“Hôm nay là ngày lành gì đây? Sao một người hai người đều mang đồ ăn vào trong cung?”
Tiêu Thương Hải nhìn một bàn đầy món ăn, khóe miệng mang theo ý cười.
Trường Bình Công chúa bĩu môi, nói:
“Vốn nữ nhi là muốn mượn hoa hiến Phật, hiếu kính phụ hoàng và mẫu hậu, ai ngờ nhị ca lại chạy đến Xuân Hoa lâu kêu một bàn đồ ăn, rõ ràng là tranh thủ tình cảm với hài nhi, đáng ghét mà.”
Dương Kiện cười nói:
“Ta nghĩ sao hôm nay muội lại không có ăn mảnh? Trước kia chúng ta mang từ ngoài cung vào cho muội đồ ăn ngon hay thứ gì chơi, muội đều là len lén giấu đi, rất sợ mẫu hậu biết mà?”
Trường Bình Công chúa cực kỳ xấu hổ, đỏ mặt kêu lên:
“Nhị ca ca xấu lắm, nói ra hết bí mật của muội.”
Dương Kiện vội vàng chắp tay nhận lỗi, Dương Tĩnh và Tiêu Thương Hải cười đến ngửa tới ngửa lui.
Dương Tĩnh nói:
“Nguyên An, con ở sau lưng trẫm còn lén giấu thứ tốt gì nữa? Mau mau lấy ra hiến nốt.”
Tiêu Thương Hải cũng nói:
“Con là Công chúa của Đại Thịnh, nghĩ muốn thứ gì tốt còn không có? Cố tình lại thích mấy thứ đồ chơi thô ráp của dân gian này.”
Trường Bình Công chúa đỏ mặt nói:
“Hài nhi chỉ nghĩ là chơi vui thôi. Ai nha, phụ hoàng mẫu hậu đừng chỉ lo nói con, nhanh nhanh ăn chút gì đi, cứ thế này để đồ ăn nguội rồi thì không ăn được nữa đâu.”
Những món ăn này trước khi tiến cung thì đã có người kiểm tra qua, lại đưa đến Ngự trù phòng hâm nóng và chế biến lại, nhìn qua cả hương lẫn vị đều còn nguyên vẹn.
Trong cung có rất nhiều quy củ, ăn uống kiêng khem cũng nhiều, ngược lại không bằng những món ăn đủ hương đủ vị do tửu lâu nổi tiếng kinh thành này làm.
Tiêu Thương Hải cũng đã rất lâu không nến món vịt mặn của Xuân Hoa lâu, lúc này ngược lại thực sự là ngón trỏ đại động, huống chi còn có tâm ý của người thân ở bên trong.
Y và Dương Tĩnh cùng nhau động đũa, cung nữ hầu hạ mắt sắc giúp Hoàng đế và Hoàng hậu gắp thức ăn.
Ai ngờ ăn chưa được hai miếng, Tiêu Thương Hải bỗng dưng biến sắc, buông đũa ôm ngực, khom người nôn ra.
Dương Tĩnh kinh hãi:
“Đây là làm sao vậy? Nhanh đi truyền ngự y!”
Trong cung một trận rối loạn. Dương Kiện và Trường Bình Công chúa đều luống cuốngtay chân.
“Mẫu hậu, người có chịu ở đâu? Có phải là thức ăn hài nhi dâng lên có vấn đề không?”
Trường Bình Công chúa sắp bật khóc. Dương Kiện cũng vội vàng thỉnh tội, vẻ mặt bất an lo lắng.
Cũng may Tiêu Thương Hải rất nhanh đã bình ổn lại. Trong lòng y ít nhiều đã biết là có chuyện gì, cười cười nói:
“Không sao đâu, cũng không phải món ăn có vấn đề, các con không cần lo lắng.”
Dương Tĩnh vẻ mặt lo lắng, nói:
“Rốt cuộc là làm sao? Sao đang tốt đẹp lại đột nhiên nôn ra? Là dạ dày không thoải mái à?”
Tiêu Thương Hải nắm chặt tay hắn, cười mà không nói, chỉ đáp:
“Chờ ngự y đến sẽ biết.”
Dương Tĩnh nhìn thần sắc của y, đột nhiên trong lòng chấn động, cũng hiểu được phần nào. Đường nhìn lướt qua phần bụng của Tiêu Thương Hải vài lần, lại có chút mờ mịt.
Ngự y chạy đến rất nhanh, đến lúc bắt mạch, chính là đại hỉ.
Hoàng hậu vào mười năm sau khi Đại Công chúa, có mang lần nữa.
Dương Kiện và Trường Bình Công chúa sau khi biết được, liền có chút bất ngờ rồi trầm tư. Dương Kiện thì cũng thôi đi, nhưng Trường Bình Công chúa từ khi ra đời đến nay vẫn là hài tử nhỏ nhất, được hai vị phụ thân và ca ca coi như châu như ngọc mà bảo vệ cưng chiều, hiện tại đột nhiên nghe nói sắp có thêm đệ đệ hoặc muội muội, cảm giác rất mới mẻ kỳ lạ, còn có chút cảm giác đố kỵ.
Ngây người sửng sốt còn có Thịnh Huy đế Dương Tĩnh.
Mấy năm trước hắn vẫn lo lắng Tiêu Thương Hải có mang lần nữa sẽ không có lợi đối với thân thể, bản thân cũng không muốn có thêm hài tử, vì vậy rất lo lắng chờ đợi qua một thời gian dài. Nhưng sau lại thấy hai người tuổi càng lúc càng lớn, vẫn không hề có tin tức gì, dần dần cũng thả lỏng tâm tình. Đặc biệt vài năm này, hắn càng không nghĩ đến vấn đề ấy, ai ngờ Tiêu Thương Hải lại vào năm bốn mươi tuổi mà có thai lần nữa… Này này này… Này cũng chấn động quá mức rồi.
Buổi tối Tiêu Thương Hải nằm ở trên giường, lật xem một quyển sách giải trí. Trang sách lần lượt giở hết, ánh nến sáng rực cùng thay đổi một lượt.
Tiêu Thương Hải nhìn đồng hồ cát ở phía xa xa, gọi Mặc Hương:
“Hoàng thượng còn đang ở thư phòng sao?”
“Vâng.”
Mặc Hương năm đó tới tuổi rồi cũng không muốn xuất cung, cầu xin Hoàng hậu khai ân, ở lại trong cung làm ma ma. Tiêu Thương Hải từ sau khi Uyển Nương rời đi, ở trong thâm cung này cũng càng thiếu người thân cận, thấy tâm ý nàng đã định, liền để lại tâm phúc này.
Tiêu Thương Hải nghe vậy nhíu nhíu mày, đứng dậy cầm một chiếc áo choàng, chậm rãi bước tới thư phòng ở bên ngoài Phượng Nghi cung.
Bên trong dưới ánh nến, ánh sáng từ khe cửa lọt ra.
Tiêu Thương Hải nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lặng yên không chút tiếng động. Dương Tĩnh ngồi ngay ngắn trước thư án, hơi cúi đầu, vẻ mặt có chút dại ra, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Tiêu Thương Hải nhẹ nhàng đi đến phía sau hắn, cầm áo choàng phủ thêm cho hắn.
Dương Tĩnh phục hồi tinh thần, đè lại bàn tay đang khoác áo lên vai hắn, nói:
“Sao vẫn còn chưa ngủ?”
“Không có ngươi, không ngủ được.”
“Ta còn chút tấu chương phải xem, ngươi đừng chờ ta, đi ngủ trước đi.”
Tiêu Thương Hải đưa tay cầm lấy một quyển tấu chương trên bàn, mở ra nhìn, phía trên đều đã dùng chữ chu sa đỏ phê duyệt xong.
Y thả tấu chương lại trên bàn, cúi đầu nhìn Dương Tĩnh, trán cau lại, nói:
“Hoàng thượng có tâm sự?”
Dương Tĩnh cười cười:
“Không. Có lẽ là phiền lòng vì chuyện Trường Giang gần đây sóng lớn lũ tràn.”
Tiêu Thương Hải yên lặng nhìn hắn:
“Ngươi không thích hài tử này?”
Y kéo tay Dương Tĩnh đặt lên trên bụng mình.
Dương Tĩnh có chút chấn động, vội nói:
“Không có! Ngươi đừng nghĩ lung tung!”
Tiêu Thương Hải nhíu mày:
“Thế nhưng ngươi cũng không giống như vui vẻ. Là đang lo lắng cho ta sao? Ngươi yên tâm, thân thể ta luôn mạnh khỏe, trong cung lại có nhiều cao thủ như cây trên rừng, không sao đâu.”
Dương Tĩnh nhẹ thở dài, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy thắt lưng của Tiêu Thương Hải, nhẹ nhàng tựa đầu dán lên bụng y, không nói gì.
Tiêu Thương Hải có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có từ chối, mà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Hoàng đế.
Tâm tình Dương Tĩnh vô cùng phức tạp.
Tuổi thọ của hắn không còn lại bao nhiêu năm, thế nhưng cố tình Tiêu Thương Hải lại có mang vào lúc này. Hắn thực sự không muốn để Tiêu Thương Hải bị khổ, lại đau lòng vì chính mình có thể không chăm sóc được hài tử này thêm mấy năm.
Theo thời gian đến gần, tâm tình của hắn lại càng ngày càng nặng nề.
Con người là loài động vật có lòng tham. Có được mười năm, còn muốn sống lâu thêm mười năm. Không, mười năm cũng không đủ, hắn muốn thật dài thật lâu, trăm năm ngàn năm tiếp tục cùng sống như vậy với Tiêu Thương Hải.
Thế nhưng thời gian sẽ không dừng lại, ý chỉ của thần cũng không cho phép làm trái. Cho dù hắn thân là đế vương tối cao ở nhân gian, cũng vẫn không thoát khỏi được sinh lão bệnh tử, luân hồi khổ đau.
Khi hắn đi hết cả đời này, để lại Tiêu Thương Hải cô đơn một mình, vậy phải làm sao bây giờ đây?
Chỉ suy nghĩ như vậy một chút, hắn liền cảm thấy đau lòng.