Ngày kế tiếp, Nhược Khả Phi bắt đầu làm việc chuyện của mình. Ở Hứa thành, quán Lẩu này lợi nhuận tùy ý nàng sử dụng. Nàng dùng tiền này thu mua một đám vũ nữ, mỗi ngày liền ở sau vườn trong vương phủ huấn luyện, không cho bất luận kẻ nào nhìn đến. Trong phủ người nghe từng tiếng trống, đều tò mò nhưng cũng không dám tiến lên nhìn lén. Đơn giản là Nhược Khả Phi hạ tử lệnh không được bất luận kẻ nào nhìn lén.
Từng có nha hoàn không sợ chết cứng rắn thích nổi bật đi nhìn lén, kết quả bị Tiểu Vũ bắt được, Tiểu Vũ chưa nói hai lời, trực tiếp làm mù mắt của nàng. Lý do hai điều, nhất là nhìn thứ ko nên nhìn, hai là không đem chủ tử để vào mắt.
Nhược Khả Phi nhìn ánh mắt Tiểu Vũ mặt không đổi sắc, thản nhiên nở nụ cười. Nữ nhân này, đi theo bên người nàng cuối cùng học được vài thứ. Hiểu được cái gì kêu giết một người răn trăm người!
Mỗi lần Hiên Viên Cô Vân hồi phủ, Nhược Khả Phi liền để cho Tiểu Vũ giám sát đám vũ nữ luyện tập, còn nàng ở tiền viện bồi tiểu nam nhân của mình.
“Mấy ngày nay nàng ở phía sau vườn làm cái gì?” Hiên Viên Cô Vân tựa đầu tựa vào vai Nhược Khả Phi không chút để ý hỏi.
“Giải trí thôi, xem các nàng khiêu vũ.” Nhược Khả Phi cũng tùy ý trả lời.
“Nàng không làm loạn chứ, thương thế của nàng tốt chưa?.” Hiên Viên Cô Vân nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng Nhược Khả Phi nơi vị trí của phi tiêu.
“Đứa ngốc, đã tốt lắm rồi.” Nhược Khả Phi cười, “Mấy ngày nay, ăn ăn ngủ ngủ đương nhiên đã khỏe hơn hẳn. Thương thế của ngươi mới đúng, hiện tại tốt không?” Nhược Khả Phi cũng sờ xuống bụng Hiên Viên Cô Vân.
“Tốt hơn nhiều, không có gì đáng lo. Ngày mai không cần tiến cung, chúng ta đi ra ngoài giao du. thế nào?” Hiên viên Cô Vân ánh mắt sáng lấp lánh, chờ đợi nhìn Nhược Khả Phi.
“Được.” Nhược Khả Phi nhìn ánh mắt tràn đầy chờ đợi kia, đã đem lòng của nàng thu vào.
Hiên Viên Cô Vân lại cầm lấy tay Nhược Khả Phi. Đôi mắt trong trẻo kia tia tình dục hiện hết sức rõ ràng: “Phi nhi, chúng ta đã lâu không có…”
“Không được, ngươi bị thương chưa khỏi hẳn.” Nhược Khả Phi rút tay mình về, không nhìn Hiên Viên Cô Vân thất vọng. Nhìn trong mắt Hiên Viên Cô Vân thất vọng mãnh liệt, Nhược Khả Phi thấp giọng cười rộ lên, “Chờ vết thương của ngươi tốt hơn, ngươi muốn thế nào đều có thể, hiện tại phải ngoan ngoãn dưỡng thương cho ta.”
“Tốt thôi, tốt thôi.” Hiên Viên Cô Vân bất đắc dĩ đáp ứng.
“Đúng rồi, cấp lễ vật cho Hoàng Thượng ta đã giúp ngươi chuẩn bị tốt.” Nhược Khả Phi đứng lên, ở ngăn tủ lấy ra hộp gấm to. Đem đến trên bàn chậm rãi mở.
Hiên Viên Cô Vân tò mò, dài cổ vừa thấy, ngây ngẩn cả người. Bên trong là một bộ trà cụ hắn chưa thấy qua. Trong suốt trong sáng, ôn nhuận ngưng ngọc, thân thủ chạm đến thập phần bóng loáng.
“Đây là cái gì?” Hiên Viên Cô Vân khó hiểu hỏi, “Vì sao ta cho tới bây giờ chưa thấy qua vật như vậy?”
“Là thủy tinh.” Nhược Khả Phi cười, thật cẩn thận đem bên trong một chén trà lấy ra ở trước mặt Hiên viên Cô Vân.
“Trong suốt!” Hiên viên Cô Vân kinh ngạc.
“Đúng.” Nhược Khả Phi mỉm cười, cái này hiển nhiên là nơi này còn chưa bị phát minh ra. Vật lấy hi vì quý, (vật hiếm là vật quý) nói vậy Hoàng Thượng chắc chắn vừa lòng. Vừa không đoạt nổi bật của Thất vương gia, cũng không đến mức làm cho đứa nhỏ này trên mặt không ánh sáng.
“Thực ngạc nhiên.” Hiên Viên Cô Vân một phen kéo Nhược Khả Phi làm cho nàng ngồi trên đùi mình, “Làm sao có được?”
“Lấy.” Nhược Khả Phi vui cười trả lời.
“Nói bừa.” Hiên viên Cô Vân đem cái chén trong tay Nhược Khả Phi đoạt đi, thả lại hộp gấm, liền một ngụm cắn xuống cổ Nhược Khả Phi, “Nói bừa, xem ta trừng trị nàng như thế nào.”
“Buông tay a, rất ngứa.” Nhược Khả Phi cười lớn, sống chết đẩy Hiên Viên Cô Vân ra.
“Không…” Hiên viên Cô Vân mơ hồ nói không rõ…
Thủ ở ngoài cửa Diêm Diễm nghe trong phòng hai người cười đùa, biểu tình trên mặt nhu hòa, ý cười hiện lên thản nhiên không dễ phát hiện. Có lẽ Diêm Diễm không có phát hiện, trong phòng hai người cũng không phát hiện, bọn họ cùng một chỗ chính là làm ấm áp lòng người.
Trước sinh thần của Hoàng Thượng mười ngày, Vũ nữ Nhược Khả Phi mua về tất cả đều không thấy, trong vương phủ không ai còn nghe được tiếng trống. Không ai biết vũ nữ đi đâu.
Đương nhiên, trừ bỏ những vũ nữ ấy.
Thất vương gia nhìn vũ đạo một đám vũ nữ trước mắt, là hoàn toàn bị chấn động. Cầm bức thư trong tay nhìn lại, trong mắt mâu quang lạnh xuống. Trừ bỏ đàn vũ nữ này, nàng còn tặng một ít thứ gì đó đến. Chưa nói lý do, cũng chưa nói dùng tới làm cái gì. Nói vậy nàng rõ ràng chính hắn xem qua xong sẽ hiểu giá trị của những vật trước mắt.
Trong tay, bức thư bị hung hăng vò thành nhàu nát. Nữ nhân kia, hiện tại hắn thật đúng là chỉ muốn nhìn thấy nàng.
Hôm nay, Hiên Viên Cô Vân đi Hộ bộ.
Nhóm Vương gia đều không phải là sâu gạo chuyện gì cũng không làm, từng hoàng tử mặc kệ là đã được phong Vương trước hoặc sau, mười bốn tuổi là thời điểm Hoàng Thượng cũng đã bắt đầu cho bọn họ tham dự chính sự.
Nhược Khả Phi nhàm chán tựa vào cái ao đình bên cạnh, đưa tay lấy điểm tâm bài thành khối rất nhỏ, quăng vào cho cá trong ao. Diêm Diễm ánh mắt trừng lớn, nháy mắt nhìn điểm tâm trong tay Nhược Khả Phi.
“Phần của ngươi ở bên kia, Tiểu Vũ đi lấy.” Nhược Khả Phi không quay đầu đã biết luồng tầm mắt nóng rực kia đến từ đâu, cũng biết ánh mắt nóng rực kia biểu đạt cái gì.
Nói xong, Diêm Diễm thu hồi kia ánh mắt nóng rực ấy.
Nhược Khả Phi lắc đầu, đệ nhất cao thủ tại sao vừa thấy điểm tâm là biến đổi. Vạn nhất ngày nào đó người khác dùng mỹ thực đưa hắn dụ dỗ đi rồi thì làm sao bây giờ?
“Diêm Diễm~~~” Nhược Khả Phi đột nhiên mở miệng không chút để ý hỏi, “Nếu có một ngày người khác dùng vị gì đó ngon nhất trên đời đến mua ngươi, cho ngươi lấy tính mạng của ta, ngươi sẽ làm như thế nào?”
“Ăn luôn. Không lấy.” Diêm Diễm thành thật trả lời. Biểu lộ hắn vô cùng quyết tâm, đồ ăn muốn ăn, nhưng là ngưòi hắn không giết.
“Ha ha…” Nhược Khả Phi cất tiếng cười to, nam nhân trước mắt trả lời đáng yêu làm cho tâm tình nàng tốt lên.
“Cười cái gì vui vẻ vậy? Hưh? Thật xa đã nghe được âm thanh của nàng” âm thanh quen thuộc châu tròn ngọc sáng đột ngột vang lên, Hiên Viên Cô Phong đột nhiên xuất hiện ở trước mắt hai người.
Diêm Diễm không hề động, đơn giản là chủ tử không cho hắn ra tay.
“Đang cười Vương gia ngài a.” Nhược Khả Phi đầu cũng chưa ngẩng, vẫn như cũ bắt tay vào lấy điểm tâm.
“Vậy sao, cười bổn vương cái gì?” Hiên Viên Cô Phong chậm rãi tiêu sái tới gần Nhược Khả Phi.
“Cười miệng vết thương trên ngực Vương gia ngài chắc đã hết đau.”
Nhược Khả Phi miệng không phải bình thường, thực dễ dàng khiến cho Hiên Viên Cô Phong nhớ tới khuất nhục lần trước.
“Bổn vương tới là muốn hỏi ngươi một việc, ngươi đưa tới mấy thứ kia tốt lắm.” Hiên Viên Cô Phong hoàn toàn không để ý đến ẩn ý bên trong câu nói của nàng, ngược lại gần Nhược Khả Phi chút nữa, “Nhưng mà, ngươi tại sao muốn tặng cho bổn vương đây?”
“Ngài đoán đi.” Nhược Khả Phi quay đầu, chống lại ánh mắt tà mị của Hiên viên Cô Phong.
“Bổn vương muốn nàng chính miệng nói.” Hiên viên Cô Phong thổi khí ở bên tai Nhược Khả Phi.
Nhược Khả Phi nhẹ nhàng lắc mình, hé miệng cười nhẹ: “Đó là bởi vì…”