Thất Dạ Sủng Cơ

Chương 1

Nhược Khả Phi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ quá nhiều khói trắng, thở dài một hơi. Đột nhiên, thân máy bay chấn động mãnh liệt, Nhược Khả Phi quay đầu nhìn về phía trước, cùng với dự cảm chẳng lành, cô liếc mắt nhìn về mảng đen phía trước, dần mất đi tri giác.

Tai nạn trên không sao? Ngay lập tức ý niệm hiện lên trong đầu: Trời! Điệu này thì xong rồi...

Lại lần nữa mở mắt ra, lại phát hiện cả người nóng lên, tựa hồ có rất nhiều con kiến ở trên người, cảm giác khó chịu, hô hấp cũng không vững vàng. Tâm Nhược Khả Phi trầm xuống, đơn giản là hạ thể từng đợt nóng ngứa khó nhịn. Mà miệng cũng là từng đợt khó chịu, chuyện gì vậy? Bị cái gì chặn? Mình bị hạ dược? Nhược Khả Phi cảm nhận được loại cảm giác. Nàng biết!

Đã xảy ra chuyện gì? Nhược Khả Phi đưa tay sờ bụng, lại phát hiện bản thân không thể nhúc nhích. Sao lại thế này? Không phải mới vừa ở trên máy bay đã xảy ra chuyện sao?. Ngẩng đầu đánh giá xung quanh, quá kinh ngạc. Chung quanh cổ hương, cổ sắc đẹp đẽ quý giá, vật dụng tương tự thời cổ. Trên đầu, những bức họa cổ mạ vàng treo trên đầu giường. Những bức tranh ổ mạ vàng? Nhược Khả Phi nhíu mày, bức hoa văn biểu đạt: Phúc Thọ cát tường. Lại cúi đầu, Nhược Khả Phi nhất thời kinh ngạc dựng tóc gáy, phát hiện chân tay bị trói, miệng căng ra tựa hồ bị cái gì đó chặn. Vấn đề lớn nhất không ở chỗ này, mà là Nhược Khả Phi phát hiện thân thể mình trở nên nhỏ bé. Dáng người vốn dĩ cao1m65 hiện tại tựa như không đến 1m6

Đột nhiên, bên tai có âm thanh nhỏ. Giống như là một nam một nữ.

"Tiểu vương gia thế nào? Đã chuẩn bị tốt?"

"Vừa tắm rửa xong, lập tức đi ra."

"Ừm, nha đầu bên trong dược liệu cũng đã phát tác.

"Bất quá, tiểu vương gia nhà ta ánh mắt cũng không phải tầm thường, liền tuyển đến nàng. Qua vài năm cũng là tiểu mỹ nhân."

"Đó, không thể làm qua loa. Đây lầ lần đầu tiên của tiểu vương gia..."

Nghe xong điều đó, Nhược Khả Phi rất muốn run rẩy khóe miệng, nhưng bởi vì miệng bị ngăn chặn không thể co rúm lại. Thì ra! Là như vậy, Chẳng những vậy, còn thành nha hoàn đầu tiên "phục vụ" tiểu vương gia! Bình tĩnh, gặp được chuyện gì đều phải tuyệt đối bình tĩnh. Đây là nếu như người nguyên thủy "bản năng" rất cao... Nhược Khả Phi rất nhanh liền nhận thức được tình huống

Ý thức được điểm ấy, Nhược Khả Phi một trận vô lực, nhìn quanh thân mình không chút sứt mẻ

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là lời thỉnh an của hai người kia:

"Thỉnh an tiểu vương gia."

"Các ngươi, đi xuống đi." Tiếng nam nhân vang lên, khàn khàn mà khó nghe. Trong lòng Nhược Khả Phi thoáng run rẩy, thanh âm này nghe qua tuyệt đối sẽ không vượt qua mười sáu tuổi!

Từ ngoài cửa tiếng bước chân đi xa, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra. Nhược Khả Phi quay đầu nhìn xem bộ dạng người tiến vào, nhưng như thế nào cũng nhìn không tới.

"Sao thế? Chờ không kịp?" Thanh âm khàn khàn mang theo sự trêu tức cùng lỗ mãng.

Dựa vào cái gì! Một tiểu hài tử lại có thể đùa giỡn với mình! Nhược Khả Phi lại vừa bực mình, vừa buồn cười. Có phải cổ đại những đứa nhỏ đều trưởng thành sớm hay không?

Trên mặt tối sầm lại, một bóng dáng xuất hiện trước mặt Nhược Khả Phi. Đưa lưng về phía ánh sáng, Nhược Khả Phi mở to hai mắt, cố gắng thấy rõ ràng người trước mắt.

"Chậc, chậc, Tiểu Tuyết Nhi muốn gấp như vậy sao?." Bàn tay lạnh xoa lên khuôn mặt nóng như lửa của nàng

Hừ! Ta là bị người hạ dược được không! Cái gì bảo ta sốt ruột! Ngươi! đồ tiểu hài tử nhà người. Nhược Khả Phi trừng lớn mắt, căm tức người trước mặt. "Người nói chuyện a" Đem cái màn giường xốc lên, Nhược Khả Phi thấy rõ hình dáng người phía trước

Trời à! Người trước mặt có đôi mắt trong trẻo, mắt đẹp mi dài, tuấn mỹ làm cho người ta hít thở không thong, thực tại làm cho Nhược Khả Phi lắp bắp kinh hãi. Chẳng lẽ vương gia đẹp như vậy nên "giống tốt"(:) bùn chết cười vì chị này)? Hoặc là bởi vì vương gia lắm tiền, nhiều của đi khắp nơi tìm mỹ nhân về làm vợ nên mới sinh ra con sinh đẹp như thế?

Tiểu vương gia: Hiên Viên Cô Vân bực tức, trừng mắt nhìn đôi mắt mở to trên giường, môi đẹp hơi cong lên, duy nhất không đẹp đó là âm thanh khàn khàn kia

Nhược Khả Phi cũng trêu tức nhìn về phía Hiên Viên Cô Vân, trong mắt tất cả đều là ý cười.

"Ngươi cười cái gì!" Hiên Viên Cô Vân hơi bực, không hiểu được mình có chỗ nào đáng cười.

Dù sao vẫn là tiểu hài tử à. Nhược Khả Phi ở trong lòng cười thầm, trên mặt lại cố gắng giật giật miệng. Ý bảo Hiên Viên Cô Vân lấy bố trong miệng mình ra

Hiên Viên Cô Vân giật mình, vươn tay lấy bố trong miệng Khả Phi.

"Ta cười ngươi, rõ ràng là một tiểu hài tử chưa hiểu sự đời, lại đòi giả vờ như là cao thủ dày dặn kinh nghiệm tình trường lắm vậy. Nhược Khả Phi nói chuyện cực độc, bởi vì nàng biết thân phận hiện tại của mình trước mặt tiểu vương gia là: Nha hoàn khai bao. Nàng hiểu được, đứa nhỏ cổ đại đều trưởng thành sớm, đặc biệt quyền lợi dục vọng là trung tâm nuôi lớn, càng không cần phải nói. Tiểu hài tử trước mặt tự hồ quyết định hết thảy.

"Hừ!" Hiển nhiên những lời này chọc giận Hiên viên cô Vân, hắn mạnh mẽ tiến lên, nắm cằm Nhược Khả Phi, trong mắt hiện lên cái nhìn làm người ta sợ hãi, môi mỏng manh gợi cảm, chậm rãi từng chữ một chữ rõ ràng phun ra: "Vậy, chúng ta cùng nhau làm "chuyện đời người hiểu sự đời vẫn làm" phải không?."

Nhược Khả Phi hơi hé miệng, hiển nhiên là bị chấn trụ.

Hiên Viên Cô Vân đưa tay bắt đầu cởi dây thừng cho Khả Phi
Bình Luận (0)
Comment