Hoa thành hết sức phồn hoa, vậy mà Nhược Khả Phi không nghĩ tới
Hai ngày gần đây trên đường xóc nảy mỏi mệt, nhìn đến ngã tư đường phồn hoa kia thật ko bằng.
Ngã tư đường tuyết được quét sạch sẽ. Nhược Khả Phi nhìn người đến, người đi trên ngã tư đường, còn có thị vệ đi tuần ngay ngắn.
Cửu Vương gia đến, Hoa thành đã sớm nhận được tin tức, liền phái quan viên đều đứng ở ngoài thành đón chào, lại bị Cửu Vương gia cự tuyệt.
Đến biệt viện, cửa đã đứng đầy quan viên lớn nhỏ. Hiên Viên Cô Vân xuống xe ngựa, xoay người theo thói quen định ôm Nhược Khả Phi xuống xe, Nhược Khả Phi tự mở cửa xe. Tiểu hài tử này cũng không nhìn xem đây trường hợp nào, tự nói trong lòng, nàng đưa tay cho Tiểu Vũ bên cạnh, Tiểu Vũ giúp đỡ nàng xuống xe.
“Tham kiến Vương gia.”
Một loạt âm thanh đồng vang lên.
“Được rồi, đều đứng lên đi.” Hiên Viên Cô Vân thản nhiên nói, “Bổn vương cũng không cho các ngươi tới đón tiếp. Hiện tại nên làm gì liền làm gì đi. Có việc bổn vương sẽ tìm tới phủ.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết Cửu Vương gia muốn làm gì, nhưng đều cung kính thối lui.
Mọi người sau khi rời đi, Hiên Viên Cô Vân mới nắm tay Nhược Khả Phi chuẩn bị vào nhà. Chân còn chưa bước vào cửa đại môn, một âm thanh tê tâm liệt phế truyền đến.
“Các ngươi là đồ cầm thú, buông.” Tiếp theo là tiếng quần áo bị xé rách và tiếng hỗn loạn của nữ nhân khóc nức nở, “Phụ thân, phụ thân, ngươi tỉnh lại…”
Hiên Viên Cô Vân nhíu mày. Nhược Khả Phi xoay người, nhìn thấy cách đó không xa vài lưu manh du côn đối với một lão nhân đang quyền đấm, cước đá, mà bên cạnh một nữ tử đang bị chộp vào trong tay một nam nhân, liều mạng giãy dụa. Quần áo đúng là giãy dụa nhất thời bị xé rách, lão nhân ở dưới miệng đã phun máu tươi. Máu tươi phun vào màu trắng của tuyết hết sức nổi bật.
Đây là gọi là cái gì? Nhược Khả Phi khóe miệng hiện lên ý cười.
“Ở đó làm cái gì?, còn ko đuổi bọn họ đi.” Hiên Viên Cô Vân hướng thị vệ phất tay.
Thị vệ lĩnh mệnh, chạy đến.
“Chúng ta đi vào.” Hiên Viên Cô Vân nắm tay Khả Phi chậm rãi vào phòng, không thèm liếc mắt xuống dưới lấy một cái.
Hai người ngồi ở trong phòng ấm áp, uống trà nóng. Hiên Viên Cô Vân bảo hạ nhân lui, chậm rãi ngồi xuống bên người Nhược Khả Phi, đem môi nhẹ nhàng in trên gương mặt lạnh của Nhược Khả Phi, tay chậm rãi đặt lên ở thắt lưng nàng.
Nhược Khả Phi nở nụ cười, cũng nghiêng đầu đem dấu son môi hôn lên.
“Phi nhi, tiểu Phi nhi của ta, nàng là của ta…” Như là lời vô nghĩa bình thường, Hiên Viên Cô Vân thì thào …
“Vương gia, bên ngoài có người cầu kiến!”
Giết hắn! Hiên Viên Cô Vân hiện tại chỉ có ý niệm này trong đầu. Muốn giết chết người bên ngoài.
“Vương gia…” Nhược Khả Phi sắc mặt biến hồng, đẩy Hiên Viên Cô Vân ra, Cô Vân lại lần nữa trườn lên người nàng.
“Vương gia, bên ngoài có người cầu kiến!”
Là quản gia của biệt viện. quản gia lớn mật này hô to một lần rồi lại một lần nữa.
“Thật sự có người…” Nhược Khả Phi có chút không kiên nhẫn, dùng sức đẩy Cô Vân ra.
“Mặc kệ hắn!” Hiên Viên Cô Vân lại tiến lên.
Ngoài cửa âm thanh đột nhiên được lên đẩy cao: “Vương gia, cô nương ngài cứu mạng đã đến cầu kiến!”
Những lời này coi như kinh lôi đem tạc lên Hiên Viên Cô Vân. Càng làm cho hắn tỉnh táo lại là trên đùi truyền đến một trận đau nhức. Không cần nghĩ cũng biết là Nhược Khả Phi dùng sức nhéo.
Hiên Viên Cô Vân đau nhe, răng trợn mắt, cũng khẳng định không rời đi, vẫn như trước lại ” tiếp tục chiến đấu” ( bùn cười chết mất).
“Còn ở đây làm cái gì? Bên ngoài, có cô nương tìm ngươi đấy.” Nhược Khả Phi cười duyên, ghen tuông mười phần. Đáy mắt ở chỗ sâu không có một tia dao động. lạnh lùng như trước.
Hiên Viên Cô Vân nở nụ cười, cười thực vui vẻ.
Phi nhi của hắn đang ghen, đúng vậy, nàng ăn dấm chua.
Đứng dậy, liền sửa sang lại quần áo ra cửa.
Đi tới cửa quay đầu lại nói: “Cùng đi nhìn xem không?”
“Ngươi đi trước, ta một chốc sẽ đến.” Nhược Khả Phi cười nói, sửa sang lại quần áo của nàng.
“n, nhanh chút giải quyết việc này cho xong, trở về còn làm chuyện của chúng ta.” Hiên Viên Cô Vân lầm bầm, lầu bầu đi về phía trước. ( anh này có đáng yêu ko mọi người??)
Nhược Khả Phi chậm rãi sửa sang lại quần áo, vừa sửa sang vừa suy nghĩ.
Vẫn là mau chút đi xem, nếu chậm sợ cản ko nổi sự cố đột biến. Nhược Khả Phi khóe miệng gợi lên một tia cười tàn nhẫn, mặc quần áo, cũng ra cửa.
Cửa, Tiểu Vũ đứng hầu, nhìn thấy Khả Phi đi ra, bước lên phía trước giúp đỡ.
Nhược Khả Phi có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, thân thể này khi nào mới khỏe được, vẫn suy nhược như vậy thật ko có biện pháp. Có rất nhiều việc ko thể tự mình làm.
Hai người chậm rãi đi tới đại sảnh của biệt viện. Dọc theo đường đi, hạ nhân đều cung kính cúi lễ, nhưng đáy mắt kia lại có tia miệt thị, Nhược Khả Phi nhìn ra rất rõ ràng.
Hai người tới đại sảnh, nhìn trong gian phòng có hai người đang quỳ. Một già một trẻ. một xấu, một đẹp.
Lão là nam nhân, trẻ là nữ nhân. Hẳn là chính cha và con gái mà thị vệ vừa cứu.