Ninh Tịch kiên nhẫn so với trước kia tăng gấp mấy lần, liên tục mỉm cười nghe Vương thị nói đâu đâu, cũng không lộ ra nửa điểm bực mình: "Nhị thẩm, bên ngoài đến tột cùng xảy ra chuyện gì náo nhiệt?"
Vương thị vui nhất khi nghe được có người hỏi như vậy, lập tức vô cùng phấn chấn tinh thần nói ra. Hạt mè hạt đậu chuyện nhỏ tới trong miệng nàng, cũng thành kinh thiên động địa đại sự.
Cho nên không cần hoài nghi, Vương thị trong miệng "Náo nhiệt" kỳ thật chính là cách vách cháu trai Lý Gia Sinh cùng cách vách Đào gia lão gia lại cưới vợ nhỏ.
Ninh Tịch nghe nồng nhiệt, thỉnh thoảng chen miệng vào hỏi han mấy câu.
Vương thị gặp Ninh Tịch đối với đề tài của nàng như thế cảm thấy hứng thú, như tìm được đồng đạo, không tự giác đem tay áo xắn lên, giống như nói tới không tối thì không về.
Nguyễn thị ho khan hai tiếng, cười ám hiệu nói: "Nhị tẩu, Tịch nhi mới vừa tỉnh không lâu, thân thể còn hư nhược. Phải nghỉ ngơi thật nhiều mới tốt. Có lời gì, chờ về sau từ từ nói đi "
Vương thị vẫn chưa thỏa mãn ngừng nói, cười gật gật đầu: "Hảo hảo hảo, vậy ta mai này lại đến xem Tịch nha đầu." Nói, liền cười hướng Ninh Tịch khoát khoát tay, đi một cái ra khỏi phòng
Đợi Vương thị ra khỏi phòng, Nguyễn thị lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười trêu ghẹo nói: "Tịch nhi, ta nhớ được ngươi trước đây không thích nói chuyện với nàng, luôn chê nàng miệng lưỡi. Ngày hôm nay tính tình như thế nào sửa lại?" Rõ ràng cùng Vương thị nói chuyện dị thường, Ninh Tịch mím môi cười cười, chỉ thở dài nói: "Ta trận này sinh bệnh, liên tục hỗn loạn, hôm nay thật vất vả tỉnh lại, nghe nhị nương nói đâu đâu, cũng cảm thấy thân thiết đây "
Quá khứ đủ loại, như đại mộng một hồi. Hôm nay nàng tại mười hai tuổi năm này sống lại, chỉ mong tất cả thân nhân đều bình an sống, kể cả cái này nhị nương Vương thị không làm cho người thích. Cho dù ý này làm lỗ tai của nàng ngày ngày đều chịu đủ hành hạ, nàng cũng vui vẻ chịu đựng a. Nguyễn thị hơi có chút kinh ngạc nhìn Ninh Tịch một cái. Vốn là nữ nhi ngây thơ, tựa hồ thật sự thay đổi rất nhiều. Vừa rồi lời nói nghe tang thương kia giống như chưa phải nỗi long thật nàng bày ra ngoài đây?
Ninh Tịch nhìn ra đáy lòng Nguyễn thị nghi hoặc, hờn dỗi kéo tà áo Nguyễn thị: "Nương, ta mệt mỏi, cảm giác rất muốn ngủ." Khẩu khí ngây thơ trước kia giống nhau.
Nguyễn thị lập tức bị hấp dẫn sự chú ý, yêu thương sờ đầu Ninh Tịch: "Muốn ngủ là ngủ đi, đến lúc ăn cơm tối, ta sẽ gọi ngươi."
Ninh Tịch ngoan ngoãn gật đầu nhẹ, rúc vào trong chăn nhắm mắt. Nguyễn thị ở cùng chỉ chốc lát, gặp Ninh Tịch quả nhiên ngủ hương vị ngọt ngào, cười đắp lại chăn mền, nhỏ giọng đi ra ngoài.
Đợi Nguyễn thị ra khỏi phòng, Ninh Tịch một lần nữa mở mắt. Gần như tham lam nhìn xem chung quanh hết thảy quen thuộc, trong miệng lẩm bẩm tự nói: "Không phải là mộng, đây hết thảy đều là thật..." Cố ý đưa tay đên môi, sau đó hung hăng cắn.
Đau quá... Kia đau đớn cảm giác như thế rõ ràng, nàng thậm chí rõ ràng cảm nhận nhiệt độ được hàm răng cùng da thịt lúc chạm nhau, trong miệng còn nhàn nhạt mùi máu tươi.
Ninh Tịch sững sờ nhìn xem trên cổ tay một vòng dấu răng thật sâu, nước mắt cứ như vậy nổi lên.
Nàng thật sự sống lại, tất cả bi kịch đều còn chưa xảy ra. Tất cả thân nhân đều khoẻ mạnh, Ninh gia trong thành Lạc Dươnglà một hộ bình thường. Nàng chỉ là thiếu nữ ngây thơ vô tư vô lự sống trong sự che chở yêu thương cưng chiều của thân nhân...
Nàng co rúm thân thể, hai tay ôm lấy chính mình, nước mắt tùy ý giàn giụa. Như muốn đem tất cả đau đớn cùng thê lương kiếp trước đều phát tiết đi.
Cũng không biết khóc bao lâu, mỏi mệt dần dần dâng trào. Ninh Tịch cứ như vậy cuộn mình ngủ thiếp đi, khóe mắt vẫn còn chưa khô lệ.
Trong khoảng mông lung, hình như có người nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó vì nàng đắp chăn. Một bàn tay ấm áp, hơi có chút ngốc lau đi vệt nước mắt trên mặt nàng. Còn lầu bầu rơi xuống một câu: " nha đầu khóc tốt thật, ngủ còn khóc."
Là âm thanh Ninh Huy ca ca...
Ninh Tịch trong giấc mộng mơ mơ hồ hồ nghĩ tới, trở mình ngủ.
Ninh Huy bị nàng đột nhiên cử động doạ sợ hết hồn, chờ giây lát, thấy nàng lại ngủ thiếp đi, mới lắc lắc đầu cười đi ra ngoài.
Không biết rốt cuộc ngủ bao lâu, Ninh Tịch dần dần tỉnh lại.
Mới vừa vừa mở mắt, Nguyễn thị khuôn mặt tươi cười liền xuất hiện ở trước mắt: "Tịch nhi, ngươi cuối cùng tỉnh. Ngươi ngủ ước chừng mười canh giờ. Ta gặp ngươi ngủ say, tối ngày hôm qua liền không có gọi ngươi." Vừa nói liền giúp đỡ Ninh Tịch đứng dậy, thuận tay cầm y phục mặc cho Ninh Tịch.
Ninh Tịch vội vàng nói: "Nương, ta tự mặc là được." Nói liền nhận lấy quần áo trong tay Nguyễn thị, ba chân bốn cẳng liền mặc.
Nguyễn thị nhịn không được cười lên, gấp rút lại cầm lược đi đến. Không đợi nàng động thủ, Ninh Tịch liền lại cướp lời nói: "Ta tự mình chải đầu là được." Sau đó, nhanh chóng đoạt lược tới tay, hai cánh tay linh hoạt vòng tới vòng lui, rất nhanh liền búi sơ tóc trên đầu.
Ninh Tịch lại từ trước gương trang điểm tìm hai dây cột tóc màu hồng nhạt, cột vào hai cái tiểu búi tóc, dây hồng phấn cột tóc rủ xuống tại khuôn mặt nàng nhỏ nhắn thanh tú, tăng thêm vài phần đáng yêu.
Nguyễn thị không tự giác trợn to hai mắt: "Tịch nhi, ngươi chừng nào thì học được tự mình chải đầu rồi?" Trong ngày thường đều là nàng vì Ninh Tịch chải đầu đây. Ninh Tịch dí dỏm nghiêng đầu cười một tiếng: "Nương, qua năm ta đều mười hai tuổi, cũng không thể còn muốn ngươi vì ta mặc quần áo chải đầu đi" kiếp trước nàng yên tâm thoải mái hưởng thụ Nguyễn thị che chở, mãi cho đến thời điểm mười bốn tuổi mới bắt đầu vì chính mình tự làm. Hiện tại nàng cũng không muốn nuông chiều chính mình như vậy.
Nguyễn thị an ủi cười cười: " Tịch nhi ngoan ngoãn của ta thật sự trưởng thành "
Ninh Tịch mũi có chút ê ẩm, trên mặt cũng lộ ra tinh nghịch nụ cười: "Ta mới không cần lớn lên, ta muốn tiếp tục cùng ở cạnh nương."
"Nha đầu ngốc, sao lại nói càn." Nguyễn thị ôn nhu cười: "Cô gái lớn lên luôn muốn lập gia đình, tại sao có thể tiếp tục ở bên cạnh ta."
Ninh Tịch cười cười, cũng không tranh cãi, trong lòng lại lạnh nhạt nghĩ tới, trên đời này nam nhân cực kỳ không đáng tin cậy. Bài học kiếp trước còn rõ mồn một trước mắt, kiếp này, nàng lại cũng không muốn cùng bất kỳ một nam nhânnào có dính dấp tình cảm.
Cho dù đến tuổi thành hôn, cho đến khi còn chưa lấy chồng ngày nào, nàng sẽ không dính dấp cái gọi là tình yêu
Liền tìm một nam nhân thành thật an phận có thể tin cậy gả đi qua, cuộc sống gia đình mình bình an tạm ổn, suốt đời không nên cùng những quý nhân kia có bất kỳ dính dấp...
"Muội muội, nhanh lên đi ra ăn bánh bao a" Ninh Huy cười hì hì đẩy cửa vào, trong tay còn cầm cái bánh bao nóng hầm hập thơm ngào ngạt, một mực cắn xuống đi, một cổ mùi thịt liền bay đầy cả căn phòng.
Ninh Tịch suy nghĩ tung bay lập tức trở về, hơi vểnh mũi dùng sức ngửi mùi thơm, mắt sáng rực lên: "Bánh bao Thịt heo Hồi Hương, có đúng hay không?"
Ninh Huy chỉ lo ăn, ở đâu được biết được nhân bánh bao trong miệng rốt cuộc là cái gì, lung tung gật đầu.
Ninh Tịch khoan khoái nở nụ cười, dắt Ninh Huy ra phòng. Một đường đi nhanh đến phòng bếp Ninh gia.
Vừa mới bước vào phòng bếp, mùi thơm nồng nặc liền đem Ninh Tịch bao vây. Lồng hấp cao cao đằng đằng nhiệt khí, đang vội vàng chưng bánh bao đúng là Ninh Tịch Nhị bá Ninh Hữu Tài.
Ninh Hữu Tài thân thể mập mạp, vóc dáng lại không cao, không bằng Ninh Hữu Phương cao lớn tuấn lãng. Bất quá, Ninh Hữu Tài tính tình lại vô cùng tốt, vẻ mặt hòa khí.
Ninh Tịch lên tiếng hô: "Nhị bá "
Ninh Hữu Tài tranh thủ lúc rảnh rỗi quay đầu lại cười cười, thân mật hô: "Tịch nha đầu, ngươi cuối cùng có thể xuống giường. Bánh bao mới ra nồi, mau nếm thử chút ít."
Vương thị đang nhóm lửa cũng thò đầu ra: "Cứ việc ăn tự nhiên cái bụng no a, không cần để ý.”
Ninh Tịch hì hì cười một tiếng: "Ta ăn thử một cái là được, bánh bao còn lại, giữ lại Nhị bá nhị nương đi ra bán kiếm tiền." Nói xong, nhẹ nhàng linh hoạt cầm lấy một cái bánh bao nóng hổi.
Bánh bao trắng như tuyết, không quá lớn, Ninh Tịch tay cầm vừa vặn.
Còn chưa ăn chỉ nhìn thoáng qua, Ninh Tịch liền dùng sức khen: "Nhị bá, tài nấu nướng của ngươi thật đúng là tốt. Nhìn bánh bao này, da mỏng nhân bánh nhiều, nếp may tỉ mỉ xinh đẹp, ta ở đâu còn cam lòng ăn sao "
Ninh Hữu Tài bị trêu chọc vui vẻ cười một tiếng: "Ngươi nha đầu kia, miệng sinh ngọt như vậy, hôm nay cũng không bắt ngươi ăn ít a." Mấy người hài tử trong Ninh gia, Ninh Tịch thuộc dạng cơ trí linh thong làm người ta hảo thích
Ninh Tịch cười hì hì, nhẹ nhàng linh hoạt cắn một cái bánh bao, một cổ nồng nặc mùi thơm ở trong miệng trong nháy mắt tràn ngập ra. Hỗn hợp có mùi hương bánh nhân thịt Hồi Hương, dị thường ngon, đủ để thấy Ninh Hữu Tài làm nhân bánh công phu tuyệt vời.
Di? Không đúng, cục thịt này hãm giữa giống như trộn lẫn chút ít những vật khác...
"Nhị bá, thịt này hãm thật thơm" Ninh Tịch con mắt chợt lóe chợt lóe, dị thường sáng ngời: "Giống như không chỉ bỏ thêm Hồi Hương đây "
Ninh Hữu Tài cũng không quay đầu lại, vui tươi hớn hở đáp: "Ừ, còn thả chút ít hành lá cắt nhỏ."
Ninh Tịch lại dùng sức cắn một cái, vừa ăn bên cạnh mơ hồ không rõ nói: "Nhị bá, ngươi cũng đừng gạt ta, bên trong rõ ràng còn thả mấy loại hương liệu, có đinh hương, hoa tiêu, còn giống như là có trần bì..."
Đinh hương có thể dùng trong nấu ăn hoặc là ở dạng nguyên vẹn hay ở dạng nghiền thành bột, nhưng do nó tạo mùi rất mạnh cho nên chỉ cần dùng rất ít.
Hoa tiêu: hạt tiêu
Trần bì: vỏ quýt
Hồi hương: cây đại hồi hay đại hồi hương hoặc bát giác hồi hương hoặc đơn giản chỉ là cây hồi hay tai vị. Một loại cây xanh quanh năm có nguồn gốc ở Trung Quốc và đông bắc Việt Nam. Các quả hình sao được thu hoạch ngay trước khi chin. Đại hồi là một thành phần của ngũ vị hương truyền thống trong cách nấu ăn của người Trung Quốc. Nó cũng là một thành phần được sử dụng trong nấu nước dùng cho món phở của người Việt Nam.
Ninh Hữu Tài cả kinh, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời đánh giá Ninh Tịch: "Ngươi là làm sao mà biết được?"
Đây chính là bí truyền hắn làm bánh bao độc nhất vô nhị, mà ngay cả em trai ruột Ninh Hữu Phương cũng không biết rốt cuộc dùng mấy loại hương liệu kia. Ninh Tịch thế nhưng chỉ ăn một miếng bánh bao sẽ theo miệng nói ra, quả thực làm người ta không dám tin.
Ninh Tịch nụ cười chưa giảm, tinh nghịch giả làm cái mặt quỷ: "Ta tùy tiện đoán, thế nhưng đoán một cái trúng ngay, ta thật đúng là thật lợi hại "
Ninh Hữu Tài nhịn không được cười lên. Thì ra là Ninh Tịch chỉ là thuận miệng đoán mà thôi, hắn thật sự là khẩn trương quá độ. Làm gì có người có thể ăn một miếng cũng biết nguyên liệu nấu ăn phối như thế nào sao. Ninh Hữu Tài không nói thêm lời, lại quay đầu linh hoạt đứng lên.
Ninh Tịch không đếm xỉa tới mỹ vị bánh bao thịt heo Hồi Hương, suy nghĩ sớm đã bay xa.
Bên cạnh thân nhân vẫn cùng trong trí nhớ đồng dạng, nhưng nàng lúc này, lại tựa hồ như đã lặng lẽ xảy ra một chút biến hóa kì diệu. Vị giác bén nhạy, quả thực làm người ta líu lưỡi.
Ngày hôm qua chén cháo hạt ý dĩ hạnh nhân, còn có sáng nay cái bánh bao thịt heo Hồi Hương trong tay, nàng đều chỉ nếm thử một miếng, liền có thể rõ ràng biết rõ dùng những nguyên liệu nấu ăn nào...
Như vậy vị giác thiên phú dị bẩm, quả thực chính là lão Thiên ban ân a.
Hạt hồi hương