“Làm Chiếu tướng sao?”
Dương Tĩnh không ngờ Dương Kiện tuổi còn nhỏ lại có chí khí này.
Hắn vuốt đầu Dương Kiện, tâm tư thay đổi nhanh chóng rồi đưa ra quyết định, mỉm cười nói:
“Trẫm có thể giúp con tìm một cao thủ võ công, cho con chính thức bái sư học võ. Nhưng con phải quy ước ba điều với trẫm.”
“Quy ước ba điều?”
Từ này Dương Kiện có thể hiểu được. Hắn nghiêng đầu nhìn Dương Tĩnh, chăm chú nói:
“Được, phụ hoàng người nói, con nghoéo tay với người.”
Dương Tĩnh nghiêm mặt nói:
“Thứ nhất, học võ không được bỏ dở giữa chừng. Nếu như con học được một thời gian cảm thấy khổ cực, không muốn học nữa, trẫm sẽ không đồng ý.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Kiện cũng trở nên trịnh trọng, gật đầu nói:
“Vâng, con nhất định sẽ không bỏ dở giữa chừng.”
“Thứ hai, không được oán giận. Khổ cực mệt mỏi, thậm chí bị thương, có thể khóc, nhưng không được oán giận.”
Gương mặt nhỏ bé của Dương Kiện nâng lên:
“Con sẽ không khóc đâu. Nam hài tử không được khóc. Phụ hoàng người yên tâm, con sẽ không ôm oán.”
“Thứ ba, sau khi học võ không được ý thế bắt nạt người khác, không được làm chuyện xấu, không được dùng võ công ức hiếp người yếu hơn, hiểu chưa?”
Dương Kiện nghe vậy, dường như có chút do dự, chần chừ một chút rồi nói:
“Vậy nếu như người khác ức hiếp con thì sao? Cũng không được đánh lại ạ? Còn nữa, đánh nhau cũng không thể dùng võ công ạ?”
Trong khoảng thời gian lễ Tết thì trong kinh có rất đông hoàng thân quốc thích đều tiến cung thỉnh an, Dương Tĩnh để Thái tử cùng Kiện nhi dẫn vài tiểu thế tử đến hoa viên chơi đùa. Không biết mấy tiểu hài tử này ồn áo cái gì, Dương Kiện còn đánh nhau một trận với Thế tử Dương Minh của Giản Thân Vương. May là Thái tử mang theo mấy vị thế tử lớn tuổi hơn chạy đến đúng lúc, mới không gây ồn ào.
Giản Thân Vương vì thế mà tạ tội với Hoàng thượng, Dương Tĩnh lại không để tâm lắm.
Nam hài tử nào mà không đánh nhau chứ? Huống chi một đứa năm tuổi một đứa năm tuổi rưỡi, có thể đánh được cái gì?
Giản Thân Vương là thúc thúc của Dương Tĩnh, Dương Minh theo bối phận chính là đường đệ của Dương Tĩnh. Hắn là Thế tử lại là đích tử, tính tình hơi kiêu ngạo, ngay cả Thái tử cũng dám chống đối, Dương Kiện giận, nên mới đánh nhau với hắn.
Sau đó Dương Minh lại tiến cung vài lần nữa, cùng với Dương Kiện thoáng cái hòa hảo như lúc đầu, thoáng cái lại tranh cãi ầm ĩ. Lăn qua lăn lại một hồi như vậy, giao tình của hai hài tử này cũng sâu đậm hơn người khác rất nhiều. Dương Kiện nghĩ đến chuyện đánh nhau, phỏng chừng người đầu tiên nghĩ đến là Dương Minh.
Dương Tĩnh mỉm cười, nói:
“Nếu như người khác ức hiếp con, con đương nhiên có thể đáp trả. Thế nhưng con là Hoàng tử của trẫm, là một trong những người có thân phận tôn quý nhất, ai dám ức hiếp con chứ? Thân phận của con đã rất cao rồi, nếu như lại dùng võ công để ức hiếp người khác, đó chính là lỗi của con, trẫm sẽ tức giận.”
Dương Kiện chăm chú suy nghĩ một chút, gương mặt nhỏ nhắn căng thẳng, nắm chặt tay nghiêm mặt nói:
“Được! Con đồng ý với phụ hoàng, sau khi học võ công tuyệt không ỷ thế hiếp người, cũng không làm chuyện xấu, không dùng võ công để ức hiếp người yếu hơn.”
Tuy rằng ba điều kiện này hiện tại Dương Kiện có thể còn chưa hiểu rõ hàm nghĩa thực sự của chúng, nhưng có thể dựa trên sự hiểu biết cơ bản cùng với sự đồng ý nghiêm túc, cũng khiến cho người khác vui mừng.
Dương Tĩnh thỏa mãn mà gật đầu, nhéo ngón út tay phải với hắn:
“Chúng ta ngoéo tay. Không được đổi ý nhé.”
Dương Kiện rất thích động tác nhỏ này mà phụ hoàng dạy hắn, cố sức nhéo ngón út của phụ hoàng, lớn giọng nói:
“Ngoéo tay ngoéo tay, một trăm năm, không được thay đổi!”
Dương Tĩnh nói ra quyết định với Tiêu Thương Hải, lại nói:
“Võ công của ngươi vốn được truyền từ Nga Sơn lão nhân, là công phu số một số hai trên đời này, để ngươi dạy Kiện nhi là thích hợp nhất. Nhưng thân thể ngươi hiện tại không tiện, quy củ của Nga Sơn lão nhân lại nặng, trẫm muốn tìm cho Kiện nhi một sư phụ tốt khác.”
Tiêu Thương Hải thực ra rất nguyện ý để nhi tử học công phu của y, thế nhưng y hiện tại quả thực là không có tinh lực, đừng nói đang có thai trong người, cho dù là lúc không mang thai, trong cung từ trên xuống dưới có nhiều việc như vậy, nào có tinh lực để dạy dỗ nhi tử chứ? Loại công phu nội công này nửa điểm sơ sẩy cũng không được.
Y nghe vậy mỉm cười, nói:
“Quy củ của sư phụ ta tuy rằng nặng, nhưng Kiện nhi cũng không cần tuân theo. Ta không có tinh lực dạy nó, nhưng sư phụ lúc tuổi già thì có thu một đệ tử quan môn, năm đó khi ta đến Tùng Sơn vấn an sư phụ từng gặp qua một lần, mấy năm nay cũng luông giữ liên lạc, không bằng mời hắn đến dạy Kiện nhi. Vừa lúc cũng có thể dạy Thái tử, cho dù không phải học võ, chỉ để phòng thân và khiến thân thể khỏe mạnh cũng được.”
Dương Tĩnh cực kỳ vui mừng, vỗ tay nói:
“Thật quá tốt rồi.”
Ngày hôm sau Tiêu Thương Hải liền gửi thư cho sư đệ.
Đảo mắt đã đến cuối tháng, ngày ba mươi tháng chín chính là sinh thần của Dương Kiện.
Dương Tĩnh bày một bữa tiệc nhỏ làm sinh thần cho nhi tử. Tuy rằng tương đối khiêm tốn, nhưng Dương Kiện vẫn cực kỳ vui mừng, bởi vì năm nay người đến mừng sinh nhật hắn rõ ràng là nhiều hơn. Không chỉ có trưởng tử và thứ trưởng tử của Khang Thân Vương cùng với thế tử của Giản Thân Vương, vài vị thân thích bình thường cũng gần gũi đến tặng lễ vật, ngay cả Định Quốc công, Uy Bắc hầu cùng vài vị quan khác cũng tặng lễ vật.
Dương Kiện được tặng một đống quà to, còn thu được mấy món quà rất hợp ý, bởi vậy vô cùng vui vẻ.
Dương Tĩnh luôn thương yêu hắn, sau đó còn cố ý mở một bữa tiệc sinh thần cho hắn, các con cháu sĩ tộc giao hảo với hắn đều được mời đến.
Dương Kiện lần đầu tiên được làm chủ nhân chiêu đãi các bằng hữu, điều này khiến cho hắn thấy mình chính là một tiểu đại nhân, từ vài ngày trước đã bắt đầu hưng phấn bừng bừng mà chuẩn bị bố trí cung điện, lại bàn bạc với Thái tử đến lúc đó phải chiêu đãi mọi người như thế nào. Còn chuẩn bị cả xúc cúc, ném thẻ vào bình và vài đống cát để chơi đùa.
Thái tử có chút ước ao. Vì thân phận của hắn đặc biệt, không thể chiêu đãi nhưng con cái dòng dõi này, bởi vì tương lai bọn họ đều là thần tử của hắn. Quân thần khác biệt, Thái tử thân là Thái tử, lúc nào cũng phải nâng cái giá của Thái tử, thân thiết có thể, nhưng gần gũi thì không được.
Sinh thần của Dương Kiện qua đi, vào tháng mười, đến tuần tiếp theo, hồi âm từ Tùng Sơn cũng đến rồi.
Sư đệ Tạ Như Thương của Tiêu Thương Hải sau khi Nga Sơn lão nhân cưỡi hạc về tây, giữ đạo hiếu ba năm, liền rời khỏi núi đi du lịch, lúc này vừa mới quay lại Tùng Sơn không bao lâu. Nhận được thư gửi đến từ vị sư huynh có thân phận tôn quý này của mình, hắn không hề chần chừ, lập tức gửi hồi âm đồng ý vào kinh. Chỉ là còn phải thu dọn vài thứ, giao lại sự vụ, bởi vậy hồi âm nói đầu xuân năm sau sẽ đến.
Tiêu Thương Hải vô cùng vui vẻ, bàn bạc với Dương Tĩnh tạm thời không nói cho Dương Kiện biết chuyện đã tìm được sư phụ cho hắn, chờ Tạ Như Thương vào kinh rồi nói sau.
Việc phổ biến chế độ khoa cử làm quan trên triều mặc dù có chút chậm trễ, nhưng thái độ của Thịnh Huy đế cứng rắn, năng lực của Úy Tương lại xuất chúng, bởi vậy nên thuận lợi được phổ biển.
Đến cuối tháng mười một, các nơi tiến hành vòng sơ khảo thứ nhất, kiểm tra ra được một số lượng tú tài không nhiều lắm, vả lại phần lớn đều là đệ tử sĩ tộc.
Dương Tĩnh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với tình huống này. Bởi vậy đọc sách lúc này chính là chuyện tốn kém, cao quý hạng nhất, phần lớn lại bị sĩ tộc độc quyền, điều kiện của đệ tử hàn môn không đủ, số người có thể đọc sách đã ít lại càng ít, bởi vậy số người có thể thi đỗ ít đến mức có thể đếm được.
Nhưng đây là một khởi đầu tốt. Vào những năm cuối của Tây Thịnh đã phát minh ra thuật in ấn, nhưng đều dùng để in ấn ra kinh quyển của Phật môn. Vả lại toàn độ đều do người ta điêu khắc lên một tấm ván gỗ hoàn chỉnh, tính linh hoạt không cao, giá thành sản phận cực đắt.
Dương Tĩnh từ mấy năm trước đã cho người tiến hành cải tiến phương pháp kỹ thuật in ấn, hiện tại đã có bản in chữ rời, kỹ thuật tăng tiến, tính năng được đề cao rất lớn, giá trị sản phẩm cũng giảm đi nhiều. Dương Tĩnh lập ra Mặc Hương cục, do Lễ Bộ quản lý, chuyên môn in ấn các loại kinh, sử, tử, tập, bán ra để mở rộng việc đọc sách cho các học trò, còn giảm bớt phí tổn cho bọn họ, lúc đó sẽ không còn phải cực khổ đến nhà người khác mượn sách chép tay về nữa.
Đây đều là cơ sở để phổ biến giáo dục.
Dương Tĩnh làm người mấy đời, tự nhiên là chuẩn bị những việc này tương đối hoàn hảo.