"Ngươi sẽ không buông tay ta, ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi. Ngươi cũng đã nói muốn chúng ta luôn ở cùng nhau nha." Nhược Khả Phi nhắm mắt lại, càng rúc vào trong lòng Hiên Viên Cô Vân chặt hơn. Hiên Viên Cô Vân không thèm nhắc lại, chỉ cười nhắm mắt lại đem Nhược Khả Phi ôm chặt hơn nữa. Hai người cứ như vậy vẫn lẳng lặng, lắng nghe tiếng hít thở lẫn nhau, cảm thụ được sự tồn tại của đối phương.
"Có đôi khi, ta suy nghĩ, nếu ta sinh ra ở nhà một người bình thường thật tốt. Vốn sẽ không có những cuộc đấu tranh kinh tâm, ta cũng sẽ có cha mẹ yêu thương."
Thanh âm của Hiên Viên Cô Vân thật sâu, mang theo cảm tình phức tạp. Nhược Khả Phi ôm chặt lấy hắn, không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe. "Nhưng hiện tại lại cảm thấy may mắn khi được sinh ở nhà đế vương."
Giọng nói của Hiên Viên Cô Vân vừa chuyển, cao hứng hẳn lên. Nhược Khả Phi khó hiểu, Hiên Viên Cô Vân nhìn Nhược mặt Khả Phi, vươn tay nhéo nhẹ trên mũi tinh tế khéo léo của Nhược Khả Phi, cười nói: "Bởi vì gặp nàng a. Dân gian có câu gọi là duyên phận gì đó, đây là duyên phận đúng hay không?" Nhược Khả Phi nhìn vào đôi mắt sáng trong tìm tòi nghiên cứu, cũng cười, mở miệng nói: "Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa." "A? Phi nhi kể chuyện xưa cho ta?" Hiên Viên Cô Vân tỏ ra chăm chú, một tay chống đầu của mình, nằm nghiêng nhìn Nhược Khả Phi.
"Từ trước, ở một khu rừng rậm rạp có người nhìn thấy một con đại tinh tinh cùng một con khỉ lớn nắm tay cùng đi, bộ dáng phi thường ân ái. Vì thế có người thắc mắc hỏi tại sao chúng nó lại đi cùng nhau. Đại tinh tinh mở miệng nói, bởi vì có một hôm nó đi ra ngoài tản bộ, đi trên đường dẫm lên phân của con khỉ, sau đó cảm tình đột nhiên tăng mạnh. Đây là duyên phận, định mệnh."
Thanh âm dễ nghe của Nhược Khả Phi vừa mới nói xong, Hiên Viên Cô Vân liền cười nằm úp sấp xuống. "Có cách giải thích duyên phận như vậy sao? Phi nhi nói bừa!" Hiên Viên Cô Vân cười "Cười run rẩy hết cả người", vươn tay bất mãn nhéo hai gò má của Nhược Khả Phi. "Ha ha, đúng là nói bừa, nhưng cũng bị ngươi nhìn thấu. Ôi, Cửu vương gia của ta thật sự là lợi hại."
Khả Phi hiếm khi vui vẻ cười đùa như thế này, Hiên Viên Cô Vân làm sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của Khả Phi, nói nhiều vô ích, xoay người liền nằm đè lên người của Nhược Khả Phi, bắt đầu giở trò. Ngoài phòng, gió lạnh thổi qua, trong phòng ấm áp lòng người. Hoàng hôn, mặt trời chiều chiếu lên ngôi nhà nhỏ những tầng ánh sáng màu cam chói lọi. Hai người thay lại bộ y phục săn bắn. "Thật muốn, thật chỉ muốn cùng nàng sống ở mãi chỗ này."
Hiên Viên Cô Vân quay đầu nhìn căn nhà gỗ, trong mắt hiện lên sự nối tiếc không nỡ rời xa. Nhược Khả Phi cũng xoay người nhìn căn nhà gỗ rất khác biệt mà ấm áp này, trong mắt hiện lên sắc thái phức tạp, không nói gì. Khi hai người trở lại Vương Phủ thì trời đã tối. Tiểu Vũ nhìn thấy Nhược Khả Phi trở về nhẹ nhàng thở ra cũng ríu ra ríu rít thầm oán Nhược Khả Phi đi ra ngoài quá nguy hiểm,Diễm Diễm nhìn thấy Nhược Khả Phi trở về, mặt không chút thay đổi, nhưng trong đáy mắt hiện lên một tia thả lỏng không ai nhìn đến. Mấy ngày kế tiếp, Hiên Viên Cô Vân mỗi ngày đều là đi sớm về trễ, vừa về tới Vương Phủ đều đặc biệt mỏi mệt. Nhưng ở bên ngoài tất cả đều phi thường bình tĩnh."Thu nhi" ăn mặc chi phí vẫn là tốt nhất, Đỗ Vũ như trước an phận ở chỗ ở của chính mình, hai người đều phi thường an phận. Mà trong hoàng cung, thì không được như vậy.
"Con tiểu tiện nhân kia bây giờ đã an lành hưởng phúc rồi, dám đem điều bổn cung phân phó ném đi hết." Trong đôi mắt Hoàng hậu lóe lên ánh sáng bạo ngược, tức giận vỗ mạnh vào bàn. "Nương nương bớt giận. Cẩn thận mình ngọc a." Công công bên cạnh liên tục nói không ngừng, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
"Một đám người vô dụng." Hoàng hậu nhẹ nhàng lắc lắc tay, vừa rồi dùng sức vỗ cái bàn, tay quả thật có chút đau. Đỗ Vũ không có cách trả thù ngươi, nhưng Thu nhi, con tiểu tiện nhân này, bỗng dưng lại được sống hạnh phúc yên lành. Đối với điều chính mình phân phó không chút nào để vào tai. Hừ, ngày lành sao? Nghe nói ả ta hàng ngày sống tại Vương phủ ăn mặc toàn là thứ thượng hạng nhất, tốt nhất. Nếu không phải trước kia chính mình an bài ả đi chiếu cố Cửu nhi, ả làm sao được sống sung sướng an nhàn như vậy, bây giờ lại không biết báo ân. Dám lợi dụng mình, thật sự là thật to gan. "Tiểu Thính Tử!" Hoàng hậu bỗng nhiên đứng bật dậy, trong mắt thời khắc đó tia sáng độc ác càng phát ra mạnh mẽ "Có nô tài, nương nương." Tiểu Thính tử bước lên phía trước thở dài.
"Đi......" Khóe miệng Hoàng hậu hiện lên ý cười ác độc. Chưa từng có ai dám lợi dụng bà, càng không có ai dám chiếm tiện nghi của bà. Nếu xuất hiện người như vậy, chắc chắn phải hoàn trả gấp mười gấp trăm lần.
Thính công công sau khi nghe xong, sắc mặt nghiêm túc gật gật đầu, lĩnh mệnh mà đi. Xem ra, một nhà hơn mười nhân mạng của Thu nhi sắp chấm dứt. Hai mắt Thính công công híp lại. Chẳng qua, hắn ta có chút tò mò, ở Hứa Thành, Thu nhi nhận được lễ vật hoàng hậu tặng sẽ có phản ứng gì đây?
Đem người nhà của ả toàn bộ giết sạch, sau khi chặt bỏ đầu bí mật thúc ngựa đưa đi sao? Mà "Thu nhi" ở Hứa Thành sau khi nhận được phần lễ vật đặc biệt này, liền đã bị kinh hách, nhất thời bệnh không dậy nổi đây cũng là chuyện về sau............................................................................... Thánh chỉ quả nhiên rất nhanh liền ban bố xuống dưới. Hiên Viên Cô Vân sau khi tiếp chỉ không có bất kỳ biểu tình gì, lĩnh mệnh hai ngày sau sẽ xuất binh. Buổi tối, Hiên Viên Cô Vân trở về Vương Phủ liền đi thư phòng. Bởi vì mấy ngày này Nhược Khả Phi vẫn ở thư phòng đọc sách. "Phi nhi." Hiên Viên Cô Vân đẩy cửa ra, nhìn thấy Nhược Khả Phi đang ngồi ở trước bàn đọc sách, trong lòng bỗng nhiên liền bình tĩnh lại. "Ngươi đã trở lại." Nhược Khả Phi ngẩng đầu mỉm cười đứng dậy. "Ừm ta đã trở về." Hiên Viên Cô Vân, nhìn người trước mắt thật sâu, "Có biết không, mỗi lần nàng nói xong câu này, sau ta mỗi lần trả lời nàng những lời thế này đều có cảm giác thật sự rất ấm áp hạnh phúc." Nhược Khả Phi ngẩn ra, tiếp theo nở nụ cười. "Hai ngày sau, xuất chinh." Hiên Viên Cô Vân đứng lại, nhẹ nhàng thốt ra những lời này.
"Ừ, ta giúp ngươi."
Nhược Khả Phi không nói những lời thừa nữa thản nhiên trần thuật. "Nhưng nàng phải cải nam trang."
Trong mắt Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên toát ra ánh nhìn nóng bỏng, bởi vì Khả Phi giả nam trang có sức quyến rũ không ai sánh kịp. Còn có bởi vì lần này phải đi ngang kinh thành, bản thân nhất định sẽ bị triệu vào tiến cung, mà Phi Nhi hắn nhất định không thể để cho nàng mạo hiểm được.
Nhưng Nhược Khả Phi có chút lo lắng về chiến tranh lần này. Chiến tranh không chính nghĩa mang tính xâm lược phần thắng luôn rất khó. Đặc biệt những dân tộc luôn luôn am hiểu kị xạ trên lưng ngựa, đánh đuổi là có thể làm được, nhưng nếu muốn hoàn toàn thống nhất chiếm lĩnh, đây chỉ sợ là một quá trình gian nan. Hai ngày sau, Hiên Viên Cô Vân thống lĩnh năm vạn đại quân xuất phát. Ở bên cạnh hắn là một vị thiếu niên mảnh khảnh tuấn tú. Hoàng thượng có chỉ, đại quân đến kinh thành, tự thân ngài sẽ đến tế cờ.
Đại quân chậm rãi xuất phát. Mấy ngày sau, toàn bộ đóng ở ngoại ô kinh thành. Không ai biết được hoàng thượng đem Hiên Viên Cô Vân triệu lên trên thư phòng để làm gì, mà sau khi Hiên Viên Cô Vân đi ra sắc mặt cũng không có gì thay đổi. Nghi thức xuất chinh, văn võ bá quan toàn bộ đều có mặt đông đủ.
Thanh âm bén nhọn của Tế ti xuyên qua trời cao: "Tế cờ cáo thiên, kích trống......"
Máu tươi thật sự cao, cái gọi là tế cờ đó là lấy một người sống chặt đầu, dùng máu của hắn hiến tế lên quân kì. Người bị chặt đầu thường là một tử tù. Bỗng nhiên, tiếng trống động vang, hùng hậu bình tĩnh, như pháo mừng, trời đất vang lên tiếng gầm thét. Tiếng trống rung trời, làm người ta cảm thấy giống như một trận mưa rền gió dữ sẽ tiến đến quét sạch thiên địa.
Tất cả mọi người cảm thấy trái tim gần như muốn từ trong cổ họng nhảy ra, nhưng lại bị áp lực vô hình trầm trùng sinh sôi bức người!
Nam nhân đứng ở chỗ cao nhất kia- người có quyền lực cao nhất. Lần này xuất chinh, ông ta tự mình đến tế cờ, điều này nói lên cái gì? Nói lên chiến sự phía trước thật nan nguy, hay là do lần này Cửu vương gia đích thân xuất chinh nên được coi trọng như thế? Hiên Viên Cô Vân nghe tiếng trống ngập trời cùng tiếng reo hò của các tướng sĩ trước mắt giống như đã thấy được thiên quân vạn mã tụ tập ở trên sa trường, tư thế hào hùng, một trận ác chiến, chớp mắt sẽ mắt bùng nổ.
Hiên Viên Cô Vân một thân quân phục, tuấn mỹ đến mức làm cho thiên địa thất sắc. Đứng ở bên cạnh hắn là một thiếu niên tuấn mỹ hoàn toàn không hề thua kém hắn.
Khi hoàng thượng nhìn đến người bên cạnh Hiên Viên Cô Vân thì không có nói thêm gì, nhưng đáy mắt hiện lên một tia ngạc nhiên. Trên thành biên quan, Thái tử Hiên Viên Cô Phong đứng ở trên tường thành, nhìn bầu trời xanh bao la xa xôi cười đến thoải mái. Cũng sắp đến đây, rốt cục chờ được rồi. Còn có quân cờ đã ẩn dấu thật sâu có nên vận dụng luôn hay không? Hiên Viên Cô Phong duỗi tay hướng lên bầu trời, dùng sức nắm chặt. Lúc này đây, tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Khi binh lính của Hiên Viên Cô Vân đi vào cùng đại quân của Hiên Viên Cô Phong hội hợp, hai người chưa từng nhiều lời, chiến sự cũng thần kỳ thuận lợi. Quân địch bị đả kích không hề có lực đánh trả, từng bước bại lui.
Nhược Khả Phi rốt cục ngửi được một tia hương vị không bình thường. Tuy rằng vẫn không cùng Hiên Viên Cô Phong chạm mặt qua, nhưng Nhược Khả Phi từ đầu đến cuối vẫn luôn cảm thấy Hiên Viên Cô Phong biết mình đã cải nam trang trà trộn vào doanh trại,
Quân địch một mực thối lui đi, mà Hiên Viên Cô Phong càng tấn tới một đường ép sát.
Hôm nay, Hiên Viên Cô Vân về tới doanh trại của mình, liền nhìn thấy Nhược Khả Phi gục xuống bàn vẽ cái gì. "Phi nhi?" Hiên Viên Cô Vân nhẹ giọng gọi. "A, ngươi đã trở lại, hôm nay thương nghị như thế nào?" Nhược Khả Phi buông xuống trong tay gì đó. "Ngày mai đại quân tiếp tục thẳng tiến." Hiên Viên Cô Vân nhàn nhạt nói, giữa lông mày khóa chặt lại.
Nhược Khả Phi nhìn người trước mắt, rốt cục nhịn không được lên tiếng hỏi: "Có phải có vấn đề gì hay không?" Hiên Viên Cô Vân ngồi xuống, trầm tư, chậm rãi mở miệng nói: "Phi nhi, nàng không có mặt cho nên không biết. Sĩ khí các tướng sĩ của Thái Tử tăng vọt, biên quan báo nguy chỉ sợ là trò đùa." Nhược Khả Phi cả kinh đứng lên. Đây là ý gì? Bên ngoài thì báo cáo là biên quan thắng lợi, nhưng với hoàng thượng lại âm thầm báo nguy? Đâu mới là sự thật? "Hắn vẫn đè nén, bầy biện thế trận chờ ta." Hiên Viên Cô Vân thật lâu sau mới nói ra câu mấu chốt.
Dưới ánh nến, trên mặt tuyệt mỹ kia của Hiên Viên Cô Vân, biểu tình đầy vẻ thận trọng.
"Bất kể là thắng hay bại, hắn đều muốn ta chết tại đây." Hiên Viên Cô Vân nhắm mắt lại nở nụ cười.
"Giả tạo quân tình, hoàng thượng có lẽ nào không biết?" Nhược Khả Phi nhíu mày, bỗng nhiên trong lòng dâng lên cảm giác bất an quen thuộc. Hoàng thượng bản thân nàng chưa từng đối diện gần, nhưng lúc tế cờ đứng ở xa có nhìn thấy. Người kia cả người tản ra khí phách uy nghiêm, còn có lạnh nhạt cùng tuyệt tình! Cảm giác quen thuộc bất chợt dâng lên trong lòng là có ý gì?
"Phụ hoàng làm sao có thể không biết?" Hiên Viên Cô Vân cười, lại cười đến đau khổ. "Vậy còn phái ngươi ~~~~~!!!" Nhược Khả Phi đang nói bỗng dưng ngưng bặt. Cảm giác quen thuộc này là gì nàng rốt cục đã hiểu được là cái gì rồi! Hoàng thượng cần không phải là nhi tử của mình, ông ta cần một người mạnh mẽ. Không có bất kỳ cảm tình nào, ông ta cần chỉ là một người thừa kế cường đại.
Bất thình lình nàng bỗng dưng nhớ đến tình cảnh lúc cha của mình còn sống. Lúc ấy cha của nàng cho nàng và các huynh đệ tỷ muội tự giết lẫn nhau, mà người nam nhân kia chỉ đứng ở một bên dùng đôi mắt lạnh lẽo để theo dõi.
Đó chính là người cha chân chính trên danh nghĩa cùng huyết thống với nàng! Hai tròng mắt lạnh như băng không có bất kỳ ấm áp, không có bất kỳ cảm tình.
Ông ta cần không phải là con nối dòng của mình, mà là một người thừa kế. Tuổi của mình nhỏ nhất, lại thắng được kẻ thắng lợi cuối cùng. Mà sau khi thắng lợi bản thân cả người là máu, trong mắt hắn nhìn qua không phải lo lắng, không phải vui mừng, mà là vẻ khát máu giống nhau. Nhược Khả Phi nhìn chằm chằm vào người trước mắt. Hắn đã sắp mười sáu rồi. Rất khó hình dung giờ phút này Hiên Viên Cô Vân, mấy ngày nay, trên gương mặt kiên định tuyệt mỹ kia, lần đầu tiên xuất hiện một vẻ mặt khác. Thống khổ? Mất mát? Bất lực? Yếu ớt? Giống như đều đã có, lại giống như không phải. Càng giống là một đứa bé bị vứt bỏ.
Ở trong mắt hoàng thượng thắng bại đã phân sao? Từ thời khắc thái tử dám bịa đặt giả quân tình kia bắt đầu, hoàng thượng đã muốn chọn được người thừa kế của mình rồi sao? Bịa đặt quân tình, đây là đắc tội nghiêm trọng đến mức nào, nhưng hoàng thượng không trách tội, cũng không truy cứu, ngược lại còn để cho Hiên Viên Cô Vân suất lĩnh đại quân tiến đến trợ giúp. Nói cách khác hoàng thượng đã sớm biết được quân tình thật sự, biết chắc thái tử đã có dụng tâm.
Rất nhiều ý niệm trong đầu nổi lên trong lòng của Nhược Khả Phi, ý tưởng điên cuồng này ở trong đầu của nàng tranh nhau dũng mãnh tiến ra. Giống như một cái lại một cái, từng cú đấm nặng nề đang đánh mạnh vào lòng của Nhược Khả Phi. Tâm, đau đến sắp không thể hô hấp. Người trước mắt mà giờ khắc này ngồi ở bên giường, vẻ mặt cô đơn phức tạp kia gần như làm bỏng đôi mắt của Nhược Khả Phi, làm bỏng trái tim của nàng. Người ngồi ở trước mắt nàng, tựa hồ không còn là vị Vương gia bá đạo bình tĩnh nữa, chỉ là một đứa nhỏ bị vứt bỏ, trong mắt đã tràn ngập kinh hoàng cùng bất lực.
Giống như ánh mắt của các vị ca ca cùng tỷ tỷ của mình năm đó. Mình cũng từng có ánh mắt như thế. Đó là ở trong mắt Trương thẩm in ra bộ dáng của mình. Cuối cùng, chính mình thắng, không còn có ánh mắt như thế nữa. Bỗng nhiên, Nhược Khả Phi cảm giác mình vốn không có chân chính hiểu biết người trước mắt. Hắn dù ngoan độc tàn bạo thế nào, dù võ nghệ cao cường thế nào, dù cơ trí thế nào, nhưng cũng vẫn chỉ là một đứa bé mười sáu tuổi.
Là một đứa nhỏ chưa từng có tình thương của cha cùng tình thương của mẹ. Có lẽ ở chỗ sâu nhất trong nội tâm của hắn vẫn đang luôn khát vọng tình thương cuối cùng của cha. Ít nhất, mình trước kia còn có Trương thẩm, còn có mẫu thân "Vô dụng" của mình. Ít nhất, mình cũng đã cảm nhận được qua một tia ấm áp, cho dù đã sớm bị chính bàn tay của mình bóp chết. Mà hắn giờ phút này, cho tới bây giờ chưa từng được cảm nhận qua. Cho dù, chờ đợi đã rất lâu như vậy.
"Cô Vân ~~~~~~~" Nhược Khả Phi bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm sâu kín mềm mượt như tơ. Thân mình chậm rãi nhích đến gần.
"Phi nhi." Hiên Viên Cô Vân vòng tay ôm Nhược Khả Phi, để nàng ngồi ở bên cạnh của mình. Nước mắt, nhẹ nhàng không tiếng động từ trên mặt của Hiên Viên Cô Vân chảy xuống. "Đừng khóc. Ta sẽ vẫn luôn luôn ở bên cạnh ngươi."
Nhược Khả Phi đón nhận trước, dùng môi của mình hôn lên những giọt lệ trên mặt Hiên Viên Cô Vân. Nhưng nước mắt của mình lại ngăn không được trượt xuống. Tàn nhẫn, Lão thiên đối với đứa bé này vô cùng tàn nhẫn. Con người chính là như vậy, người đang cười cùng ngươi- ngươi có lẽ sẽ đem hắn quên mất, nhưng người đang cùng khóc với ngươi- ngươi lại vĩnh viễn sẽ không quên.
Hai người cứ như vậy nhẹ nhàng ôm ấp lấy nhau, không tiếng động từng giọt nước mắt rơi xuống.
"Ta giúp ngươi. Ta sẽ cùng ngươi."
Thanh âm của Nhược Khả Phi luôn luôn ẩn nhẫn nhẹ nhàng ở bên tai Hiên Viên Cô Vân, tựa hồ có ma lực vờn quanh. Hiên Viên Cô Vân chậm rãi hai mắt nhắm nghiền, ngủ say.
Nhược Khả Phi nhẹ nhàng ở trên trán Hiên Viên Cô Vân ấn xuống một nụ hôn, lại lần nữa bước đến bên cạnh những bức vẽ trên bàn, bắt đầu làm gì đó.
Thật lâu sau, Nhược Khả Phi nhẹ nhàng lên tiếng nói: "Diễm Diễm." Không tiếng đáp trả, trong lều im ắng. " Ngươi có ở đây không?" Nhược Khả Phi khẽ thở dài, lại lên tiếng nói. Dứt lời, bóng dáng Diễm Diễm lập tức xuất hiện ở trước mặt Nhược Khả Phi.
Nhược Khả Phi lộ ra vẻ đã biết. Tuy rằng rất sớm đã dặn dò qua hắn không cho hắn đi theo cùng, ngay cả Tiểu Vũ mình cũng không cho phép nàng. Nhưng trong nội tâm nàng cũng rất rõ ràng, Diễm Diễm nhất định đã sớm lặng lẽ theo tới.
"Ta đây."
Diễm Diễm- bộ mặt biểu tình có chút mất tự nhiên. "Giúp ta một việc." Nhược Khả Phi ngẩng mặt lên, cầm lên bản vẽ trên tay. "Chủ tử xin phân phó."
Trong lòng Diễm Diễm có chút áp lực trầm trọng, bởi vì hắn lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình của Nhược Khả Phi nghiêm trọng như thế, cũng là lần đầu tiên nàng dùng khẩu khí thỉnh cầu cùng mình nói chuyện như vậy.
Cho tới nay, thái độ cô gái trước mắt đều là thản nhiên, mắt lạnh nhìn tất cả mọi việc chung quanh, tựa hồ quanh mình tất cả đều cùng nàng không có bất kỳ quan hệ gì. Nhưng là giờ phút này nàng lại mang biểu tình như vậy. Sự tình tuyệt đối không tầm thường.
"Cái này, ngươi tìm người giúp ta làm tốt, đặt ở......" Nhược Khả Phi nói thật nhỏ, khóe mắt liếc qua Hiên Viên Cô Vân đang ngủ say, sợ đưa hắn đánh thức.
"Vâng" Diễm Diễm tiếp nhận, không xem qua,’ sưu’ một tiếng biến mất ngay tại chỗ. Nhược Khả Phi đi trở về trước bàn, cúi đầu nhìn trên bản đồ, lấy tay vuốt ve một chỗ trong đó, hai mắt nhắm nghiền, thở dài thật mạnh.
Hiên Viên Cô Vân trưởng thành, hoàng thượng thấy được, cũng minh bạch rồi, nhưng quyết định như thế này thật đúng là sớm, tựa hồ có chút nóng nảy a. Tuy rằng, thiên hạ này, không cần hai đế vương tương lai. Nhược Khả Phi đi đến bên cạnh Hiên Viên Cô Vân, nhìn khuôn mặt Hiên Viên Cô Vân đang ngủ say, nhìn thấy nét cau mày trên khuôn mặt tuấn mỹ, môi cũng mím thật chặc. Hắn sợ là đã bị tổn thương đi. Cảm giác bị vứt bỏ nàng rất hiểu, so với bất luận kẻ nào đều hiểu rất rõ ràng. Và phần đau lòng kia, phần tuyệt vọng kia, phần không cam lòng, phần thầm oán...... Nhược Khả Phi lẳng lặng nằm ở bên người Hiên Viên Cô Vân, đưa tay qua ôm hắn. Mà Hiên Viên Cô Vân tựa hồ có cảm giác chậm rãi nhích lại gần, ở trong lòng của Nhược Khả Phi cuối cùng tựa đầu đặt ở trước ngực mềm mại của Nhược Khả Phi, thế này mới điều chỉnh lại vị trí ngủ thoải mái. Nhược Khả Phi yêu thương nhìn người trong lòng, nhưng trong lòng vẫn còn có chút buồn cười. Thật đúng là sẽ tìm vị trí, mềm mại nhất trên người của mình. Nhược Khả Phi đem môi ghé vào bên tai Hiên Viên Cô Vân, thấp giọng lẩm bẩm: "Cho dù mọi người khắp thiên hạ đều vứt bỏ ngươi, ta cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ ngươi."
*********************
Hôm sau, Hiên Viên Cô Vân lại đi đến lều trại của Hiên Viên Cô Phong thương nghị chiến sự. Nhược Khả Phi ngồi ở trong lều lẳng lặng đợi. Nhìn túi tiền trong tay, Nhược Khả Phi lộ ra ý cười. Đây là mình đã dành thời gian để khâu, mặt trên chỉnh tề thêu hai chữ "Vân Phi" đem ngân phiếu cùng bạc vụn thu vào túi tiền. Lấy thêm chút nữa để vào bên trong, Nhược Khả Phi đem túi tiền giống nhau như đúc, nhưng trên mặt thêu cũng là hai chữ Phi Vân". Đây là muốn chuẩn bị đưa cho Cô Vân. Nhược Khả Phi trên mặt ý cười không ngừng, nhìn túi tiền vẫn cười, cười gì vậy? Tại sao như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến chính mình sẽ làm ra chuyện ngây thơ như vậy. Thêu này nọ đưa cho nam nhân, thật sự là thật kỳ quái, cảm giác thật kỳ diệu. Ngây thơ sao? Tựa hồ là ngây thơ. Buồn cười sao, đúng vậy đi. Nếu không vì sao chính mình luôn cười không ngừng. "Nữ nhân, ngươi cười đến hàm răng cũng sắp rớt rồi." Trong lều đột nhiên xuất hiện một thanh âm, Nhược Khả Phi ngẩn ra, đơn giản là mình đã hiểu chủ nhân của thanh âm này.
"Vẫn chưa rớt, vẫn còn nằm trong miệng ta."
Nhược Khả Phi xoay người lại nhìn Vô Hồn bỗng nhiên xuất hiện ở trong lều, "Tại sao ngươi tới đây?"
"Nhận một cuộc mua bán ở gần đây, cho nên thuận tiện tới thăm ngươi một chút."
Vô Hồn nghênh ngang không chút khách khí ngồi ở bên cạnh Nhược Khả Phi. "Ha ha, vậy phải cám ơn ngươi có tâm như vậy." Nhược Khả Phi mỉm cười, túi tiền chuẩn bị đưa trong tay thu lại. "Cái gì vậy?" Vô Hồn đưa tay giật lấy,
"Di, thêu quá xấu."
Vô Hồn nói thực trực tiếp. "Ta vốn là không thể nào sẽ thêu vật này." Nhược Khả Phi vươn tay đoạt lại. "A? Ngươi thêu?" Vô Hồn né tránh một bàn tay của Nhược Khả Phi.
"Của ta." Dứt lời đem nhét vào trong lòng.
Nhược Khả Phi buồn cười, này, đây cũng thật sự là hài hước quá. Sát thủ nóng nảy bá đạo như vậy, thật là có điểm khó có thể làm cho người ta tin. Nhưng là người như vậy thường thường cũng có nhược điểm của mình. Tranh thì không thể rồi, nhưng mình có biện pháp bảo hắn trả lại. Nhược Khả Phi nhíu mày cười nói: "Ngươi xem chữ trên túi đi, đây chính là ta đưa cho người khác." Vô Hồn đem túi tiền lật qua vừa thấy, quả nhiên thấy hai chữ Phi Vân, lập tức liền nhăn lông mày lại, giống như bị hỏa thiêu trả lại cho Nhược Khả Phi. Thật mạnh cắt một tiếng đột nhiên đứng lên. Đang muốn đi ra ngoài, lại chợt nhớ tới cái gì, xoay đầu lại hung tợn nói:
"Nữ nhân, mấy ngày nay ngươi cẩn thận một chút cho ta, ngươi muốn chết, ta còn không muốn chết." Nhược Khả Phi trợn to mắt nhìn người như yêu nghiệt trước mắt, hắn đã biết những thứ gì?
"Đi đây, nhớ rõ cẩn thận một chút cho ta." Vô Hồn đi bỏ lại những lời này. Nhược Khả Phi nở nụ cười, nói với theo:
"Cám ơn, lần sau sẽ tặng quà cho ngươi."
"Không cần."
Nhưng những lời này hắn nói lại dị thường nhỏ giọng, nhỏ đến chỉ có thể chính mình nghe thấy. Trong lều tất cả yên tĩnh trở lại, Nhược Khả Phi đem túi tiền thu vào. Từ từ nhắm hai mắt dựa vào lưng ghế dựa, lúc này đây, hi vọng tất cả thuận lợi. Một nén nhang sau, Diễm Diễm xuất hiện ở trước mắt Nhược Khả Phi. Nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Nhược Khả Phi, Diễm Diễm không lên tiếng, chỉ đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn. "Ừm?" Nhược Khả Phi đột nhiên cảm giác được có cái gì dị thường, mở mắt ra liền nhìn thấy ánh mắt của Diễm Diễm đang nhìn mình,
"Ngươi đã đến rồi."
"Chủ tử." Diêm Diễm không lộ vẻ gì, thản nhiên nói:
"Chuyện đã làm tốt."
"Ừm, vất vả cho ngươi, cám ơn. Ngươi đi đi." Nhược Khả Phi mỉm cười đứng dậy, từ bên cạnh trong túi móc ra một chồng ngân phiếu, đưa cho Diêm Diễm,
"Về sau, ta sẽ không bao giờ là chủ tử của ngươi nữa. Đây là tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi." Diễm Diễm sửng sốt, kinh ngạc nhìn người trước mắt vẻ mặt bình tĩnh, không nói gì, cũng không có đưa tay đón lấy sấp ngân phiếu.