Thất Dạ Sủng Cơ

Chương 49

Sáng sớm ngày thứ tư, Ngũ Vương gia cùng sớm ly khai kinh thành, khởi hành đi đến đất phong của mình trước. Còn Thất vương gia, cũng chính là đương kim thái tử gia, đương nhiên là sẽ lưu lại kinh thành.

Lại là ngồi không ở trên xe ngựa bảy ngày. Nhược Khả Phi đột nhiên có chút hoài niệm về điếm lẩu ở Hứa Thành, cảm giác ấm áp khi ăn lẩu nổi lên trong lòng.

Rốt cục lại nhớ tới Hứa Thành. Giờ phút này ở Hứa thành đã là đông mạt (cuối đông), vẫn như cũ: Rét lạnh. Nhược Khả Phi khoác áo hồ cừu, đến cửa thành xuống xe. Cửa Vương phủ, bóng dáng diễm lệ của Đỗ Vũ đã nghênh đón từ lúc nào.

“Vương gia.” Đỗ Vũ nhẹ nhàng gọi ra tiếng, trong thanh âm ôn nhu lại dẫn theo chút thản nhiên ai oán cùng ủy khuất, so ra nghe rất vừa tai. Một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, ai thấy đều tâm sinh ý thương tiếc.

” Ái thiếp trời lạnh, mau vào phòng nghỉ tạm.” Hiên Viên Cô Vân thản nhiên nói, nhưng không đem tầm mắt dừng lại ở trên người nàng một khắc. Mà xoay người đỡ Nhược Khả Phi vào vương phủ. Không ai nhìn đến Đỗ Vũ cúi đầu, đáy mắt hiện lên một tia oán độc.

Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn nóc nhà cùng tuyết đọng mỏng manh trên cây, đột nhiên phát hiện, thì ra ở nơi kinh thành nóng bức, nàng vẫn là thích cái rét lạnh của Hứa Thành. Hứa Thành cư nhiên mang cho nàng cảm giác, không gì sánh được. ha ha. Nhược Khả Phi nhẹ nhàng lắc đầu.

Trở lại Hứa Thành, Hiên Viên Cô Vân mang về ba người tức là phụ tá. Mỗi ngày, hành trình của hắn đều được an bài chặt chẽ. Buổi sáng ở Lục đại bộ —— công bộ, lễ bộ, hộ bộ, bộ binh, lại bộ, hình bộ tuần tra làm việc, buổi chiều cùng hơn mười tên thị vệ tùy tùng tập kỵ xạ. (cưỡi ngựa bắn cung)

Cho đến muộn mới về phủ tự nhiên là mệt nằm úp sấp xuống ngủ.

Mấy ngày nay, Hiên Viên Cô Vân rất là thành thật, buổi tối đều cấm dục. Cho Nhược Khả Phi giúp hắn mát xa xong, liền ôm nàng nặng nề ngủ. Đêm khuya, Nhược Khả Phi nhìn đứa bé bên gối dưới ánh đèn mờ nhạt, lộ ra nét cười kỳ quái.

Có lẽ, chú hổ con này đã dần dần thức tỉnh.

Hôm nay, Hiên Viên Cô Vân hiếm khi được thanh nhàn ở nhà, hai người ở trong phòng bình luận về trà, cho đến khi quản gia gõ cửa dồn dập quấy rầy khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi này.

“Vương gia, Ngả lộc hầu cầu kiến.” Quản gia giọng điệu có chút gấp.

Hiên Viên Cô Vân nhíu mi: “Đã biết, gọi hắn ở sau đại sảnh đợi.”

Nhược Khả Phi quay đầu đi: ” Ngả lộc hầu là ai?”

“Được phụ hoàng sắc phong vào đầu năm mới, nghe nói đã cứu tiên hoàng, không có công gì, cho nên không có trọng dụng, nên vẫn còn tại chức.” Hiên Viên Cô Vân bình thản nói. “Nếu muốn ta dẩn nàng cùng nhau đi xem một chút?”

Nhược Khả Phi mỉm cười lắc đầu, đứng dậy tiễn Hiên Viên Cô Vân ra ngoài cửa, rồi đi về trước bàn.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng tranh cãi nho nhỏ, tựa hồ là Tiểu Vũ cùng người nào đó tranh chấp.

“Làm sao vậy?” Nhược Khả Phi lên tiếng.

“Chủ tử…” Trong thanh âm Tiểu Vũ có bất mãn cùng không cam lòng.

Nhược Khả Phi đứng lên mở cửa, nhìn gương mặt xinh đẹp của Đỗ Vũ kia, còn có đáy mắt không che dấu được sự khinh thường thật sâu.

“Tìm ta có việc?” Nhược Khả Phi thản nhiên cười.

“Tỷ tỷ, bên ngoài trời lạnh, có thể cho muội muội đi vào không?” Đỗ Vũ bộ dáng điềm đạm đáng yêu như trước.

Nhược Khả Phi không nói gì, xoay người vào phòng, Đỗ Vũ cũng theo ở phía sau, không để ý ánh mắt cảnh cáo của Tiểu Vũ, nhẹ nhàn đóng cửa lại.

Trong phòng, chỉ còn lại hai người.

Nhược Khả Phi lại lần nữa ngồi xuống, nhìn nữ nhân trước mắt bình tỉnh ngồi xuống.

“Tỷ tỷ, ở kinh thành tốt chứ?” Đỗ Vũ giọng điệu có chút kì quái, tựa hồ có chút không rõ muốn ám chỉ cái gì.

“Tốt.” Nhược Khả Phi đưa khủy tay dựa trên bàn, chống cằm, thản nhiên thốt ra hai chữ. (theo tiếng trung “tốt” là hai chữ “hảo hảo”)

Đỗ Vũ mặt trầm xuống, nàng là đang giả vờ sao? Chẳng lẽ nàng không biết lần đó hạ độc?

“Lúc ở kinh thành, tỷ tỷ không cảm thấy đồ ăn mỹ vị dị thường?” Đỗ Vũ vẫn rất kỳ quái như trước.

Nhược Khả Phi nhịn không được nhẹ nhàng nở nụ cười, thì ra nữ nhân này đang ở đây cảnh cáo nàng, nàng ta có năng lực lấy tính mạng của nàng sao?

“Ngươi muốn nói cái gì đây?” Nhược Khả Phi hưng trí nhìn nữ tử trước mắt.

“Ta cảnh cáo ngươi, không cần quá kiêu ngạo!” Đỗ Vũ thanh âm đè thấp, lộ ra âm ngoan, “Ngươi cho rằng mình là gì? Ngươi bất quá chỉ là một nha hoàn hạ lưu, vĩnh viễn không có cách nào phù chính*, vĩnh viễn! Hoàng hậu nương nương đã cầu thánh chỉ cho ta, không lâu nữa ta chính là Sườn phi!” (*từ thiếp lên làm chính thất)

Dứt lời, mắt Đỗ Vũ mang đầy ý cười, đắc ý nhìn nữ tử trước mắt, muốn nhìn thấy kinh ngạc của nàng, sợ hãi của nàng.

Nhưng tất cả đều không có.

Nữ tử trước mắt vẫn bộ dạng thản nhiên, ý cười như trước, chỉ nhẹ nhàng: “Vậy sao, phải không? Vậy chúc mừng ngươi a.”

Cảm giác thất bại mãnh liệt dâng lên. Vì sao, vì sao lại như vậy? Nữ nhân này không phải là nên luống cuống kêu ra tiếng, hoặc là khóc, hoặc là phẫn nộ sao? Vì sao hiện tại bình tĩnh như thế?

“Ngày ấy ngươi để cho ta khuất nhục, ta sẽ hoàn trả gấp bội!” Đỗ Vũ oán độc cúi đầu nói.

Nhược Khả Phi bỗng nhiên nở nụ cười tươi, nhẹ nhàng ôn nhu nói: “Ngươi biết không, lời kịch này rất nhiều người đã dùng qua, nhưng mỗi lần nói lời kịch này xong người đó chết thực thảm.”

Đỗ Vũ lập tức liền tái mặt, hung hăng nhìn Nhược Khả Phi, âm hiểm thốt ra: “Chờ xem.”

Nhược Khả Phi nhắm mắt, không thèm nhắc lại, trên mặt ý cười thản nhiên tưởng tượng vẻ mặt của Đỗ Vũ: “Là hận không thể lập tức xông lên đem mặt của nàng cấu xé thành ngàn mảnh. Nhưng lý trí nói cho nàng ta không thể làm như vậy. Chính nàng ta sẽ chờ, chờ thánh chỉ xuống phong mình là Sườn phi”. Đứng dậy, ra cửa, dùng sức đóng cửa lại phát ra thanh âm chói tai thật lớn.

Nhược Khả Phi mở mắt ra, cầm lấy chén trà trên bàn, nhẹ nhàng chuyển vòng vo.

Thật sự là... không thú vị a.

“Diêm Diễm.” Nhược Khả Phi thở nhẹ.

Giây tiếp theo, Diêm Diễm đã xuất hiện ở sau thân nàng. Có đôi khi Nhược Khả Phi nghĩ, Diêm Diễm có phải là trốn ở một nơi nào đó trong phòng không? Nếu thật sự là như vậy, nàng cùng Hiên Viên Cô Vân làm chuyện gì không phải đều bị hắn nhìn thấy chứ?

“Chủ tử, chuyện gì?” Diêm Diễm lạnh giọng hỏi.

“Trên giang hồ, gần đây có chuyện gì thú vị không?” Nhược Khả Phi hiểu được, nếu muốn biết chuyện giang hồ, tự nhiên chỉ có hỏi Diêm Diễm người xuất thân giang hồ.

“Chuyện thú vị, chủ tử ám chỉ cái gì?” Diêm Diễm có chút khó hiểu.

“Chỉ là có thể giết thời gian.” Nhược Khả Phi nằm úp ở trên bàn, buồn đến chết. Hiên Viên Cô Vân lại luôn luôn bận việc chính sự, còn lẩu điếm của nàng phát triển thậm chí còn mở thêm vài chi nhánh.

“Giết thời gian? Có.” Diêm Diễm bỗng nhiên nghĩ tới.

“Nga?” Nhược Khả Phi ngẩng đầu lên.

Thật không ngờ là lúc này đây chuyện thú vị làm Nhược Khả Phi muốn biết lại có lực ảnh hưởng rất lớn đến sinh mệnh của nàng.
Bình Luận (0)
Comment