lời này?
“Hoàng thượng, ngươi không thích Trương Tiệp dư?”
Dương Tĩnh nhìn vẻ mặt mê mang của Tiêu Thương Hải, thậm chí còn mơ hồ có chút lo lắng, không khỏi thầm rùng mình trong lòng.
Đối với hắn trước đây mà nói, Trương Tiệp dư dù sao cũng tương đối lọt mắt, nhưng với hắn hiện tại mà nói, mười lăm tuổi (tính tuổi mụ) thì vẫn còn là vị thành niên mà. Với một vị ‘Đại thúc’ luân hồi mười thế như hắn sao có thể đi thích một học sinh trung học chứ? Thực sự là có cảm giác tội ác khi tàn phá một mầm non của đất nước.
Hắn ôm thắt lưng của Tiêu Thương Hải, kéo vào trong lòng, nói:
“Trẫm thích loài cây đã trưởng thành như ngươi vậy, không thích loại thiếu nữ giống như hoa nở ấy.”
Ba chữ tiểu cô nương cuối cùng cũng không có nói ra.
Tiêu Thương Hải nghe xong thầm vui mừng trong lòng, mỉm cười, thấy xung quanh không có ai, liền ôm cổ Dương Tĩnh hôn lên môi hắn một cái.
Dương Tĩnh cực kỳ vui mừng.
Mấy ngày nay dưới sự ‘dạy dỗ’ bất ngờ của hắn, Tiêu Thương Hải cũng không còn rụt rè giống như trước. Khi không có người thì cũng sẽ thân mật với hắn một hai lần. Trước đây tuy rằng hai người yêu nhau, nhưng ngại vì có quy củ dạy dỗ của cái sĩ tộc lớn cùng hoàn cảnh lớn lên của ‘người xưa’, Tiêu Thương Hải tuykhông có làm ra những hành động thân mật trắng trợn như thế, nhưng ánh mắt trao nhau cũng vô cùng ăn ý.
Việc của Trương Tiệp dư cứ như vậy được nhẹ nhàng bỏ qua.
Nhưng Dương Tĩnh không muốn để Thái hậu lại làm khó Tiêu Thương Hải, bởi vậy trong một tháng tuy rằng phần lớn thời gian đều ngủ lại ở Phượng Nghi cung, nhưng một số thời gian nhỏ cũng sẽ đến ngồi trong những cung khác.
Chỗ của Cẩn tần mỗi tháng hắn sẽ đến ít nhất một lần, không chỉ nể tình Đại Công chúa mất sớm, cũng vì hắn quả thực cũng có chút tình cảm với Cẩn tần.
Chỗ Hiền phi tuy rằng hắn không thích, nhưng cũng sẽ đến hai lần. Nhưng mỗi lần đều là trước hoặc sau ngày đến tháng của nàng, tránh khỏi kỳ thụ thai của nàng ta. Bất kể thế nào, Dương Tĩnh cũng không muốn có một nhi tử ngốc giống như Dương Cát.
Chỗ của những phi tần khác hắn cũng cố gắng đi đến, chỉ có Tiêu Uyển Nương, hắn mặc dù cũng lật thẻ bài, nhưng không hề đến sủng hạnh. Không vì lý do gì, chỉ vì hắn hiểu rõ tâm tư của Tiêu Uyển Nương, bởi vì nàng có công, cũng không đến làm nàng khó xử.
Tiêu Thương Hải cũng không bắt buộc nàng. Hiện tại Tiêu Uyển Nương là Quý nhân của Hoàng thượng, nếu như muốn được Hoàng thượng sủng hạnh, có Tiêu Thương Hải ở đó, Hoàng thượng há có thể không cho nàng vài phần mặt mũi? Nguyên nhân chính là vì Tiêu Uyển Nương không có ý định kia, bởi vậy Tiêu Thương Hải cũng không đề cập đến với Hoàng thượng. Huống chi cả đời y chỉ yêu một người là Dương Tĩnh, vì cái gì phải giả vờ hiền lành rộng lượng chủ động đi chia sẻ cùng người khác? Cho dù là Tiêu Uyển Nương cũng không thể.
Thái hậu thấy Hoàng thượng tuy rằng mỗi ngày đều đến Phượng Nghi cung, nhưng buổi tối cũng sẽ đến những nơi khác ngủ, cuối cùng cũng ban ơn mưa móc cho các phi tần khác, cho nên cũng nhắm một con mắt mở một con mắt với Hoàng hậu. Hơn nữa Hoàng thượng thích ai thì sủng hạnh người ấy, chỉ cần không quá phận, người làm thân mẫu như bà cũng không cần nhúng tay,
Đảo mắt đã tới mùa hè, Thái tử Dương Quang Vinh đã biết đi biết chạy, nói cũng lưu loát hơn trước kia. Bé lớn lên càng giống Dương Tĩnh hơn, bởi vậy được Thái hậu sủng ái vô cùng.
Nhị Hoàng tử Dương Kiện cũng đã được tám tháng, dưới sự chăm sóc của Đông thị và Hoàng ngự y, xương cốt thân thể cũng khỏe mạnh hơn nhiều, hiện tại mặc dù còn chưa biết bước đi, nhưng đã có thể bò.
Phụ tử Dương Tĩnh cùng Dương Quang Vinh đều vô cùng yêu thích bé. Dương Quang Vinh có thứ gì tốt, đều sẽ mang đến cho đệ đệ xem, chia sẻ với đệ đệ. Trong cung chỉ có hai vị Hoàng tử, đều được nuôi dưới gối Hoàng hậu, tự nhiên là càng thêm thân mật.
Chỉ là trong hai huynh đệ thì, Dương Quang Vinh thân thiết với Tiêu Thương Hải hơn, Dương Tĩnh lại gần gũi với Dương Tĩnh hơn.
Dương Quang Vinh tuy rằng mới sinh ra đã bị tách khỏi Tiêu Thương Hải, nhưng dù sao cũng là phụ tử thân sinh, huyết mạch tương liên, Tiêu Thương Hải lại yêu thương bé, tiểu hài tử không bao lâu sau được dỗ dành có lại tâm tư, liền trở nên thân thiết với sinh phụ.
Dương Kiện cũng là vừa sinh ra đã được Dương Tĩnh ôm vào trong lòng, Tiêu Thương Hải tuy rằng đối với bé không tệ, cũng không quá để tâm đến, hài tử cũng có trực giác trời sinh, tự nhiên là càng ỷ lại vào Dương Tĩnh hơn.
Mỗi ngày phu phu đế hậu đều cùng rời giường, dùng xong tảo thiện Hoàng thượng liền đi vào triều, hạ triều liền đi xử lý tấu chương, rồi quay về chỗ của Hoàng hậu. Hoàng hậu thì chờ chúng phi đến thỉnh an xong liền đến thỉnh an Thái hậu, sau đó xử lý sự vụ trong cung, sau đó chờ Hoàng thượng về dùng bữa.
Sau ngọ thiện hai người nghỉ ngơi một lát, buổi chiều tương đối rảnh rỗi. Nếu không có việc gì lớn, Hoàng thượng liền cho người mang tấu chương đến Phượng Nghi cung xử lý. Hoàng hậu thì ở bên bọn nhỏ, sau đó thì viết chữ vẽ tranh, làm chút việc vặt vãnh, buổi tối Hoàng thượng tiếp tục ở lại, một số ít ngày khác sẽ đến chỗ tần phi.
Như vậy mỗi ngày trôi qua coi như cũng yên ả, hai người đều tương đối thỏa mãn với trạng thái hiện tại.
Buổi tối hôm nay, Dương Tĩnh lật thẻ bài của Trương Tiệp dư, đi đến Phượng Tảo cung của Hiền phi.
Lẽ ra trong cung ngoại trừ Phượng Nghi cung của Hoàng hậu, thì không thể có một cung nào thứ nào lấy chữ ‘Phượng’ để đặt tên. Nhưng Hiền phi là chất nữ bên ngoại của Thái hậu, tên của cung này là do Thái hậu tự mình ban thưởng, Dương Tĩnh cũng không thể làm khác. Không phải là muốn sánh ngang với Hoàng hậu sao? Cũng may Tiêu Thương Hải không phải là loại người tính toán chi li, cũng không để ở trong lòng.
Trương Tiệp dư cùng một Cổ Quý nhân đều ở trong Phượng Tảo cung của Hiền phi.
Dương Tĩnh là ăn xong cơm rồi, mới đến viện của Trương Tiệp dư, Trương Tiệp dư lập tức sai người pha trà hầu hạ.
Trà là Tử Bích Loa thượng đẳng, lá trà dập dềnh, mùi hương thoang thoảng thanh nhã.
Dương Tĩnh là Hoàng đế, có thứ gì chưa từng nếm qua? Hương thơm thanh mát nhẹ nhẹ này tuy rằng thấm vào người, nhưng uống vào lập tức có thể nhận ra đây là trà cũ năm trước. Tử Bích Loa núi Diêu, chỉ có trà mới mới uống ngon.
Kiếp trước hắn đều đã quen hưởng thụ, uống một ngụm, thấy không hợp, liền buông xuống.
Trương Tiệp dư thật cẩn thận hầu hạ bên cạnh, thấy hắn buông trà, lập tức nói:
“Hoàng thượng, trà nô tỳ pha uống không được sao?”
Dương Tĩnh nhìn nàng một cái, thấy gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn của thiếu nữ mang theo nụ cười lấy lòng nhàn nhạt, trong đôi mắt to dường như có chút bất an, hai tay nhỏ bé trắng noãn đặt trên đùi nắm chặt khăn, trong lòng không khỏi mềm đi một chút, nhẹ giọng nói:
“Cũng không phải. Nàng pha rất được, có vài phần tinh túy.”
Trương Tiệp dư không khỏi thở phào một hơi, mỉm cười hài lòng, lộ ra hàng răng trắng bóng, bộ dáng ngây thơ dịu dàng nói:
“Hoàng thượng thích là tốt rồi. Đây là do Nội Vụ phủ đưa đến từ mấy ngày trước, nói là trà mới năm nay, nô tỳ không muốn uống, cố ý để dành lại cho Hoàng thượng.”
Ánh mắt Dương Tĩnh chợt lóe sáng, mỉm cười nói:
“Nàng có lòng rồi.”
Tuổi còn nhỏ đã có thể mặt không đổi sắc đâm một cái đến Hoàng hậu, quả nhiên là bất kể độ tuổi nào, tranh đấu trong cung đều là bản năng của nữ nhân.
Chỉ là với chút thủ đoạn ấy, vẫn còn chưa được tính là gì đâu.