-Tiêu Tiêu, chúng ta
cùng nhau bỏ trốn thôi, có được không? Anh sắp phải bị ép kết hôn rồi,
ba mẹ anh muốn anh lấy một người con gái của đối tác công ty ba, nhưng…
người anh yêu mãi mãi là em thôi Tiêu Tiêu à!?
-Vương Hạo, em hết yêu anh rồi, anh hãy mau ngoan ngoãn về nhà lấy cô gái đó theo ý ba mẹ
anh đi, đừng mang lại thêm chút nà phiền phức cho em nữa! À mà em cũng
quên thông báo với anh một điều là tháng sau em cũng sẽ làm đám cưới với một người con trai em yêu thật sự. Nếu anh vẫn còn xem em là một người
bạn, hãy đến chúc phúc cho em, đây là thiệp mời của anh!
-Tiêu Tiêu, em nói gì chứ? Em có biết mình vừa nói gì không?
-Biết, biết rất rõ, nếu anh muốn tôi nhắc lại thì tôi sẽ vui lòng nhắc lại với anh!!!
-….
-Tôi còn phải về chuẩn bị đám cưới vào tháng sau nữa, tôi về trước, rất mong có thể được thấy anh trong bữa tiệc hỉ sự của chúng tôi!!!
Vương Hạo ngồi ngây người nhìn tấm thiệp trong tay, rồi lại ngẩn ngơ ngồi
nhình Lý Tiêu Tiêu bước nhanh ra cửa quán coffee. Thật nực cười, chính
quán coffee này có thể giúp hai con người xa lạ nhau trở nên yêu nhau
say đắm không lối thoát, cũng chính nơi đây là nơi để hai người nói lời
chia tay. Lại nhìn xuống tấm thiệp, Lý Tiêu Tiêu và Dương Tuấn trăm năm
hạnh phúc. Bỗng chốc anh trở nên hung hẵn bất thường xé tan tấm thiệp.
“Dương Tuấn? Dương Tuấn là ai cơ chứ? Có thể hơn mình được sao? Khoan
đã, Dương Tuấn, Dương Tuấn chẳng phải con trai chủ tịch bệnh viện công
lập Phúc Hoa – mỹ nam trưởng khoa ngoại thần kinh nổi tiếng cả nước sao? Mặc kệ, dù sao cũng chẳng hơn mình được!” Vương Hạo thầm nghĩ.
(Đôi lời của t/g Lý Tiêu Tiêu – con gái chủ tịch tập đoàn mỹ phẩm cao cấp Lý thị, thuộc cung Xử Nữ, sống nội tâm, nhìn hiền nhưng đụng vào thì mới
biết thế nào là chữ hiền có mức độ, xinh đẹp, học rộng tài cao, 19 tuổi, đang học trường đại học Y học khoa thẩm mỹ chỉnh hình tiếng tăm của
nước. Tuy thế nhưng nàng không hề chảnh chọe dù một chút. Vương Hạo con
trai trưởng phòng giáo dục và đào tạo của cả nước, thuộc cung Thiên Yết, ừm thì cũng lạnh lùng, mỹ nam đứng trên vạn người, tương lai mơ ước
theo ngành luật chứ không thích kế nghiệp theo nghề ba mẹ, 21 tuổi. Nhà
họ Lý và Vương từ lâu đã có hiềm khích với nhau nên chuyện không liên
hôn giữa hai nhà là bình thường nha các bạn!!! Còn tại sao hiềm khích
thì ở đây không tiện nói a~ về sau sẽ rõ thôi)
-------
Lý Tiêu Tiêu lê bước chân đầy mỏi mệt về nhà, cô thật sự mệt lắm rồi. Đúng cô yêu anh, rất yêu anh. Nhưng hiện tại nhà cô đang có vấn đề về tài
chính cộng với việc ba cô đang nằm viện chỉ có Phúc Hoa mới có thể giúp
nhà cô trong lúc đốn cùng thế này được thôi. “Xin lỗi anh Vương Hạo, em
không đủ cam đảm để trốn đi cùng anh, em còn phải chống đỡ sản nghiệp
nhà họ Lý, làm sao đây anh, nếu có cơ duyên, em chỉ mong kiếp sau chúng
ta có thể gặp lại, xin lỗi anh” – Tiêu Tiêu nhắm nghiềm mắt lại, hai
hàng nước mắt chảy dài trên má, rốt cuộc tại sao ông trời lại bất công
thế với chuyện tình hai người chứ?
1 tháng sau…. Vào buổi hôn lễ của cô
Phòng thay đồ chú rể:
- Tuấn ca, cố lên, không phải cậu mong chờ ngày này lâu lắm rồi sao, cậu
đơn phương Tiêu Tiêu lâu thế rồi cơ mà, chuẩn bị cô ấy sẽ mãi mãi là của cậu – Hải Hòa bạn thân anh hét lớn vào tai anh làm anh giật nãy mình.
- Thằng quỷ này, có thôi ngay đi không, tới lúc này mà mày còn ăn nói linh tinh được cơ à?
- Anh bạn đừng căng thẳng quá rồi kiếm tôi trút giận đấy chứ! Thôi, tôi ra ngoài xem tình hình trước đã, cậu chuẩn bị đi nha
- Đi đi, đi nhanh lên, cút ra khỏi đây, cái thằng quỷ này!!! – Trương
Tuấn ngắm kỹ mình lại trong gương, “Cũng không tồi đấy chứ!” – anh thầm
nghĩ. Đúng, anh yêu thầm Tiêu Tiêu tới nay đã 4 năm, kể từ lúc cô ấy còn học lớp 10, còn anh chỉ là bác sĩ thực tập chưa nổi. Tiêu Tiêu đưa 1 cô bạn trong rất xinh vào cấp cứu do bị té ngã từ trên ghế cao xuống, va
chạm đầu. Thế là anh và cô gặp nhau, do hai người bất đồng về phương
pháp sơ cứu nên thế là cãi nhau ùm trời ở bệnh viện, nghĩ tới đây anh
bỗng nhiên tủm tỉm cười, quả là một cô nàng chua ngoa, nhưng biết sao
được, anh thích. Bẫng một thời gian không gặp cô nữa, sau đó anh lại
tình cờ thấy cô trong viện trẻ mồ côi chơi cùng các em nhỏ, anh hơi ngạc nhiên, một cô nàng vốn tính chua ngoa lại có thể đáng yêu tới thế cơ à, thế là cứ thứ 7 mỗi tuần anh đều thấy cô trong ấy. Anh thấy cô, nhưng
cô không hề thấy anh, anh đem lòng yêu cô, nhưng có thể cô quên anh từ
lúc nào chẳng hay, hoặc là cơ bản cô chưa để ý qua. Cho đến 1 ngày…. Mới có như ngày hôm nay. Anh chỉnh lại nơ áo, mỉm cười với bản thân trong
gương 1 lần nữa rồi mở cửa bước ra ngoài.
Phòng thay đồ cô dâu:
- Tiêu Tiêu cậu nhìn xem, cậu thật sự rất đẹp đấy! – Lạc Chi bạn thân cô mỉm
cười với cô dâu của hôm nay trong gương.
-Chi nhi à, thôi châm
biếm mình có được không, dù gì cũng chẳng thể thắng nổi nhan sác hoa
khôi trường như cậu đâu, tiệc cưới hôm nay của tớ mà có cậu dự thì với
nhan sắc của cậu ăn đứt cô dâu là mình cái chắc rồi….
-Tiêu Tiêu…
-Hử?
-Cậu thật sự muốn lấy Dương Tuấn chứ, còn… Vương Hạo???
-Cậu có thể đừng nhắc tới Vương Hạo có được không? Mọi thứ đã kết thúc thật
sự rồi, năm sau anh ấy sẽ làm kết hôn. Tụi mình lúc đó với nhau chỉ là
người xa lạ không hơn không kém đâu, nếu bất quá thì sau này mình có
con, con mình hỏi trước ba nó, mẹ có yêu người nào không? Thì mình sẽ kể cho nó rằng trước đây mẹ từng rất yêu một người, nhưng mẹ không ngờ
rằng tình yêu mẹ tôn thờ sống chết trong mắt mọi người chỉ là một màn
kịch nhàm chám mà thôi, Chi nhi à, làm người không ai biết trước được
tương lai… nên còn vui vẻ cười đùa bên nhau được phút nào, hãy trân
trọng phút ấy, đừng để mất rồi mới hối hận thì đã quá muộn.
-Tiêu Tiêu, cậu còn rất yêu Vương Hạo, cậu nói dối tớ!
- Chi nhi à! Yêu hay không bây giờ ngay tại thời phút này có còn quan trọng nữa không?
Lời thoại quần chúng) – Cô Lạc có người tìm cô!!!
-Tiêu Tiêu, tớ ra trước, sắp tớ giờ cử hành hôn lễ rồi đó, cậu chuẩn bị đi!!!
Lý Tiêu Tiêu ngước nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, đúng, yêu hay không yêu giờ không còn quan trọng nữa rồi.
Vừa bước ra khỏi cánh cửa phòng trang phục, cô ngàn lần không thể ngờ là
mình đụng mặt ngay người mà mình không muốn gặp nhất – Vương Hạo
- - Tiêu Tiêu, đi với anh, anh biết em nói dối anh mà!!! – Vương Hạo cầm chặt
cánh tay cô dâu mà kéo đi gấp gáp.
-Vương Hạo, không phải tôi nói với anh ngay từ đầu là tôi yêu người khác rồi sao? Sao anh cứ mặt dầy
như thế chứ, buông tay tôi ra. –Vương Hạo vẫn cứ không nghe, kéo lê cô
đi đường sân sau của toàn nhà hàng, *Bốp*
-Vương Hạo, tôi nói
anh, đây là cảnh cáo, đừng tới quấy rầy hôn lễ của tôi nữa. Anh thực sự
nghĩ rằng mình sẽ hùng hùng hổ hổ xông vào phòng cướp dâu như trong
truyện thật à? Thật rẻ tiền, nhưng đáng tiếc tôi chẳng phải những con
bánh bèo ngốc nghếch trong truyện để người ta muốn kéo lê đi đâu thì đi
đấy đâu
-Suỵt, đừng phí lời – nói rồi Vương Hạo bế bổng cô lên mà chạy ra khỏi toàn nhà
-Vương Hạo, anh làm cái trò gì đấy, đừng trách tôi la lên….
-Em nỡ la sao?
-Được lắm, Vương Hạo, là anh thách em, đừng trách em “Bới người ta, có kẻ….”
-Sao? Không nói tiếp được nữa à?
-….
-Nhìn gì mà nhìn đây là đường bí mật, không ai phát hiện ra chúng ta đâu
-A….a….a Vương Hạo, cẩn thận kìa…
Vương Hạo nhìn theo hướng Tiêu Tiêu chỉ, một chiếc xe tải gầm gầm lao tới,
sát quá, chỉ còn cách gần 30cm làm sao chạy kịp đây, chưa kịp nghĩ tiếp
thì...
*BÙM*