Hiên Viên Cô Vân cùng Nhược Khả Phi cứ như vậy nhảy xuống vách núi. Mọi người đứng phía sau đều giật mình, xanh tròn hai mắt há to miệng không thể tin nổi nhìn một màn trước mắt. Hai người kia cứ nhảy xuống như vậy? Khiếp sợ, khiếp sợ mọi người toàn bộ cứng đờ.
Hiên Viên Cô Phong lại trừng lớn mắt, đầu óc không thôi tự hỏi. Nàng cơ trí như vậy làm sao có thể làm ra chuyện ngốc nghếch thế được? Trong một khắc này trái tim như muốn ngừng đập. Trong nháy mắt cảm giác khó hiểu xông lên đầu? Đau lòng? Hối hận? Không muốn? Giận dữ? Không cam lòng? Còn có không tin? Không tin! Trong đầu Hiên Viên Cô Phong nháy mắt trào ra ý nghĩ như vậy, chợt bước nhanh chạy về phía vách đá.
Mọi người đứng phía sau kinh hô đuổi theo. Tiếp theo tất cả mọi người đều sửng sốt, toàn bộ khiếp sợ mở to mắt, nhìn một màn không thể tin được trước mắt này.
Dưới ánh trăng nhu hòa, hai người vừa nhảy xuống vách núi đang bay lượn ở trên bầu trời! Thật sự đang bay bay liệng!
Gió lạnh quất vào mặt, bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng hiền hòa chiếu lên hai người đang bay lượn như chim ưng trên bầu trời, đúng là không thể dùng từ ngữ để miêu tả hết sức quyến rũ. Nhanh nhẹn như tiên, tay áo tung bay, như vẽ trong đêm, người như hoa, để những người ở bên dưới nhất thời lâm vào si mê ngu ngơ.
Vị đại tướng vừa nói có chắp cánh cũng không thoát thấy vậy hoàn toàn choáng váng. Hai người trong gió, ở trên bầu trời bao la bát ngát bay lượn. Càng bay càng xa.
"Đuổi theo" Phía sau Hiên Viên Cô Phong có người gầm lên hồi phục lại tinh thần của mọi người. Kỳ thật mọi người cũng hiểu được, truy là không thể nào. Hai người trên không trung kia đã bay thật xa chỉ còn thấy có hai chấm đen nhỏ.
"A a a ————!!!" Hiên Viên Cô Phong đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lên giống như dã thú điên cuồng rống giận, quỳ trên mặt đất, hai tay mãnh liệt nện xuống đất. Tiếng rống giận vang vọng khắp chân trời tràn đầy phẫn nộ cùng không cam lòng, người đứng phía sau nghe thấy mà trong lòng run sợ.
Trên không trung, Hiên Viên Cô Vân cùng Nhược Khả Phi mơ hồ nghe thấy tiếng rống giận điên cuồng kia, nhìn nhau cười. Giờ khắc này, Hiên Viên Cô Phong tự tin, tự đắc, tự mãn, kiêu ngạo, bị phá hủy hầu như không còn, không có để lại một tia dư âm.
Hiên Viên Cô Phong mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đêm u tĩnh, hai mắt đỏ ngầu. Sỉ nhục, cho tới bây giờ cũng chư bao giờ trải qua sự sỉ nhục phô bày cho thiên hạ như vậy.
Mà những người đứng phía sau Hiên Viên Cô Phong, không có một người nào dám mở miệng nói chuyện, cũng chỉ là ngơ ngác đứng ở phía sau Hiên Viên Cô Phong. Những sự việc phát sinh trước mắt vừa rồi đã vượt qua khỏi phạm vi nhận thức của bọn họ, cũng là lần đầu tiên thấy thái tử điện hạ điên cuồng luống cuống như vậy.
Trên bầu trời, Hiên Viên Cô Vân nhìn cảnh sắc ở bên dưới, hai mắt một mảnh sương mù. Ánh trăng tản ra ánh sang nhu hòa, phủ lên khắp nơi một tầng ánh sáng thần bí. Giống như hết thảy đều ở dưới chân, cảm xúc mãnh liệt dâng trào. Tất cả mọi thứ dường như nhỏ bé như vậy. Quay đầu lại, chỉ nhìn thấy những ánh đuốc sáng nhỏ bé.
"Cô Vân" Nhược Khả Phi mỉm cười quay lại nhìn Hiên Viên Cô Vân, hô to, "Ngươi thấy được cái gì?"
"Thiên hạ!" Hiên Viên Cô Vân cũng quay đầu lại lớn tiếng trả lời, "Ta thấy được thiên hạ!"
"Ngươi muốn đến nơi nào?" Nhược Khả Phi hô, gió thổi khiến thanh âm của Nhược Khải Phi nghe vô cùng xa.
" Ta nghĩ nếu có một ngày có thể mở đường bay lên trời được, ta xuống biển thì nước cũng sẽ chia làm hai bên."Trên mặt Hiên Viên Cô Vân tràn đầy kiệt ngạo tà mị. Nhược Khả Phi cười, vẫn cười rộ lên không có ngừng lại.
Hai người bay hồi lâu, mới chậm rãi rớt xuống. Nhược Khả Phi dùng cần điều khiển điều chỉnh lại vị trí, hướng đến nơi đã cùng Diêm Diễm ước định bay vòng quanh.
Trên cây, Diêm Diễm giống như đại điểu đang ngồi xổm trên cây. Bên dưới cây buộc ba con tuấn mã, đã chờ ở nơi này thật lâu, một bước cũng không dám rời đi. Không rõ dụng ý của Nhược Khả Phi, nhưng Diêm Diễm không có bất kỳ nghi vấn, vẫn chờ đợi ở nơi này.
Bỗng nhiên, nghe thấy một trận thanh âm kì dị trên đầu. Diêm Diễm ngẩng đầu nhìn lên, cả người toàn bộ đều cứng đờ. Trên không trung bay lượn, đây là cái gì? Là người!!!
Diêm Diễm dùng sức trừng mắt nhìn, nhìn kỹ lại, chứng thật là người. Là Vương gia cùng nàng! Hai người mỉm cười từ trên trời giáng xuống, giống như là một bức tranh tuyệt đẹp, như vậy khiến cho người ta muốn hướng về.
Hai người chạm đất cũng hoàn mỹ, dừng lại ở trên cây. Hiên Viên Cô Vân đem mọi thứ trên người bỏ xuống hết, sau đó mới giúp Nhược Khả Phi cởi bỏ, lại ôm Nhược Khả Phi nhảy xuống cây.
"Chủ tử, Vương gia." Diêm Diễm nghe thấy tiếng chạy đến đây.
"Diêm Diễm." Nhược Khả Phi ở trong lòng Hiên Viên Cô Vân cười, trong mắt tràn đầy tín nhiệm cùng cảm kích khắc sâu vào mắt Diêm Diễm, tiến thẳng vào trong lòng.
"Ngựa ở bên kia, còn có quần áo." Diêm Diễm phức tạp nhìn hai người trước mắt. Rốt cuộc, nàng là người như thế nào? Vật như vậy cũng có thể làm ra. Khó trách quái nhân làm ra thứ này lại mừng như điên như vậy. Thì ra, vật này sử dụng gây chấn động như vậy. Cho dù người giỏi khinh công nhất thiên hạ cũng chỉ có thể bay được vài trượng, còn phải nhờ vào thứ gì đó. Mà nàng thiết kế ra cái này không cần bất kì vậy gì hỗ trờ từ vách núi kia nhảy xuống!
"Cám ơn." Hiên Viên Cô Vân nhẹ nhàng nói ra hai chữ. Nhược Khả Phi cùng Diêm Diễm nghe thấy đều ngẩn ra, lần đầu tiên thấy hắn nói ra như vậy.
Trong quân doanh, Hiên Viên Cô Phong tựa vào ghế ở trên cùng, ngửa đầu, nhắm mắt lại, không nói được một lời. Phía dưới chúng tướng sĩ lại mỗi người phát biểu ý kiến của mình.
"Theo như thuộc hạ thấy, đem toàn bộ quân của Cửu vương gia đem đến quân doanh chiêu nạp. Nếu không chịu phục tùng điện hạ thì chịu chết."
"Không ổn, hiện tại đúng là hai quân đối chọi, nếu như giờ phút này lại phát sinh chuyện như vậy, như thế lại cho đối phương cơ hội."
"Vậy như thế nào mới là tốt?"
" Ý kiến của ta là, trước tiên điều động đại quân chấm dứt chiến tranh. Mà điện hạ hãy viết một lá thư bẩm báo hoàng thượng, cáo trạng Cửu vương gia. Hắn lâm trận bỏ chạy, để hoàng thượng xử trí."
"Nhưng, người của Cửu vương gia ở bên kia cũng thật là yên tĩnh. Dường như đã sớm biết tình thế sẽ như vậy?" Rốt cục cũng có người nói ra mấu chốt của sự việc.
"Được rồi, đều đi ra ngoài. Bản thái tử đều có định đoạt. Ngày mai đại quân tiếp tục thẳng tiến, đến vây thành. Bản thái tử mệt mỏi, đều lui ra đi." Hiên Viên Cô Phong không ngẩng đầu lên, vẫn tựa đầu ở ghế như cũ, ngẩng mặt lên nói ra lời này. Mọi người đối diện nhìn nhau, cùng thấy được bất an cùng không an lòng trong mắt.
"Như thế nào, cho rằng bản thái tử không đáng để các ngươi đi theo phục tùng nữa sao?" Thanh âm của Hiên Viên Cô Phong thản nhiên mà lạnh lùng, tiếng vọng trong lều có một loại áp lực đáng sợ mị hoặc nói không nên lời.
"Thuộc hạ cáo lui." Thanh âm đồng loạt vang lên, mọi người thối lui. Hiên Viên Cô Phong từ từ nhắm hai mắt lại, lông mi như cũ vẫn đang run rẩy. Vốn cho là trò chơi cứ như vậy đã xong. Ngay cả người trong cung ở kinh thành kia cũng tham dự trò chơi này. Nhưng là, trò chơi không có chấm dứt ở đây.
Hiên Viên Cô Phong ngẩng đầu, đứng dậy chậm rãi đi tới bên sa bàn, nhìn địa hình bên trên, cười đến quỷ dị. Cục diện như bây giờ, ngài hẳn là đã đoán được, cũng đã đúng theo ý muốn của ngài rồi, phụ hoàng của ta.
Chặn giết hắn sao? Dường như không còn ý nghĩa gì nữa. Hiên Viên Cô Phong thở dài thật sâu. Lúc này, trên tay truyền đến đau đớn. Hiên Viên Cô Phong cúi đầu, nhìn đến vết thương trên tay, hai mắt lạnh như băng. Người đàn bà kia, luôn luôn có khả năng khiến hắn phải điên cuồng.
Đại phu sau khi giúp Hiên Viên Cô Phong băng bó kĩ vết thương trên tay, liền nơm nớp lo sợ vội vàng lui xuống đi. Đơn giản là vì trên người thái tử điện hạ tản ra một loại hơi thở âm trầm lạnh như băng, làm cho người ta không rét mà run.
Chinh chiến vẫn còn tiếp tục. Ngoài dự đoán của mọi người, đại quân của Cửu vương gia phi thường phối hợp với sự điều hành của thái tử. Mà thái tử từ đầu đến cuối cũng không có phát biểu ý kiến gì. Ngay cả khi ở trên chiến trường đối với kẻ địch, thái tử so với ai khác đều phân chia rõ ràng hơn.
Mà ba người Nhược Khả Phi đường xá thuận lợi rời đi. Nhược Khả Phi cũng có chút kinh ngạc Hiên Viên Cô Phong lại có thể không phái người đến chặn giết.
"Thái tử cư nhiên không phái người đuổi giết." Nhược Khả Phi cắn bánh bao trong tay, như có suy nghĩ gì. Lần này là cơ hội tốt, nếu như ở trên chiến trường trừ bỏ Cô Vân, như vậy có thể nói Cô Vân là ở trên chiến trường hy sinh, vị quốc vong thân (vì đất nước mà bỏ mạng). Mà bây giờ Cô Vân đã thoát đi rồi, phái người ở trên đường quay về Hứa Thành chặn giết, là có thể ở trước mặt hoàng thượng bẩm báo. Cửu vương gia lâm trận đào thoát, ngay tại chỗ tử hình. Nhưng là, cho tới bây giờ một chút động tĩnh cũng không có.
"Bởi vì, hắn còn chưa rửa nhục được, sẽ không để cho ta chết một cách tiện nghi như vậy đâu." Hiên Viên Cô Vân không chút để ý nói.
"A?" Nhược Khả Phi quay lại nhìn Hiên Viên Cô Vân khó hiểu. Rửa nhục? Chuyện đó là dư thừa có cần phải làm như vậy? Ở thời cơ thích hợp nhất khiến cho kẻ địch bị đả kích trầm trọng, đây mới là người thắng thực sự.
"Cho tới bây giờ......" Hiên Viên Cô Vân giải thích cho Nhược Khả Phi, tiếp tục buồn bã nói: "Cho tới bây giờ người cùng hắn đối địch chỉ có hai kết cục. Đầu tiên là con đường chết."
Nhược Khả Phi nhíu nhíu mày: "Thứ nhì là sống không bằng chết?" Cũng chỉ có loại phương pháp này so với chết mới có thể đáng sợ hơn.
"Không, thứ nhì là chết vô cùng khó coi." Hiên Viên Cô Vân đáy mắt trầm xuống, dường như đang nhớ lại chuyện xa xôi lắm, "Hắn chưa bao giờ lưu lại đường sống cho đối phương." Khóe miệng Nhược Khả Phi nhợt nhạt hiện lên cười lạnh.
Nếu Hiên Viên Cô Phong lần này thật sự bỏ qua cơ hội này, như vậy, hắn sẽ không bao giờ có cơ hội có thể khiến Hiên Viên Cô Vân chết vô cùng khó coi. Người chiến thắng chân chính sẽ là người không từ thủ đoạn nắm lấy thời cơ, cho đối phương đả kích trí mạng nhất. Có đôi khi, cao ngạo đối với một người mà nói, là nhược điểm trí mạng nhất.
"Cho nên, lần này, hắn thua. Ta sẽ không chết, cũng sẽ không chết vô cùng khó coi." Hiên Viên Cô Vân nở nụ cười.
"Phải" Nhược Khả Phi khẽ gật đầu, đồng ý với lời của Hiên Viên Cô Vân.
Đoàn người Nhược Khả Phi trên đường quay về Hứa Thành, vẫn nghe được biên quan truyền đến tin chiến thắng. Ngay cả Xích Quốc cũng không thể tiếp tục đấu tranh, phái sứ giả cầu hòa, đưa ra cắt đất đền tiền, còn có hòa thân.
Hiên Viên Cô Phong không đưa ra câu trả lời thuyết phục, mà viết một phong thư khẩn đưa đến kinh thành,thỉnh hoàng thượng định đoạt. Trong thư còn báo cáo Cửu vương gia Hiên Viên Cô Vân bởi vì bệnh nặng, đã phái người đưa hắn hộ tống trở về Hứa Thành dưỡng bệnh.
Khi thư đến trên tay của hoàng thượng thì hoàng thượng đang cùng Mộc Cách ở ngự hoa viên chơi cờ.
"Ha ha." Hoàng thượng sau khi xem xong không lập tức tuyên bố vào triều thương nghị, mà là nhìn bàn cờ trên bàn, thản nhiên nói, "Mộc Cơ, ván này hình như ngươi thua a, đã không có đường lui. Tứ phía đều là quân cờ của trẫm."
Mộc Cách không nói gì, mà là cầm quân cờ trong tay tùy ý đặt xuống thôi, ngẩng đầu ánh mắt sáng quắc nhìn hoàng thượng, rõ ràng phun ra: "Người thua vẫn là hoàng thượng."
Hoàng thượng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bàn cờ, đột nhiên đứng lên, vẻ mặt âm trầm. Thua, lại là chính mình thua! Không cần phải đánh đến con cuối cùng, chỉ cần trong cuộc Mộc Cách nói ra như vậy, chính là mình nhất định thua.
" Lập tức triệu bách quan lên điện." Hoàng thượng xoay người rời đi, để lại Mộc Cách vẻ mặt bình tĩnh thu thập lại quân cờ trên bàn.
Chiến tranh ngừng lại. Hoàng thượng tiếp nhận cắt đất đền tiền của Xích Quốc, còn có hòa thân. Đối với thái tử ban thưởng hậu hĩnh, kỳ thật chính là đơn giản khen ngợi bằng miệng cùng ban thưởng cho tài vật. Cao hơn nữa chính là chỗ dựa nơi hoàng thượng. Mà đối với Hiên Viên Cô Vân không thưởng không phạt, không có một tia tỏ thái độ. Vệ Lượng mang theo năm vạn đại quân trở về Hứa Thành, tất cả mọi chuyện đềi diễn ra thật bình thường. Mà, đã muốn đủ.
Trở lại Vương phủ ở Hứa Thành, mọi chuyện đều thật sự bình tĩnh như trước. Khiến cho Tiểu Vũ khi nhìn thấy Nhược Khả Phi phong trần mệt mỏi lại ngây ngẩn cả người, lại nhìn... cũng mệt mỏi giống như vậy nữa là Vương gia cùng Diêm Diễm, nghi vấn trong lòng lại càng thêm lớn. "Mệt mỏi, chuẩn bị nước tắm rửa." Nhược Khả Phi cũng không nói gì, chỉ thản nhiên phân phó. Tiểu Vũ nhìn ba người giống như chạy nạn về mà há to miệng, nhưng vẫn là nghe lời nhanh chóng đi chuẩn bị nước tắm rửa cùng đồ ăn.
"Mộc Cách, ngươi nói xem người thật sự có thể bay lên trời sao?" Sau khi bãi triều, hoàng thượng ở trong thư phòng nhìn bức tranh trên tường.
"Lòng người tự do, tự nhiên là có thể tới bất kì địa phương nào." Mộc Cách nói ra suy nghĩ, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Ha ha." Hoàng thượng xoay người, đi đến trước bàn đọc sách, "Trẫm nói không phải điều này, ngươi sang đây xem."
Mộc Cách theo lời đi ra phía trước, theo ánh mắt hoàng thượng nhìn lên trên bản vẽ, bên trên vẽ một hình tam giác thật to, phía dưới là hai người, mà hai người đang bay lượn trên không trung. Ngay cả người vẫn luôn bình tĩnh như Mộc Cách cũng phải hơi hơi há miệng. Bức tranh trước mắt là không thể tin được.
"Trước đây, trẫm cũng cho rằng người là không có khả năng bay trên trời." Ngón tay hoàng thượng vuốt phẳng lại bức tranh, trên mặt tất cả đều là ý cười, "Ngươi nói, đem thứ này nếu vận dụng trong chiến tranh, chính là vũ khí khiến cho bất ngờ như thế nào."
Mộc Cách nhắm mắt lại: "Nghiệt."
" Tác dụng của nó có thể dùng đối với kẻ thù, phát huy tác dụng lớn nhất tại sao lại là nghiệt?" Hoàng thượng cười thoải mái. Ông ta hiểu được, lúc này đây không thể thắng được Xích Quốc không phải do nguyên nhân nào khác, là lương thảo cung ứng, cuối cùng chính là địa thể của Xích Quốc. Tạm thời nghị hòa làm kế hoãn binh.
" Sai là không phải do một mình hoàng thượng có thể định đoạt." Mộc Cách nhẹ nhàng vân vê chuỗi phật châu trong tay, thản nhiên nói.
" Vậy sẽ do ai định đoạt đây?" Hoàng thượng khép hờ đôi mắt lại, trong mắt bắn ra tia sang hưng phấn rọi thẳng lên bức tranh trên bàn.
"Trời." Mộc Cách phun ra một chữ.
"Trẫm chính là trời, ngươi còn không biết sao? Mộc Cách." Hoàng thượng trên mặt lộ vẻ hơi mất vui, tiếp theo lại hiện lên tươi cười, "Có lẽ, lần này trẫm đã nhặt được báu vật. Không đúng, là nhi tử của trẫm đã nhặt được báu vật. Xem ra, lại hoãn lại a." Mộc Cách nhìn hoàng thượng trong mắt ẩn ẩn lộ ra điên cuồng, phật châu trên tay càng tăng thêm tốc độ, hơi hơi thở dài. Ma, khi nào thì có thể chuyển thành Phật?
Kế tiếp, cũng chính là ngày cùng Xích Quốc kí hòa ước cùng đón dâu. Ngay cả công chúa Xích Quốc cũng đem gả cho Hiên Viên Cô Phong, đương kim thái tử điện hạ. Đương nhiên là làm sườn phi. Cho dù là sườn phi, nhưng cũng không thể bớt phô trương. Ấn định vào mười lăm tháng sau cử hành. Tự nhiên sẽ mời hoàng thất cùng một số đại thần quyền quí. Mà Hiên Viên Cô Vân đương nhiên là cáo ốm nặng không thể đến, phaí người đem hậu lễ đến mà thôi.
Trong cung cũng là một mảnh vui mừng, tất cả mọi người vui mừng, nhưng tâm hoàng hậu tựa hồ lại không như vậy, đương nhiên, người mất hứng còn có Trang phi. Cho dù mất hứng nhưng cũng không dám động thủ làm cái gì, đơn giản là hoàng thượng từng nói qua, giọng điệu thản nhiên cảnh cáo các nàng: "Phải nhớ, không phải trẫm cần các ngươi, các ngươi mới ở hậu cung, mà là hậu cung cần các ngươi, các ngươi mới ở trong này."
Hứa Thành. Mùa đông chầm chậm đi qua, mùa xuân dần dần đã đến. Trong vườn nhánh cây cũng bắt đầu mọc lên chồi non xanh. Thời tiết dần dần trở nên ấm áp. Hiên Viên Cô Vân sau khi quay về Hứa Thành dường như càng bận rộn hơn.Mỗi ngày đều có công văn cần giải quyết không xong, mỗi tháng đều có binh duyệt chưa xong. Khuôn mặt ngày càng trở nên thành thục và cương nghị. Mà Nhược Khả Phi có khi cũng sẽ ở trong thư phòng giúp Hiên Viên Cô Vân xem công văn, sửa sang lại vài thứ. Sau đó, Hiên Viên Cô Vân cũng không còn phản đối Nhược Khả Phi nữ giả nam trang cùng hắn đi lại ở tại Lục Đại bộ.
Hôm nay, Nhược Khả Phi ở trong thư phòng sửa sang lại công văn lại phát hiện một vụ án kì dị. Đây là từ Hình bộ thẩm vấn, nha môn các nơi gửi lên các vụ án tử, đều có thủ pháp gây án giống nhau, vẫn chưa bắt được hung thủ.
"Chủ tử, đang nhìn cái gì?" Tiểu Vũ tò mò đưa đầu qua nhìn vật gì đó trong tay Nhược Khả Phi, tiếp theo kêu to lên, "A, tại sao có thể có chuyện như vậy?"
"Đúng, có chút kỳ quái." Nhược Khả Phi buông công văn trong tay xuống, bên trên ghi về vụ án thật kì quái. Nạn nhân đều là những cô gái chưa xuất giá, mà ở bên đùi mỗi cỗ thi thể đều mất một miếng thịt. Hung thủ vẫn chưa tìm được.
"Chủ tử, người muốn đi xem sao? Rất khủng bố a." Tiểu Vũ không khỏi nổi lên da gà.
"Vương gia bận nhiều việc, những chuyện nhỏ nhặt này có thể xử lý liền xử lý đi." Nhược Khả Phi thản nhiên nói. Không phải đâu, chuyện này mà nhỏ sao? Tiểu Vũ sợ run cả người. Thật không biết ở trong mắt chủ tử chuyện như thế nào mới có thể coi là đại sự.
"Đúng rồi, chủ tử, hai ngày nữa Hứa Thành có mở tiệc trà xã giao, muốn mời chủ tử tham gia." Tiểu Vũ chợt nhớ tới cái gì.
"Tiệc trà xã giao?" Nhược Khả Phi nhíu mày.
"Dạ, chính là quan lại quyền quí trong thành cùng các nữ quyến tụ hội lại mở tiệc trà xã giao. Nghe nói muốn mượn quan hệ để giúp cho trượng phu của mình gì đó." Tiểu Vũ giống như bà bát quái, nói liên miên cằn nhằn.
"Trước kia tại sao không từng nghe nói qua?"
" Đây là mùa xuân mới cử hành." Tiểu Vũ cười đến mất tự nhiên, kỳ thật đây không phải là mùa xuân mới cử hành, mà là từng quý đều cử hành. Hơn nữa lần mới nhất chính là khi Vương Gia cùng chủ tử đến Hứa Thành không lâu, tiệc trà xã giao chỉ có chính thất mới được tham gia cho nên Nhược Khả Phi đương nhiên không có trong hàng ngũ được mời. Mà trải qua mấy ngày nay, người trong thành mới hiểu Cửu Vương gia đối với nàng vô cùng sủng ái, thế nên mới ngoại lệ mời nàng.
"Không đi, thay ta trả lời lại đi." Nhược Khả Phi rút một quyển sách ở trên giá sách, tra tìm gì đó. Tham gia cái loại tụ hội nhàm chán này, không bằng đi tìm hung thủ của vụ án này còn thú vị hơn.
"Dạ." Tiểu Vũ có chút thất vọng ồ một tiếng, chủ yếu là mình cũng muốn đi biết một chút. Tiểu Vũ rời khỏi cửa phòng, nói cho quản gia đi thông báo lại, sau đó mới chuẩn bị quay trở lại phòng.
"Tiểu Vũ tỷ......" Có một thanh âm thật thấp yếu ớt gọi Tiểu Vũ lại.
"A?" Tiểu Vũ quay đầu, lại nhìn thấy một nha hoàn lạ mặt đang đứng ở bên cây sợ sệt nhìn mình.
"Muội, muội có chuyện muốn nói với tỷ." Nha hoàn sợ hãi nói.
Tiểu Vũ nhíu: "Ngươi là ai? Tại sao ta lại thấy lạ mặt như vậy?"
"Muội, muội là nha hoàn của Vũ phu nhân." Nha hoàn cắn cắn môi, nói ra, "Muội, có chuyện lớn cần phải nói cho tỷ biết."
"Nói đi." Tiểu Vũ vừa nghe thấy là nha hoàn của người đàn bà kia, khuôn mặt không kiên nhẫn, lớn tiếng nói. Nha hoàn chậm rãi nhích lại gần, nhìn chung quanh, thấy bốn bề vắng lặng mới ghé sát tai Tiểu Vũ nói thầm. Càng nghe, trong mắt Tiểu Vũ thần sắc biến hóa, từ kinh ngạc đến khinh thường.
"Ngươi nói cho ta biết chuyện này, ngươi là muốn cái gì?" Tiểu Vũ mắt lạnh nhìn nha hoàn trước mắt.
"Muội, muội chỉ muốn về nhà chăm nom cho mẹ. Đã thật lâu muội chưa có về nhà." Trên khuôn mặt non nớt của nha hoàn chứa đầy vẻ mong chờ. Nàng nguyên bản cũng không phải kí văn tự bán mình, nhưng là người mà mình hầu hạ lại lại ngày ngày làm khó dễ. Đó là chưa nói về sau có người luôn lấy thứ gì đó để đánh người, hoặc dùng giấy bút uy hiếp bọn họ.
"Được rồi, ngươi đi xuống đi. Ta đã biết." Tiểu Vũ phất phất tay, ý bảo nha hoàn nên rời đi trước. Nha hoàn há miệng thở dốc còn muốn nói điều gì, thấy biểu tình không kiên nhẫn của Tiểu Vũ đánh ngậm ngùi khép miệng, cúi đầu rời đi.
Tiểu Vũ vào cửa sau, đóng cửa lại đi đến bên Nhược Khả Phi.
"Chuyện gì? Ở bên ngoài náo loạn cái gì?" Nhược Khả Phi lật quyển sánh trong tay tùy ý hỏi.
"Chủ tử, có chuyện lớn." Tiểu Vũ giống như có vật quí dâng lên, ở bên tai Nhược Khả Phi nói thì thầm.
"Thật sự?" Nhược Khả Phi trên mặt không lộ vẻ gì, vân đạm phong khinh hỏi.
"Hẳn là thật. Phái người đi xem sẽ biết, nếu không chủ tử tìm đại phu tự mình đến kiểm tra xem, đại phu bắt mạch sẽ biết." Tiểu Vũ nhướng nhướng mày, tiện nhân Đỗ Vũ kia cư nhiên mang thai! Vương gia chưa từng qua đêm tại đó, hiện tại cư nhiên mang thai, đương nhiên là không phải của Vương gia!
"A?" Nhược Khả Phi khép sách lại, "Mang thai?"
"Đúng vậy a, chủ tử, con tiện nhân kia cư nhiên vụng trộm! Xem Vương gia lần này xử lý nàng như thế nào!" Tiểu Vũ nói rất đúng mi phi sắc vũ.
Trên mặt Nhược Khả Phi vẫn không có biểu tình gì, như là chuyện đó không liên quan đến mình. Tự nhiên cũng không muốn đi để ý tới. Tiểu Vũ thấy biểu tình của Nhược Khả Phi cũng hiểu là chuyện không thú vị gì tự động ngậm miệng lại.
"Ngươi trước đi ra giữ cửa." Nhược Khả Phi hướng Tiểu Vũ nói.
"Dạ" Tiểu Vũ gật đầu hướng cửa di chuyển đi, có đôi khi thật sự là không hiểu chủ tử đang nghĩ gì. Tựa hồ cái gì đều không để ý, cái gì cũng không để vào mắt.
Đợi sau khi Tiểu Vũ đóng cửa lại, Nhược Khả Phi gõ cái bàn: "Diêm Diễm." Diêm Diễm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt. "Ngươi có phải vẫn ngồi trên nóc nhà hay không...?" Nhược Khả Phi uống ngụm trà thản nhiên hỏi. Diêm Diễm không nói, vẫn như cũ im lặng, cũng như là chấp nhận lời nói của Nhược Khả Phi.
"Không nói điều này, ta là muốn hỏi ngươi, nơi lần trước ngươi dẫn ta đi mua Vô Hồn, có thể mang ta đi tiếp hay không. Ta muốn xem có thứ gì ta cần hay không ”. Trong đầu Nhược Khả Phi có một vài ý niệm.
"Bánh trẻo, hoa quế cao." Diêm Diễm mặt không chút thay đổi phun ra một câu. Ngụ ý thật là rõ ràng, dẫn ngươi đi có thể, nhưng là có điều kiện.
Ăn chính là điều kiện! Nhược Khả Phi nhịn xuống khóe miệng run rẩy, cũng là thốt lên: "Muốn bao nhiêu?"
"Bánh trẻo hai chén, hoa quế cao mười hai đồng." Diêm Diễm dứt lời, nghe thấy tiếng nuốt nuốt nước miếng nho nhỏ. Lại nhớ đến đậu đỏ tô lần trước.
"Đi, ngày mai mang ta đi đi." Nhược Khả Phi nhìn nhìn kẻ ham mê đồ ăn một cái.
"Được, ngày mai có người đang chờ ngươi." Diêm Diễm bỏ lại câu nói không đầu không đuôi liền biến mất tại chỗ.