Người trong đình chính là Phi nhi của mình, giờ phút này nàng lại mỉm cười, định thần nhàn nhã ngồi uống trà! Mà Triệu Quá thì ngồi ở bên cạnh vẻ mặt lấy lòng không biết đang nói cái gì.
Nhược Khả Phi cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, quay đầu liền nhìn thấy Hiên Viên Cô Vân đang sửng sốt. Nhược Khả Phi nhìn Hiên Viên Cô Vân nở nụ cười. Đến thật đúng là nhanh, thời gian còn không đến một nén hương đi
Triệu Quá thấy Nhược Khả Phi quay mặt sang một bên, cũng tò mò theo ánh mắt của nàng nhìn sang, kết quả liền nhìn thấy khuôn mặt tâm tình bất định của Cửu vương gia.
“A, Vương gia, thảo dân tham kiến Vương gia.” Triệu Quá khó hiểu nhưng vẫn chạy nhanh đến chào hỏi. Tại sao không có người đến thông báo, hơn nữa Vương gia tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Khóe mắt nhìn nghiêng về hướng Nhược Khả Phi bên cạnh vẫn không đứng dậy, chính là chỉ mỉm cười nhẹ, trong lòng không khỏi chảy mồ hôi. Tiểu nương tử, ngươi nếu không đứng lên tham kiến Vương gia, ta cũng rất khó có thể bảo toàn ngươi nha
Mà sự lo lắng của Triệu Quá không có tránh khỏi ánh mắt của Hiên Viên Cô Vân, lửa giận trong lòng càng lớn! Đây là cái tình huống gì? Nữ nhân của mình lại cần đến nam nhân khác lo lắng sao? Hiên Viên Cô Vân không để ý đến Triệu Quá, chỉ xông lên phía trước tóm lấy cổ tay của Nhược Khả Phi. Thật là, nữ nhân khiến người ta phải lo lắng a! Vốn nghĩ đến nàng bị người ta uy hiếp bắt vào phủ, hiện tại xem ra, ngược lại nàng lại nhàn hạ vô cùng. Lo lắng của mình thật đúng là dư thừa. Nghĩ đến đây, trong lòng Hiên Viên Cô Vân có chút phẫn nộ.
“Loảng xoảng” Một tiếng, Nhược Khả Phi bởi vì cổ tay bị người ta nắm lấy, chén trà trong tay rơi xuống, đánh rơi trên bàn, nước trà chảy đầy bàn.
Nguy rồi! Triệu Quá lo lắng nhìn một màn trước mắt. Quả nhiên, nàng không có hành lễ, chọc giận Vương gia rồi! Bây giờ phải làm sao đây? Hi vọng Vương gia có thể nể mặt Triệu gia mà tha cho nữ tử này.
“Vương gia ~~” Triệu Quá yếu ớt mở miệng.
“Câm miệng!” Hiên Viên Cô Vân bạo ngược cúi đầu rít gào, trên mặt biểu hiện dữ tợn khiến Triệu Quá lập tức ngậm miệng, cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ mặt bạo ngược như vậy của Cửu vương gia.
Trong lòng Triệu Quá một trận lo lắng cùng khó chịu, xem ra là chính mình đã hại nữ tử này.
“Theo ta trở về!” Câu tiếp theo của Hiên Viên Cô Vân khiến cho Triệu Quá phải há to miệng, trừng lớn mắt. Chẳng lẽ Vương gia cũng thích nữ tử này? Không đúng! Vương gia cư nhiên tự xưng là ta, không phải bổn Vương! Rốt cuộc là sao lại thế này? Chẳng lẽ? Trong lòng Triệu Quá mãnh liệt bất an, máy móc quay đầu nhìn Nhược Khả Phi vẫn đang mỉm cười.
Chỉ thấy Nhược Khả Phi mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, không để ý tới ánh mắt của mọi người, một phen ôm lấy cổ Hiên Viên Cô Vân, ở bên tai hắn khẽ cắn cắn: “Vương gia, không nên tức giận a. Thiếp thân chính là tới nơi này uống trà thôi.”
Giờ khắc này, Triệu Quá tâm thật sự muốn chết rồi! Nữ nhân mà mình mang về nhà lại chính là người trong truyền thuyết Thất Dạ Sủng Cơ! Bởi vì trừ bỏ cô gái kia nào có ai dám làm càn như vậy đối với Cửu vương gia?
“Uống trà? Uống trà mà uống đến tận nhà người khác sao?” Hiên Viên Cô Vân vẫn y như cũ thấp giọng rít gào, giọng điệu đã không còn bạo ngược như vừa rồi
“Không phải a, Triệu công tử đồng ý rồi, về sau nếu là lương thảo không đủ, chắc chắn sẽ tận sức trợ giúp Vương gia a.” Khóe miệng Nhược Khả Phi lộ ra ý cười, tuy vậy trong mắt lại hiện lên một tia giảo hoạt.
Miệng Triệu Quá còn chưa kịp khép lại, chỉ kịp a lên một tiếng, kỳ quái chính mình khi nào thì nói qua như vậy.
Hiên Viên Cô Vân sửng sốt, lập tức cười, cũng giống như vậy là giảo hoạt cười. Quay đầu cũng thật nghiêm túc nói: “Triệu Quá, thì ra ngươi vốn là một kẻ tận trung như vậy, thật sự là đã hiểu lầm ngươi. Còn tưởng rằng ngươi muốn cướp đi ái thiếp của bổn vương đây, thì ra là chuyện này. Thật là có tâm.”
Nhược Khả Phi nhịn cười, nhưng kìm nén không được, nam nhân của mình thật đúng là càng ngày càng ăn ý với mình. Vì không muốn mình kìm nén đến nội thương, Nhược Khả Phi ở nơi mà Triệu Quá không nhìn thấy, nhéo lấy da thịt trên lưng Hiên Viên Cô Vân. Hiên Viên Cô Vân kéo kéo khóe miệng, nhịn đau xuống, biểu tình vẫn nghiêm túc như trước nhìn Triệu Quá.
Triệu Quá là khóc không ra nước mắt. Đã nói thiên hạ này nào có chuyện tốt đến như vậy. Vừa mới nói chuyện đã theo mình về nhà, nhưng lại vẫn trấn định như vậy. Thì ra là thế! Thì ra là thế!!!
“Dạ, Vương gia về sau có gì cần phân phó xin cứ nói.” Vẻ mặt Triệu Quá cầu xin, “Nếu là thảo dân làm được, sẽ dốc toàn lực.”
“Tốt lắm, có những lời này của ngươi, bổn Vương cũng yên lòng.” Hiên Viên Cô Vân mỉm cười gật gật đầu, thật muốn nhanh chút chấm dứt cuộc trò chuyện này, đơn giản là vì lưng hắn sắp bị người ta nhéo cho sưng lên rồi.
“Cung tiễn Vương gia, phu nhân.” Triệu Quá vẻ mặt đau khổ đưa hai vị sát tinh đi, cảm thán trong lòng hôm nay không có xem hoàng lịch, cư nhiên trêu chọc phải nữ nhân của Cửu vương gia. Quả nhiên, nàng không phải là nữ nhân đơn giản. Nhược Khả Phi bị lôi kéo đi về phía cửa, lại quay đầu hướng Triệu quá trừng mắt nhìn. Triệu Quá lại há to miệng một trận thất thần.
Hiên Viên Cô Vân một tay ôm lấy Nhược Khả Phi, xoay người cưỡi lên ngựa. Thúc dục ngựa đi về phía trước, lại ghé vào bên tai Nhược Khả Phi thấp giọng nói: “Xem ta trở về trừng phạt nàng thế nào. Cùng nam nhân không quen biết về nhà, còn đem lưng của ta nhéo đến sưng đỏ.”
Nhược Khả Phi cười đến lúm đồng tiền như hoa, tiếng cười giống như chuông bạc, cúi đầu nói: “Được, về nhà tùy ý ngươi trừng phạt. Tuyệt không phản kháng.”
” Nàng đúng là tiểu yêu tinh, nàng chờ xem!” Hiên Viên Cô Vân hừ một tiếng, chân thúc vào bụng ngựa, tăng nhanh tốc độ.
Diêm Diễm cùng Tiểu Vũ đi bộ ở phía sau nhìn đến bọn thị vệ giờ mới đuổi đến cửa, lắc lắc đầu, thật đúng là chậm. Diêm Diễm nhìn hai người trên lưng ngựa đang dần đi xa, trong mắt hiện lên một tia ấm áp. (HĐ: ô ô ô…. Êu anh quá cơ >’<)
Hiên Viên Cô Vân giục ngựa cấp tốc trở về Vương Phủ, đem Nhược Khả Phi từ trên lưng ngựa ôm xuống dưới, trực tiếp ôm về phía phòng.
“Thả ta xuống a, tự ta sẽ đi.” Nhược Khả Phi nhịn sự khó chịu xuống, vùng vẫy muốn xuống dưới.
“Hừ, đây là thái độ kiểu gì?” Hiên Viên Cô Vân giả vờ giận, không để ý đến ánh mắt chung quanh của bọn hạ nhân, vươn tay ở trên chiếc mông nhỏ của Nhược Khả Phi vỗ hai cái, “Bây giờ nàng thực sự muốn làm phản rồi, có thể tùy tiện cùng người không quen trên đường mà theo về nhà!”
Nhược Khả Phi không thèm nói gì, chính là tùy ý Hiên Viên Cô Vân đem nàng ôm trở về phòng.
Vào phòng, Hiên Viên Cô Vân dùng sức ở chân đóng lại cửa phanh một tiếng. Đi đến trước giường, đem Nhược Khả Phi ném vào trên giường, Nhe răng cười: “Hôm nay không cho nàng biết tay một chút, nàng lại tưởng mình đúng!”
“Không cần a, Gia, nô tỳ biết sai rồi.” Nhược Khả Phi cười, nghiêm túc phối hợp lại.
“Muộn rồi, hiện tại biết sai thì cũng đã muộn!” Hiên Viên Cô Vân hắc hắc cười hung tợn đánh tiếp, “Gia muốn hung hăng trừng phạt ngươi! Hừ!”
Hai người cười ở trên giường ngã làm một đoàn......
Tin tức Đỗ Vũ bị câm điếc rất nhanh truyền đến tai của hoàn hậu ở kinh thành.
Một đợt sóng ngầm mãnh liệt lại sắp ập tới.