*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.‘’Chính là Dung tam thiếu gia - biểu đệ của Đông gia thiếu gia’’ Lai Phúc sảng khoái đáp, ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt của Ninh Tịch sa sầm lại.
Hiển nhiên Ninh Hữu Phương cũng không có cảm tình gì đối với vị Dung thiếu gia này, rầu rĩ hỏi:’’Chỉ đích danh ta nấu sao?’’
Lai Phúc ngẩn người, gãi gãi đầu:’’Cái này thì không có…’’
Khuôn mặt Ninh Hữu Phương đang kéo căng nghe vậy thì thư giãn xuống:’’Vậy là tốt rồi, để người khác nấu là được’’.
Con ngươi Ninh Tịch xoay chuyển vài vòng, chợt cười nói:’’Không phải là hôm qua Vương bá bá nói muốn hầu hạ vị khách kia sao? Nếu không để cho Lai Phúc ca ca qua bên kia nói một tiếng là được rồi’’. Cũng nên để cho Vương mặt rỗ đụng một chút trắc trở, xem hắn từ nay về sau còn dám nói linh tinh hay không. Tinh thần Ninh Hữu Phương chấn động, rất đồng ý với ý kiến của Ninh Tịch, nháy mắt với Lai Phúc. Lai Phúc rất thông minh, lập tức cười gật đầu, nhanh như làn khói chạy đi tìm Vương mặt rỗ.
Người ở đây ai cũng biết tính tình Vương mặt rỗ, không ai lo hắn sẽ từ chối một ‘chuyện tốt’ như vậy.
Lai Phúc rất nhanh liền cười tủm tỉm quay lại, nháy mắt ra hiệu cười nói:’’Vương đầu bếp vừa nghe liền lập tức gật đầu đáp ứng’’.
Lúc này Ninh Hữu Phương mới thở phào nhẹ nhõm, vừa cười vừa nói:’’Hay là như vầy đi, ngươi đến tiền sảnh xem một chút, đem tất cả khách nhân mà Vương mặt rỗ phụ trách chuyển cho ta là được’’.
Lai Púc gật đầu, nhanh chóng chạy đến tiền sảnh.
Ninh Hữu Phương cười nhỏ, tiếp tục công việc của mình.
Ninh Tịch luyện điên nồi một lúc, cánh tay bủn rủn vô lực, dứt khoát buông nồi thiết, ra ngoài đi dạo hít thở không khí.
Cần phải làm rõ, nàng cũng không phải là cố tình đi dạo đến phòng bếp của Vương mặt rổ xem náo nhiệt a. Ninh Tịch nở nụ cười ngọt ngào, rất lễ phép hô:’’Vương bá bá, cần cháu giúp gì không ạ?’’
Vương mặt rỗ không chút nghĩ ngợi lắc đầu cự tuyệt:’’Không cần, có Vương Hỉ ở đây là được rồi’’. Thêm một nhị trù và hai người sai vặt, nhân thủ vậy là đủ rồi.
Vương Hỉ rất muốn Ninh Tịch lưu lại, cười chen miệng nói:’’Cha, cho Tịch muội tử ở lại đây giúp đỡ đi’’.
Vương mặt rỗ không dấu vết trừng Vương Hỉ một cái.
Đứa con ngu ngốc này của hắn ngày nào cũng chạy theo tiểu cô nương xinh đẹp, cũng không thử nghĩ lại xem, tiểu nha đầu này thông minh hơn người, cái gì cũng chỉ cần nếm một lần liền biết, để cho nàng đứng bên cạnh nhìn chẳng phải là sẽ học trộm hết thủ nghệ của hắn sao?
Vương Hỉ bị trừng thì sợ hãi, đành phải nhìn Ninh Tịch áy náy cười.
Ninh Tịch cười cười, cũng không chú ý, thức thời lui ra ngoài. Chỉ là nàng không đi xa, động tĩnh lớn trong phòng bếp nhỏ của Vương mặt rỗ đều có thể nhìn thấy.
Không thể không nói, mặc dù Vương mặt rổ âm dương quái khí không làm người thích, nhưng nấu ăn thì vẫn có chút tài năng.
Bồi bàn bưng đĩa thức ăn nóng hổi đi ngang qua Ninh Tịch. Mùi thơm nồng đậm tỏa ra tràn ngập, Ninh Tịch liếc qua, không khỏi âm thầm tán thưởng.
Món đùi cừu nướng mặt trên được rắc rất nhiều loại gia vị, phần thịt bên trong hơi tái, ửng đỏ, da bên ngoài vàng óng, mùi thịt quyện với các gia vị tạo nên một hương thơm nồng đậm khó cưỡng. Có thể thấy lần này Vương mặt rỗ đã tốn rất nhiều tâm tư để chế biến.
Trong phòng bếp, Vương mặt rỗ cũng tự đắc cười cười, nụ cười kia tràn đầy tự tin.
Món đùi cừu nướng này có thể là món sở trường của hắn. Món này vừa phí công lại tốn thời gian, trong ngày thường hắn không chịu làm, hôm nay vì có vị Dung thiếu gia đến đây nên đương nhiên muốn biểu hiện thật tốt. Lúc thấy bồi bàn vội vàng chạy trở về, Vương mặt rỗ có chút ngoài ý muốn, nhịn không được hỏi:’’Làm sao vậy? Đông gia thiếu gia nói gì sao?’’
Vẻ mặt bồi bàn đau khổ đáp:’’Đông gia thiếu gia thì không nói gì nhưng Dung thiếu gia có nói…’’
‘’Nói gì?’’ Vương mặt rỗ không thể chờ được hỏi tới, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Bồi bàn ấp úng nửa ngày mới nói:’’Dung thiếu gia nói ngài đừng lãng phí đùi cừu…’’
Trong phòng bếp đột nhiên yên tĩnh lại.
Mặt Vương mặt rỗ lập tức vặn vẹo:’’Ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa’’.
Bồi bàn không dám nói gì thêm, lúng túng nói:’’Nếu không thì ngì nói một tiếng với Ninh đầu bếp đi…’’ món ăn kế tiếp để Ninnh đầu bếp làm thì tốt hơn.
Nhận lấy vũ nhục như vậy, làm sao Vương mặt rỗ có thể nuốt xuống, không chút nghĩ ngợi trợn mắt:’’Không được, ta không tin, món ăn ta làm chẳng lẽ sẽ không hợp khẩu vị của Dung thiếu gia?’’
Bồi bàn lắp bắp đáp:’’Mấy món được mang lên vừa rồi Dung thiếu gia đều chỉ gắp một miếng rồi không ăn nữa’’.
Mặt Vương mặt rỗ hết trắng lại đỏ, đỏ lại bạch, vẻ xấu hổ - tức giận cứ thay đổi qua lại, hắn hận không thể đi tìm vị Dung thiếu gia kia và cho hắn một trận ngay lúc này.
Thức ăn hắn vất vả làm lại bị người ta ghét bỏ như vậy, thật sự không thể chịu được nữa. ‘’Vương bá bá’’. Ninh Tịch không biết từ đâu xông ra, vẻ mặt căm giận bất bình:’’Dung tam thiếu gia này cũng quá kỳ cục. Ngày hôm qua cố tình châm chọc cha cháu, hôm nay lại nhục nhã bá bá’’.
Vương mặt rỗ đang nổi nóng, nghe vậy hừu lạnh một tiếng:’’Chỉ là một cậu ấm sống an nhàn sung sướng, chỉ biết quở trách người khác thôi’’.
Trong lòng Ninh Tịch vui mừng, trên mặt bày ra bộ dáng cùng chung mối thù:’’Đúng vậy, món đùi cừu nướng mà Vương bá bá làm từ xa đã nghe mùi thơm xông vào mũi, Dung thiếu gia kia lại nói lời quá đáng thật sự là quá đáng giận’’.
Vương mặt rỗ gật đầu liên tục, đột nhiên bắt đầu cảm thấy tiểu cô nương vô cùng thuận mắt.
Ninh TỊch nín cười, nghiêm trang đề nghị:’’Vương bá bá, đợi thời điểm lát nữa người đi gặp Dung thiếu gia, ngàn vạn lần đừng khách khí. Loại người này quả thực chính là mắt mọc trên đỉnh đầu a…’’
Vương Hỉ vốn đang nghe nồng nhiệt, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng ngoài của sổ, sắc mặt lập tức thay đổi, liên tục nháy mắt với Ninh Tịch.
Ninh Tich luôn luôn cơ trí vậy mà lần này lại không có lưu ý đến sắc mặt Vương Hỉ thay đổi, khoan khoái nói không ngừng:’’…Đối với loại người này ngàn vạn lần đừng khách khí. Chỉ là xuất thân tốt hơn người khác, bộ dáng đẹp mắt mộ tí liền tự cho là đúng, không để sự vất vả của người khác vào mắt…’’
Vương Hỉ nháy mắt đến sắp rút gân, Vưoưng mặt rỗ cũng trợn to hai mắt, trong phòng mơ hồ có một loại không khí quỷ dị. Ninh Tịch đang đưa lưng ra cửa rốt cục cũng phát hiện ra điều không bình thường, nghi hoặc quay đầu.
Đối diện nàng lúc này là một đôi mắt đang cười như không cười.
Không biết thiếu niên tuấn mỹ lúc nào thì đi đên sau lưng Ninh Tịch, khẽ nheo đôi mắt hẹp dài cười cười, thong thả ung dung nói:’’Ngươi chỉ mới gặp ta một lần cứ như vậy mà hiểu rõ ta sao? Thực là vinh hạnh của ta’’.
Mặt Ninh Tịch đỏ lên.
Hắn hắn hắn…Không phải là sẽ ngồi trong nhã gian ăn uống rồi phê bình sao? Làm sao lại xuất hiện ở đây?