“Nga? Điều kiện gì?” Nhược Khả Phi một trước một sau lắc lư, thanh âm nhẹ nhàng như hư vô mờ ảo.
“Điều kiện đó là ba năm sau ở cùng một chỗ với chủ tử. Còn có chủ tử đến, gặp mặt chủ tử.” Diêm Diễm thấp giọng nói.
Nhược Khả Phi trợn tròn mắt, chợt lại cười nhẹ thành tiếng: “Ngươi không nói cho nàng ta vốn dĩ là ta là nữ tử sao?”
” Có nói cho nàng.” Diêm Diễm mặt không chút thay đổi trả lời, “Cho nên nàng nói là ở cùng chủ tử, mà không phải gả cho chủ tử.”
Ghế nằm ngừng dao động, Nhược Khả Phi ngẩng đầu lên tựa vào ghế nằm, lưng dựa vào ghế, trong mắt thoáng bất ngờ, chậm rãi nói: “Nàng nói như thế nào?”
“Nàng nói nàng yêu thương một người, đúng dịp người kia là nữ tử mà thôi. Nói tình yêu của nàng, không cần biết là nam hay nữ.” Diêm Diễm sâu kín nói hai câu này, đáy mắt càng phát ra lạnh lẽo thâm trầm. Nữ nhân kia nói lời này là thật sự, thật sự là chấp nhất yêu đến khủng bố.
“À…” Nhược Khả Phi lại một trước một sau lay động ghế nằm. Thế giới trong mắt đã lung lay. Thế giới này cư nhiên có nữ tử có dũng khí như vậy, thật sự là động vật trân quý nha. Phải biết rằng, ở ngay chính thế giới hiện đại của nàng, đồng tính luyến ái đều bị kỳ thị. Mà nàng cư nhiên cứ trực tiếp thừa nhận chính tâm mình như vậy, thậm chí còn đưa ra điều kiện đó.
“Đi nói cho nàng, có thể. Ngày mai ta đi gặp nàng.” Nhược Khả Phi nhắm mắt lại, thích ý. Tiểu Vũ đem nho đưa tới bên miệng cho nàng nuốt vào.
“Nàng còn nói: Chủ tử nên mặc nữ trang.” Diêm Diễm nói bổ sung.
Nhược Khả Phi mở mắt ra, ha ha nở nụ cười. Có ý tứ, nữ nhân này, tựa hồ sớm biết rằng nàng sẽ đáp ứng, ngay cả điều kiện nhỏ này cũg đề ra, tốt lắm!.
“Có thể, ngươi đi nói cho nàng, sáng sớm ngày mai ta đi cửa sau tiếp nàng.” Nhược Khả Phi nhắm hai mắt lại, dưỡng thần không thèm nhắc lại.
“Vâng.” Diêm Diễm đáp ứng, nhẹ nhấc mũi chân, không thấy bóng người.
“Chủ tử!” Vẫn không nói chuyện Tiểu Vũ sau khi Diêm Diễm rời đi rốt cục nhịn không được lo lắng mở miệng, “Nữ nhân kia là có ý tứ gì? Cùng ngài ở cùng một chỗ? Vậy Vương gia làm sao bây giờ?”
“Đứa ngốc a, chỉ là ở lại bên người của ta mà thôi, ngươi gấp cái gì?” Nhược Khả Phi nở nụ cười.
“A, vậy nô tỳ?” Tiểu Vũ vừa nghe càng nóng nảy, nàng có thể bị cái nữ nhân kia thay thế không?
“Ngươi a, ngươi không phải như vậy?” Nhược Khả Phi vươn tay sờ sờ tóc Tiểu Vũ, “Ta sẽ không bỏ ngươi.”
Được hứa hẹn, Tiểu Vũ yên lòng, không khỏi tò mò hỏi: “Chủ tử mấy ngày nay phái " Người chết mặt lạnh” đi làm việc này?”
“Người chết mặt lạnh?” Nhược Khả Phi ngẩn ra, lập tức hiểu được Tiểu Vũ nói đó là: Diêm Diễm, nhịn không được hé miệng nở nụ cười, xưng hô này thật đúng là chuẩn xác, lập tức gật đầu.
“Chủ tử, ngươi thu phục lòng của nàng như thế nào vậy, phải biết rằng, những năm gần đây, nhiều quý tộc như vậy mà không ai có thể lọt vào mắt của nàng đâu.” Tiểu Vũ trong lòng tràn ngập tò mò.
“Suỵt, bí mật.” Ngón tay Nhược Khả Phi đặt ở miệng mình làm động tác cấm thanh, trong mắt có chút ý cười.
Đã nhiều ngày, Hiên Viên Cô Vân tựa hồ bề bộn nhiều việc, trở lại phủ là cùng Nhược Khả Phi ăn qua loa, tắm rửa xong liền ôm nàng ngủ say sưa. Mệt mỏi này khác hẳn với ngày xưa làm cho Nhược Khả Phi có chút tò mò, mấy ngày nay hắn rốt cuộc bận việc gì?.
Ngày hôm nay, sáng sớm, Tiểu Vũ giúp Nhược Khả Phi thay y phục, ba người ra cửa. Dựa theo ước định đi tìm Bạch Hạnh.
Xe ngựa đứng ở cửa sau của Quan Nghệ Lâu, Tiểu Vũ xốc rèm cửa sổ lên rồi lại buông xuống, nhỏ giọng nói thầm: “Thật sự là khẩn cấp, cần phải đợi”.
“Thật không?” Nhược Khả Phi thản nhiên nói, “Đi xuống tiếp nàng đi.”
Tiểu Vũ xốc lên màn xe, nhảy xuống xe, kéo ghế nhỏ ra giúp đỡ Nhược Khả Phi đi xuống.
Bạch Hạnh: một mình đứng cạnh cửa, nhìn nữ tử trước mắt chân thành đi xuống, giật mình. Quần áo trắng, tóc dài buông trước ngực, dùng một cây trâm màu hồng phấn vấn tóc, thịt trắng tuyết, thần thái trong mắt khó nhìn ra. Đây mới là bộ dạng chân chính của nàng sao? Nàng không phải thiếp của Cửu Vương Gia sao? Tại sao lại chải tóc tùy ý như thế?
“Bạch cô nương.” Nhược Khả Phi mỉm cười nhìn nữ tử trước mắt giật mình nhẹ giọng gọi.
“Ừm, a.” Bạch Hạnh lấy lại tinh thần, lại xấu hổ phát hiện mình không biết nên xưng hô thế nào?.
“Tên của ta là Nhược Khả Phi, ngươi thích xưng hô thế nào thì xưng hô như thế.” Nhược Khả Phi cười tươi như hoa, “Lên xe đi.”
Bạch Hạnh mặt hơi đỏ lên, lại rất nhanh khôi phục thường sắc, trở về nụ cười nhợt nhạt: “Nếu có thể, xin gọi ta Hạnh nhi, ta có thể gọi ngươi Khả Phi không?”
Tiểu Vũ cắn chặt răng, đang muốn ra tiếng răn dạy việc làm càn của nàng, không ngờ, Nhược Khả Phi thổi phù một tiếng bật cười.
“Có thể, Hạnh nhi, mời lên xe đi.” Nhược Khả Phi nghiêng thân mình, cho Bạch Hạnh lên xe, xoay người đối Tiểu Vũ phía sau nói, “Ngươi cùng Diêm Diễm theo sau là được.”
Tiểu Vũ mặt cứng đờ, ngượng ngùng cước bộ dừng lại, có chút không cam lòng lo lắng nhìn Nhược Khả Phi, Nhược Khả Phi quay đầu cười trở lại, liền lên xe.
Xe ngựa chậm rãi khởi động.
Trong xe ngựa, hai người trầm mặc.
“Có phải cảm thấy tình cảm như vậy thật không chịu nổi?” Bạch Hạnh đột nhiên ra tiếng hỏi.
Nhược Khả Phi ngẩng đầu còn chưa kịp đáp lời, Bạch Hạnh cố gắng để bản thân làm ra vẻ tự nhiên tiếp tục nói, trong thanh âm có bất đắc dĩ, có đau thương, còn có thương tiếc: “Lúc ngươi nói ngươi sẽ mang đôi cánh đại bàng đến cho ta, tâm của ta đã thuộc về ngươi. Ta còn tưởng, ngươi chính là người mà ta luôn chờ. Cao ngạo, bình tĩnh, lãnh khốc. Nhưng khi người của ngươi đến nói cho ta biết ngươi là nữ nhân, ta điên rồi.” Hơi tạm dừng một chút, Bạch Hạnh nhìn Nhược Khả Phi tiếp tục nói: “Mấy ngày kia, ta mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ, vì sao ngươi không phải nam nhi, nếu ngươi là nam nhi thì thật tốt, giờ vẫn nghĩ như vậy.”
“Sau đó thì sao?” Nhược Khả Phi hợp thời hỏi.
“Sau đó? Ta rốt cục hiểu được, ta vì sao muốn so đo phân biệt nam hay nữ, tình yêu của ta vì sao phải có hạn chế buồn cười này?” Bạch Hạnh ngẩng đầu kiên định nhìn Nhược Khả Phi, “Tuy rằng ta không biết mình đối với ngươi có cảm giác hay không, nhưng ta đoán được, đoán được ngươi sẽ y như lời nói kia cho ta đôi cánh.”
Nhược Khả Phi vuốt mặt mình, nhìn nữ tử trước mắt, không nói gì.
“Có phải cảm thấy ta thực dơ bẩn ko?” Bạch Hạnh trong thanh âm có khẩn trương có ẩn nhẫn chờ đợi.
“Không phải.” Nhược Khả Phi cười rộ lên, “Kỳ thật, ngươi đối với ta không phải yêu, chỉ là ta xông vào cuộc sống của ngươi đúng thời điểm, nếu về sau có nam tử xuất sắc xuất hiện, vậy ngươi mới có thể phát hiện hiện tại ngươi là bị mê hoặc, phân không rõ ràng lắm cảm giác của chính mình mà thôi. Không cần phản bác, phu quân của ngươi, có một ngày tự nhiên sẽ xuất hiện. Ngươi bây giờ còn có thể đổi ý đáp ứng chuyện của ta, dù sao, chuyện này sẽ làm ngươi tiếp xúc với rất nhiều người mà ngươi không muốn tiếp xúc.”
Bạch Hạnh đột nhiên nở nụ cười, cười không tiếng động: “Ngươi cũng nói, có một ngày sẽ xuất hiện, như vậy, đến khi hắn xuất hiện, ngươi trước hết là phu quân ta, được ko? Ta đáp ứng chuyện gì tuyệt đối sẽ không đổi ý.”
Hai người nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng gật đầu. Có một loại kêu là tình bạn như khói hoa đột nhiên nở rộ ở trong hai người cùng lúc đó.
Hai người ngồi xe ngựa đi tới ngoại thành, hôm nay, hai người thậm chí không có ăn cơm, chỉ là hướng đối phương nói chuyện xưa. Trần thuật ý nghĩ của mình, chính mình trải qua. Nhiều thời điểm là Bạch Hạnh đang nói, Nhược Khả Phi nghe. Lúc Nhược Khả Phi hơi hé ra một chút về thế giới văn minh của mình ở bên kia, Bạch Hạnh là nghe kinh hãi, tiếp theo là hứng thú hơn, say mê năn nỉ Nhược Khả Phi nói nhiều một chút. Càng nói, ánh mắt Bạch Hạnh càng phát ra nhiệt tình hướng tới.
Hoàng hôn chậm rãi buông xuống. Buổi chiều tà, bóng dáng hai người lần lượt thay đổi.
“Được rồi, không còn sớm, cũng nên đưa ngươi trở về.” Nhược Khả Phi mỉm cười, nàng hiểu được, ở xa xa hai người vẫn chờ đã rất là lo lắng
“Cám ơn ngươi, Khả Phi, cùng ta trải qua một ngày đẹp nhất đời này.” Bạch Hạnh chân thành nói lời cảm tạ, trong mắt là một mảnh trong suốt lấp lánh.
“Phu quân của ngươi, nhất định sẽ xuất hiện.” Nhược Khả Phi nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt.
“Hôm nay theo ta nói nhiều như vậy làm cho ta để ý rõ ràng tình cảm của chính mình, ngươi sẽ không sợ ta đổi ý?” Bạch Hạnh trêu ghẹo.
“Sẽ không, chính ngươi nói qua, ngươi đã quyết định tuyệt đối sẽ không đổi ý.” Nhược Khả Phi nghiêng đầu, cười nghịch ngợm.
Bạch Hạnh cũng nở nụ cười, hai người cười truyền rất xa, rất xa.
Đem Bạch Hạnh về Quan Nghệ Lâu, Nhược Khả Phi trở về Vương phủ, lại kinh ngạc phát hiện Hiên Viên Cô Vân còn chưa về. Khi Hiên Viên Cô Vân trở về, trên mặt che dấu không được mỏi mệt.
Ban đêm ở trong phòng, Hiên Viên Cô Vân hưởng thụ Nhược Khả Phi mát xa, nhắm mắt lại chậm rãi nói: “Qua mấy ngày nữa, chúng ta trở về Hứa thành, lần này có vài người sẽ cùng chúng ta đồng hành.”
“Vài người?” Nhược Khả Phi nghi hoặc, lập tức hiểu được, vài người này sợ không phải người đơn giản, nếu không Hiên Viên Cô Vân cũng sẽ không cố ý nhắc tới.
“Ta hỏi phụ hoàng muốn ba người.” Hiên Viên Cô Vân nhắm mắt lại, chậm rãi nói, “Lý Anh, Vương Triệt, Lý Triệu.”
Mát xa bả vai Hiên Viên Cô Vân tay nhỏ bé bỗng nhiên dừng lại.