Thập Toàn Thực Mỹ

Chương 28

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vài ngày sau, bộ nồi cụ đao cụ đặc biệt đặt riêng cho Ninh Tịch được đưa đến Thái Bạch lâu.

Ninh Hữu Phương hắng giọng hô:’’Tịch nhi, mau lại đây xem một chút’’.

Ninh Tịch khoan khoái đáp ứng, lập tức đi tới, cẩn thận đánh giá.

Đây là một bộ đao cụ nồi cụ rất đầy đủ. Một cái nồi đun nước có hai tay cầm, một cái chảo sắt cán dài chuyên dụng để xào rau, đều là sử dụng gang thượng hạng làm ra, so với những thứ thường thấy trong phòng bếp thì nhỏ hơn một nửa, nhìn có vẻ lung linh đáng yêu.

Về phần đao cụ càng làm cho Ninh Tịch mở rộng tầm mắt. Ngoại trừ dao cắt gọt thức ăn thường thấy nhất còn có vài thanh đao dài ngắn không đồng nhất. Trong đó có một thanh đặc biệt khéo léo, chỉ dài khoảng ba tấc( khoảng 10 cm), rộng bằng ngón tay.

Lòng hiếu kỳ của Ninh Tịch nổi lên, vươn tay cầm tiểu đao kia lên lật xem.

Ninh Hữu Phương vội vàng nhắc nhở:’’Loại tiểu đao này hai cạnh hai bên đều là lưỡi dao, đặc biệt sắc bén, coi chừng cắt trúng tay’’.

Ninh Tịch’’Ân’’ một tiếng, ánh mắt vẫn như cũ đặt tại tiểu đao sắc bén dài nhỏ kia, nhịn không được hỏi:’’Cha, đao này cũng dung để xắt thức ăn sao?’’ Ninh Hữu Phương cầm lấy bả đao đó cười giới thiệu:’’Cây đao này có hai lưỡi, lại đặc biệt dài nhỏ, là dùng để róc xương. Đúng rồi, còn có hai thanh này là khắc hoa đao…’’

Khắc hoa? Ninh Tịch lập tức hứng thú, liếc một cái hỏi:’’Không phải chỉ cần nấu ăn là được sao? Khắc hoa đao dùng để làm gì?’’

Ninh Hữu Phương ha ha cười một tiếng:’’Nha đầu ngốc, nếu muốn làm một đầu bếp thực thụ, công dụng của đao này rất trọng yếu. Cắt gọt rau củ là đơn giản nhất, nếu muốn chính thức luyện đao công đương nhiên phải tập khắc hoa mới được. Đến, bây giờ cha sẽ làm thử cho con xem’’.

Nói rồi tiện tay lấy một củ cải, sau đó cầm khắc đao, lưu loát nạo xuống, bên trái một chút, bên phải một chút, phía trên một chút, không đến một lát, hình thức ban đầu của một đóa hoa đã hiện ra.

Ninh Hữu Phương lại cầm một thanh đao khác nhỏ hơn, tinh tế tạo hình cho mỗi phiến cánh hoa.

Động tác của hắn cũng không nhanh lắm, nhưng lại cực kỳ ổn định, từ đầu đến cuối, thế nhưng không sai một đao. Nếu có người lành nghề ở đây cũng sẽ bị động tác của Ninh Hữu Phương làm cho kinh hãi.

Sau một lúc lâu, một đóa hoa mẫu đơn nở rộ liền xuất hiện trước mắt Ninh Tịch.

Ninh Tịch tận mắt nhìn một củ cải thủy nộn trong khoảng thời gian ngắn liền biến thành một đóa mẫu đơn óng ánh trong suốt, sớm đã trợn mắt há mồm không nói ra lời.

Quả thực là quá thần kỳ. Quá lợi hại.

“Cha, khắc hoa thú vị quá, dạy con cái này trước được không?’’ Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Tịch đỏ lên lóe ra quang mang vui mừng cùng mong đợi.

Ninh Hữu Phương nhịn không được cười lên, kiên nhẫn dụ dỗ nói:’’Tịch nhi, hay là con cứ luyện cắt gọt thức ăn cho tốt đi đã, kĩ thuật khắc hoa này tương đối khó, chờ về sau rồi từ từ luyện cũng không muộn…’’

Ninh Tịch không tình nguyện gật đầu nhẹ, ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm củ cải khắc hoa kia không tha.

Ninh Hữu Phương buồn cười, dứt khoát đem củ cải khắc hoa bỏ vào tay Ninh Tịch:’’Nếu con đã thích thì lấy ăn đi’’.

Ninh Tịch theo phản xạ lắc đầu:’’Con mới không ăn’’. Khắc hoa đẹp như vậy ai nỡ lòng ăn cơ chứ. Ninh Hữu Phương cười nói:’’Có xinh đẹp hơn nữa thì nó cũng chỉ là một củ cải, mà củ cải chính là dùng để ăn. Nếu con không ăn, nhiều nhất là nửa ngày nó sẽ khô héo, đến lúc đó sẽ ăn không ngon…’’

Ninh Tịch quệt mồm kháng nghị:’’Con chính là không ăn, con muốn giữ lại từ từ xem.’’

Ninh Hữu Phương không có cách nào đối với nàng, chỉ đành phải bất đắc dĩ đáp ứng:’’Tốt tốt tốt, đều tùy con. Hôm nay nồi cụ đao cụ đều đã có, vâỵ bắt đầu từ hôm nay, con luyện nửa ngày đao công, nửa ngày chước công’’.

Vừa nói đến vấn đề nghiêm túc, Ninh Hữu Phương lập túc thu lại nụ cười.

Ninh Tịch cũng đi theo bớt phóng túng nụ cười, trịnh trọng gật đầu đáp ứng. Sau đó liền đem vài thứ nồi cụ cùng đao cụ sửa sang lại.

Phòng bếp chuyên dụng của Ninh Hữu Phương rất rộng rãi, một hàng bếp cao có thấp có, dựa vào tường thẳng tắp. Ninh Tịch đặc biệt chọn cái bếp thấp nhất nằm trong góc, đem chảo cán dài thả lên. Độ cao quả là thích hợp.

Ninh Tịch hài lòng gật đầu, sau đó cầm lấy thái đao, đi đến bên cạnh cái thớt dài, cười hỏi:’’Cha, con luyện cái gì trước?’’

Trương Triển Du đứng một bên nhìn vẻ mặt nhao nhao muốn thử của Ninh Tịch, âm thầm buồn cười.

Nào có ai vừa mới làm học đồ liền ở trong phòng bếp nhỏ luyện tập xắt thức ăn, không nghĩ cũng biết, cắt ra chắc chắn không sử dụng được. Ninh Hữu Phương lại vô cùng chú ý bắt bẻ, đao công hỏa hậu sai nửa điểm cũng không được.

Quả nhiên liền nghe Ninh Hữu Phương cười nói:’’Bây giờ cha dẫn con đi phòng bếp lớn cùng tiểu Tứ, Vương Hỉ mấy người bọn họ luyện tập đao công trước, bọn họ đều tại phòng bếp lớn bên kia luyện tập đao công.’’

Ninh Tịch ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Ninh Hữu Phương đến phòng bếp lớn. 

Vài người đầu bếp có phòng bếp nhỏ của riêng mình, chuyên môn nấu ăn cho các khách nhân trong các gian phòng trang nhã. Mà các đầu bếp khác trong phòng bếp lớn thì chịu trách nhiệm khách nhân bình thường trong thính đường, đối với nguyên liệu nấu ăn cũng không có nhiều yêu cầu. Vài cái học đồ ngày thường luyện đao công thuận tiện cắt toàn bộ nguyên liệu dùng trong ngày. 

Thời điểm Ninh Hữu Phương dẫn Ninh Tịch vào phòng bếp lớn, lập túc rước lấy một đoàn ánh mắt tò mò.

Hồ Thanh lá gan lớn nhất, cười hỏi:’’Ninh đầu bếp, Tịch muội tử cũng tới đây luyện đao công sao?’’

Ninh Hữu Phương cười hớ hớ gật đầu:’’Nàng tuổi còn nhỏ, lại vừa bắt đầu làm học đồ, rất nhiều thứ không hiểu, mấy người các ngươi chỉ điểm nàng nhiều thêm chút ít’’.

Đây rõ ràng là lời nói khách sáo, vậy nhưng mấy thiếu niên lại nhiệt tình đáp ứng. Nhất là Vương Hỉ, nói chuyện ồm ồm, giọng quả thực không nhỏ:’’Ninh đầu bếp, ngươi cứ yên tâm, có ta ở đây, ta sẽ không để Tịch muội tử mệt mỏi.’’

Ninh Hữu Phương nín cười, gật đầu nói lời cảm ơn.

Chu đầu bếp chịu trách nhiệm phòng bếp lớn đi tới, liếc Ninh Tịch đang cười tủm tỉm một cái, trêu ghẹo nói:’’Tịch nha đầu, phòng bếp lớn chúng ta mỗi ngày phải làm rất nhiều việc, vừa khổ lại mệt, nếu ngươi không chịu nổi thì nói ta một tiếng, đừng đến chỗ cha ngươi khóc nhè cáo trạng a’’.

Mọi người trong phòng bếp lớn cười vang.

Ninh Tịch cũng không giận, cười hì hì nói:’’Chu bá bá ngươi cứ yên tâm đi, cháu có thể làm’’.

Tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn lại nói ra những lời như vậy, tất nhiên là không có ai tin, đều là vẻ mặt xem kịch vui.

Vị giác nhạy bén là trời sinh, ai cũng không bằng. Chỉ là đao công này cần phải khổ luyện thật lâu mới được. Bộ dáng Ninh Tịch ngọt ngào đáng yêu, như thế nào cũng cảm thấy không ăn được phần khổ này.

Ninh Hữu Phương trong lòng cũng không tin, ho khan một tiếng nói ra:’’Tốt lắm, Tịch nhi, con liền ở đây luyện tập, Chu đầu bếp sẽ phân công việc cho con’’.

Ninh Tịch tràn đầy tự tin gật đầu nhẹ:’’Con biết rồi cha, người cứ đi làm việc của mình đi, không cần lo lắng cho con’’.

Không lo lắng mới là chuyện lạ…

Ninh Hữu Phương trong lòng thầm thì, nhưng nụ cười trên mặt rất trấn định, gật gật đầu liền đi.

Ninh Tịch nhìn về phía Chu đầu bếp, ân cần hỏi:’’Chu bá bá, cháu phải làm những gì?’’

images 
Bình Luận (0)
Comment