Mùa xuân, trong không khí tràn ngập hương hoa.
Trong vườn, hoa Lê nở vô cùng rực rỡ. Thì ra, trong vườn có trồng cây lê sao?
Nhược Khả Phi miễn cưỡng tựa vào cửa sổ, nhìn nam nhân đang múa kiếm dưới gốc Lê. Một trận gió thổi qua, những cánh hoa Lê đều rơi xuống, lộ ra dáng người mạnh mẽ của nam tử, trong lúc nhất thời, giống như tiên nhân hạ phàm, làm nàng nhìn ngây ngốc.
"Đang nhìn cái gì?" Hiên Viên Cô Vân thu kiếm nhẹ nhàng phi thân đến trước mặt Nhược Khả Phi, cúi đầu đặt một nụ hôn ở trên trán của nàng.
"Đang nhìn hoa Lê." Nhược Khả Phi khẩu thị tâm phi đáp trả.
"Nói bừa, rõ ràng đang nhìn ta." Hiên Viên Cô Vân giận dữ, vươn tay nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhược Khả Phi.”
"Chàng khi nào thì biến thành hoa Lê rồi?" Nhược Khả Phi đưa tay vuốt ve bàn tay to đang nhéo mặt mình, trêu tức hỏi.
"Mạnh miệng." Hiên Viên Cô Vân giận, cúi đầu định cắn môi Nhược Khả Phi. Lại bị Nhược Khả Phi giành trước một bước, lấy tay lôi kéo cái miệng của hắn, dùng sức kéo sang hai bên.
"Wow, đau quá a, nàng mưu sát chồng a!" Hiên Viên Cô Vân oa oa kêu to, Nhược Khả Phi lại không chút nào để ý.
"Đau chỗ nào, ngươi hò hét làm gì?" Nhược Khả Phi vuốt ve mặt Hiên Viên Cô Vân, "Còn không mau xuất môn làm việc?"
"Sẽ đi, sẽ đi, để cho ta hôn một cái ta sẽ đi ngay." Hiên Viên Cô Vân hôn Nhược Khả Phi xong, thế này mới đem kiếm ném cho hạ nhân bên cạnh, xoay người đi tới cửa. Nhược Khả Phi đưa mắt nhìn hắn rời đi. Hiện tại Cô Vân đã trở nên rất mạnh mẽ rồi, hiện tại chỉ còn chờ thời gian thích hợp.
"Chủ Nhân ~~" Tiểu Vũ mỉm cười bưng trà cùng điểm tâm xuất hiện ở phía sau Nhược Khả Phi.
"Tiểu Vũ à." Nhược Khả Phi xoay người lại, mỉm cười nhìn sắc mặt người trước mắt còn có chút không tốt, "Ngươi bây giờ thế nào?"
"Tốt hơn nhiều rồi. Không có gì." Tiểu Vũ đem trà cất kỹ, "Những thứ này giao cho những người đó làm nô tỳ lo lắng."
Nhược Khả Phi không thèm nhắc lại, chỉ thản nhiên cười cười. Kết quả Tiểu Vũ nói về trà.
Ngày dường như lại khôi phục cuộc sống giống như sâu gạo, bình tĩnh mà lười biếng.
"Chủ Nhân." Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn hoa bay khắp bầu trời, bỗng nhiên khẽ hé đôi môi đỏ mộng.
"Sao?" Nhược Khả Phi cũng nhìn những đóa hoa lê đang bay đầy trời nhẹ nhàng hỏi.
"Chủ Nhân, ngươi yêu Vương gia sao?" Thanh âm của Tiểu Vũ sâu kín nhợt nhạt vang lên.
Nhược Khả Phi sửng sốt, hoa lê đang bay khắp bầu trời dường như bay lượn càng thêm cuồng loạn.
Yêu? Yêu là cái gì?
"Chủ Nhân, muốn đi ra ngoài ngắm hoa hay không?" Tiểu Vũ mỉm cười, "Đi dạo trên đường một chút?"
"Tốt." Nhược Khả Phi đứng lên."Giúp ta chải tóc đi."
"Dạ, Chủ Nhân." Tiểu Vũ đi theo phía sau Nhược Khả Phi, đến trước mặt gương đồng, cẩn thận chải tóc giúp Nhược Khả Phi.
Gương, mình có thể làm ra chiếc gương thật sang bóng, thật rõ rang, có thể soi rõ hình dáng bên trong. Nhưng không nghĩ đến, lại soi rõ chính mình như vậy.
Lẳng lặng đi dạo ở trên đường cái, Nhược Khả Phi cảm nhận được không khí tươi mát.
"Chủ Nhân, người còn nhớ châụ hoa ngày đó chúng ta nhìn thấy ở Quảng Nguyên Tự không?" Tiểu Vũ bỗng nhiên nhắc tới, "Chính là hai bồn hoa đến từ Nam đảo."
"Tử Kim Cương?" Nhược Khả Phi cũng có chút kỳ quái Tiểu Vũ vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện này.
"A, Chủ Nhân biết tên hoa kia sao?" Tiểu Vũ có chút giật mình, "Nô tỳ cố ý đến hỏi chủ trì."
"Vừa vặn biết." Nhược Khả Phi dừng lại, "Ngươi, thực thích chậu hoa đó sao?"
"Vâng, rất thích, có thể đến đó lần nữa để nhìn không?" Tiểu Vũ hơi hơi nhăn lông mày lại khẩn cầu.
"Được, vậy đến đó xem một chút đi." Nhược Khả Phi cũng muốn hiểu được vì sao Tiểu Vũ lại để ý đến chậu hoa kia như vậy.
Khóe miệng Tiểu Vũ nở ra một nụ cười nhẹ có chút phức tạp.
Đến Quảng Nguyên Tự, Tiểu Vũ ngồi xổm trước mặt hai bồn hoa, cười.
"Chủ Nhân, người cảm thấy hoa này đẹp không?" Tiểu Vũ quay đầu nhìn Nhược Khả Phi trưng cầu ý kiến, cười sáng lạn.
"Ừm, quả là thực hi hữu." Nhược Khả Phi thật ra cũng không thấy hoa này xinh đẹp lắm.
"Có biết không, Chủ Nhân, hoa này thiếu chút nữa lấy mạng của nô tỳ đó." Tiểu Vũ lại quay đầu lại nhìn Tử Kim Cương nghiêm túc nói xong.
"Sao?" Nhược Khả Phi đột nhiên cảm giác được có chuyện gì đó không đúng, ánh mắt của Tiểu Vũ rất trước mắt kỳ quái, rất kỳ quái.
"Chủ Nhân, có người, hắn muốn gặp người." Tiểu Vũ ha ha cười.
Trước mắt Nhược Khả Phi bỗng nhiên biến thành bắt đầu mơ hồ, thân mình cũng có chút mềm nhũn vô lực. Sao lại thế này? Mình bị hạ độc! Khi nào! Ai đã hạ độc? Tiểu Vũ?
Tất cả đều biến thành bắt đầu mơ hồ, cuối cùng khắc sâu vào mi mắt là ánh mắt phức tạp kia của Tiểu Vũ. Dường như có thanh âm của vũ khí giao đấu kịch liệt.
Tỉnh lại lần nữa, toàn thân đều không thể nhúc nhích. Nơi đang nằm dường như xóc nảy vô cùng lợi hại. Ở, trên xe ngựa?
"A, ngài tỉnh a?" Thanh âm của Tiểu Vũ quen thuộc truyền vào trong tai Nhược Khả Phi.
Nhược Khả Phi xoay người lại, nhìn qua là Tiểu Vũ đang mỉm cười chính nhìn chằm chằm vào mình.
"Ừm, tỉnh." Nhược Khả Phi thế này mới phát hiện mình bị một vài sợi dây tơ tằm gần như trong suốt cột lấy thân mình.
"Phải làm như thế sao?" Tiểu Vũ nhìn Nhược Khả Phi nằm ở trên ghế ngồi săn sóc hỏi.
"Ừm, cái tư thế này thật là không thoải mái." Nhược Khả Phi thản nhiên trả lời.
Tiểu Vũ vội đỡ Nhược Khả Phi ngồi thẳng dậy.
Tiếp theo, đã không có thanh âm. Nhược Khả Phi chỉ nhìn Tiểu Vũ trước mắt không nói gì thêm.
"Ngươi, ngươi không hỏi ta đang ngồi trên cái gì sao? Ngươi không hỏi ta khi nào thì hạ độc sao? Ngươi tuyệt không kỳ quái tại sao ta lại ẩn nhẩn ở bên cạnh ngươi lâu như vậy sao?" Tiểu Vũ liên tiếp đặt câu hỏi.
Ánh mắt Nhược Khả Phi đã rơi vào chậu hoa Tử Kim Cương bên cạnh chân của Tiểu Vũ không hề động.
Tiểu Vũ theo ánh mắt Nhược Khả Phi nhìn xuống: "Ngươi đang xem cái gì?"
"Xem hoa a." Nhược Khả Phi nhẹ nhàng nở nụ cười, "Chúng ta muốn ra khỏi thành sao?"
"Ngươi! Ngươi sẽ không hỏi ta tại sao lại phản bội ngươi sao?" Mắt Tiểu Vũ lạnh xuống, âm hiểm nói.
"Ngươi không có phản bội ta, bởi vì ngươi chưa từng nguyện ý trung thành với ta." Nhược Khả Phi nhìn kia bồn Tử Kim Cương lộ ra nụ cười kỳ quái.
Đồng tử Tiểu Vũ nháy mắt phóng đại, trừng mắt nhìn người trước mắt.
"Ngươi, là ai?" Nhược Khả Phi bình tĩnh nhìn người trước mắt, "Hoặc là, nên hỏi ngươi, ngươi là người của ai?"
Tiểu Vũ ngơ ngác thật lâu không nói gì.
"Ngươi là ai?" Nhược Khả Phi thản nhiên cười.
Nhìn Nhược Khả Phi lạnh như băng trước mắt, Tiểu Vũ không tự giác rùng mình một cái. Bỗng nhiên lại nói: "Ta, đến bên cạnh ngươi đến ngày hết hạn đó mới thôi, không có phản bội ngươi!" Ngữ khí vội vàng và phức tạp.
"Ta biết." Đôi mắt Nhược Khả Phi trong suốt, "Bởi vì, đó là một Tiểu Vũ khác."
Tiểu Vũ há to miệng, nhìn người trước mắt nói chuyện kỳ quái.
"Có ~~ ý tứ gì?" Tiểu Vũ có chút khó khăn hỏi thành tiếng.
"Thôi miên sâu." Nhược Khả Phi nở nụ cười khổ, "Thật không nghĩ tới, ở cái thế giới này lại sẽ có người lợi hại như vậy."
"Cái gì là thôi miên sâu?" Tiểu Vũ khó hiểu nhìn Nhược Khả Phi trước mắt cười khổ, nàng nói thế là có ý gì.
"Lúc ngươi vừa đến Vương Phủ cũng đã bị thôi miên, chứng thật là một vũ cơ bình thường. Cho nên, ta mới không phát hiện. Bởi vì tất cả hành vi ngôn ngữ của ngươi đều là chân thật." Nhược Khả Phi nhìn Tử Kim Cương bên chân của Tiểu Vũ thở dài, "Chẳng qua, ta thật không ngờ thế giới này lại có người biết thôi miên sâu. Mà mùi hương của đóa hoa đó, chính là thứ kích thích để trí nhớ của ngươi thức dậy.”
Tiểu Vũ cái hiểu cái không, thôi miên sâu này rốt cuộc là có ý gì? Nhưng thật sự mùi hương của đóa hoa này đã làm cho mình nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia.
"Ngươi, là người của ai?" Nhược Khả Phi nhẹ nhàng nghiêng đầu mỉm cười nhìn vẻ mặt phức tạp của Tiểu Vũ trước mắt.
"Chuyện này không thể nói cho ngươi biết. Nhưng, ta có thể nói cho ngươi biết ta là ai." Tiểu Vũ mặt đừng hướng một bên, chậm rãi nói." Tên thật của ta là Lưu Ly. Là một tử sĩ. Bị chủ nhân tạm thời tiêu trừ trí nhớ đưa đến bên người Thất vương gia làm vũ cơ. Sau đó, Thất vương gia đem ta đưa cho Cửu vương gia, chuyện kế tiếp ngươi cũng biết." Tiểu Vũ, không, là Lưu Ly ngắn gọn nói ra.
"Lưu Ly?" Nhược Khả Phi nhẹ nhàng nhớ kỹ tên này, "Tên, rất êm tai a." Nhược Khả Phi lộ ra một nụ cười sáng lạn.
"Ngươi, không hận ta?" Lưu Ly lên tiếng xong, lại nở nụ cười khổ, nữ nhân trước mắt sẽ hận mình sao? Mình chỉ sợ ngay cả tư cách bị nàng hận đều không có, nàng luôn luôn với dáng vẻ nhàn nhạt không để ý như thế.
"Hận? Khoan hãy nói đến, chẳng qua có oán ngươi một chút là sự thật." Nhược Khả Phi cười lạnh nhạt, nhìn Lưu Ly kinh ngạc tiếp tục nói: "Ta vẫn chưa thông báo cho Cô Vân ta có việc phải vắng nhà, hắn sẽ sốt ruột đây."
Lưu Ly mạnh mẽ cắn môi, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Thôi miên sâu a ~~~" Nhược Khả Phi nhẹ nhàng nhớ kỹ mấy chữ này. Thật lợi hại, dùng quân cờ này, thật lợi hại. Đem Lưu Ly hoàn toàn thôi miên để cho nàng ta quên mất mình là ai, lại đem nàng ta đưa đến Tề vương phủ, cuối cùng đưa tới Cửu vương phủ. Nhưng đây rốt cuộc là vì giám thị ai, là Thất vương gia hay là Cửu vương gia, hoặc là cả hai người? Sau khi nàng ngửi được mùi của Tử Kim Cương khôi phục trí nhớ sẽ lập tức liên hệ cùng chủ nhân chân chính, nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân. Chẳng qua, một khi trí nhớ bị mùi hương của Tử Kim Cương kích thích để xua tan thuật thôi miên thì người thường sẽ chịu không nổi loại kích thích như thế này mà tử vong. Cho nên, ngày đó miệng Lưu Ly mới có thể phun máu tươi sao? Ít nhất thuyết minh một chút, Lưu Ly không phải người thường, cho nên mới có thể thừa nhận được kích thích này.
Mình, lúc này đây thật đúng là quá sơ sót a. võ nghệ của Lưu Ly thoạt nhìn không đơn giản, như vậy ở trong bóng tối còn có bao nhiêu người nữa đây? Lúc mình bị bắt đi có nghe thấy thanh âm của binh khí giao tiếp. Lưu Ly lại có thể có thể trước mắt Diêm Diễm cùng nhiều ảnh vệ như vậy mang mình đi. Người có thực lực như vậy, sẽ là ai?
Chẳng lẽ?!
Một ý niệm trong đầu ở trong đầu Nhược Khả Phi hiện lên, Nhược Khả Phi há to mồm nhìn Lưu Ly: "Chủ Nhân của ngươi, muốn gặp ta?"
"Đúng vậy, Chủ Nhân muốn gặp ngươi." Hai mắt Lưu Ly nhắm nghiền.
"Nga, thật không?" Trong lòng Nhược Khả Phi dường như đã hiểu ra, nhẹ thở dài, "Ta mệt mỏi, muốn ngủ."
"Được." Lưu Ly cũng không nói lời vô nghĩa, lấy một cái gối, lót ra phía sau lưng Khả Phi.
"Cám ơn." Nhược Khả Phi thản nhiên cười cười nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
Lưu Ly cắn cắn môi dưới, phát ra tiếng thở dài gần như không nghe được, cũng lại lần nữa nhắm hai mắt lại.
"Mộc Cách! Mộc Cách!" Hoàng thượng ngồi xổm dưới bàn sách giống như đang tìm kiếm cái gì.
Mộc Cách lẳng lặng đứng ở bên cạnh: "Hoàng thượng?"
"Có thấy cái bút lông sói mà trẫm thích nhất hay không?" Hoàng thượng không một chút hình tượng nằm trên đất.
"Không có." Mộc Cách thản nhiên trả lời.
"Thật là kỳ quái, đi nơi nào rồi sao?" Hoàng thượng quỳ rạp trên mặt đất tìm kiếm khắp nơi.
Mộc Cách đứng ở một bên, trong mắt có chút ngạc nhiên, hoàng thượng hiện tại lại có thể đang tìm một cây viết, còn quỳ rạp trên mặt đất để tìm.
"A nha, tìm được rồi." Hoàng thượng cầm lấy chiếc bút dính đầy bụi cười thoải mái, giống như đã tìm được món đồ chơi yêu thích nhất: “Tuy có dính một chút bụi, nhưng vẫn còn dùng được.”
Mộc Cách nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nhìn người trước mắt.
"Có biết không? Mộc Cách, trẫm đã mất đi một món đồ chơi thật lâu, sắp trở về đây, không đúng, là trẫm thả ra. Sau đó mang về thứ mà trẫm muốn gặp đây." Hoàng thượng đứng dậy, nhìn cây bút trên tay cười thật là thoải mái.
Mộc Cách giật mình, chẳng biết tại sao, trong lòng hiện lên cảm giác bất an.
"Rất nhanh sẽ đến đây nha." Hoàng thượng cười ha hả, đem cất kỹ cây bút trong tay.
Khi Nhược Khả Phi bị bí mật đưa đến hoàng cung thì đã là vài ngày sau.
Nhược Khả Phi không bị che kín hai mắt, nhưng đổi lại được một cung nữ bí mật dẫn vào.
"Ha ha, trẫm đã sớm muốn gặp ngươi." Hoàng thượng mỉm cười nhìn Khả Phi trước mắt tay vẫn bị trói như cũ.
Nhược Khả Phi thản nhiên cười cười, khom người thi lễ: "Tham kiến hoàng thượng."
"Chậc chậc ~~" Ánh mắt hoàng thượng đã rơi vào trên tay Nhược Khả Phi, đi lên phía trước tự tay cởi dây trói bằng tơ tàm trong suốt cho Nhược Khả Phi"Thật sự ngại quá, người của trẫm lại vô lễ đến thế.”
Tay được mở ra, Nhược Khả Phi nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay của mình.
"Đúng rồi, ngươi không cần lo lắng đứa trẻ Cửu nhi kia nha. Trẫm đã phái người nói cho hắn biết ngươi đang ở nơi này làm khách của trẫm." Hoàng thượng cười đến thoải mái, "Còn có, ngươi a, tại sao lại nghĩ ra mấy thứ thần kì đó? Cung nỏ, nhiệt khí cầu, súng bắn đá? Nói cho trẫm biết được không?"
đây đâu vâng(là) nghĩ như thế nào ra vài thứ kia? ném đá khí
Nhược Khả Phi gật gật đầu nhẹ nhàng nói: "Được." Nhưng tâm vẫn trầm xuống, Cô Vân biết mình ở trong này rồi sao? Hi vọng hắn sẽ không làm ra những chuyện không đúng. Bởi vì, hiện tại, còn quá sớm.
"Ha ha, vậy thì thật là thật tốt quá." Hoàng thượng cười.
"Bất quá, hoàng thượng, ngài có thể nói cho ta biết, người sử dụng thuật thôi miên với Lưu Ly là ai không?” Nhược Khả Phi vẫn còn có chút tò mò.
"Thuật thôi miên?" Hoàng thượng không bởi vì khẩu khí của Nhược Khả Phi mà tức giận, mà là khó hiểu trừng mắt nhìn nàng.
"Chính là làm cho Lưu Ly quên chuyện trước kia." Nhược Khả Phi giải thích.
"Nga? Người kia a, người kia đã chết." Hoàng thượng híp mắt cười rộ lên, "Trẫm để cho người ta giết hắn rồi. Làm xong việc thì không cần dùng nữa."
"À, như vậy." Nhược Khả Phi giật mình, gật gật đầu.
"Mộc Cách, ngươi tới nhìn xem, đây là người đã chế tạo ra mấy thứ thần kì đó nha." Hoàng thượng cười, nhìn Mộc Cách đang đứng một bên nói.
Nhược Khả Phi thế này mới chú ý tới bên cạnh còn có một người khác.
Đầu trọc, khuôn mặt xinh đẹp, ôn nhuận như ngọc ngón tay đang mân mê Phật châu.
Hòa thượng? Trong hoàng cung tại sao có thể có hòa thượng?
Mộc Cách ngẩng đầu cùng Nhược Khả Phi ánh mắt chạm nhau.
Liếc mắt một cái, chỉ là một cái liếc mắt. Hai người chỉ liếc nhau một cái như vậy.
Lại giống như qua ngàn năm.
"Yêu nghiệt." Mộc Cách nhẹ nhàng thản nhiên thốt ra hai chữ.
Hoàng thượng sửng sốt.
Nhược Khả Phi cũng giật mình.
"Yêu nghiệt sao?" Nhược Khả Phi lộ ra nụ cười kỳ quái.
"Ha ha, Mộc Cách lại nói ngươi là yêu nghiệt, hắn còn nói trẫm là ma chướng đây." Hoàng thượng chỉ cười to, giống như Mộc Cách đang nói chuyện hài gì vui lắm vậy.
Nhưng Nhược Khả Phi chỉ mỉm cười, không nói gì.
Mộc Cách? Người này gọi là Mộc Cách sao? Ông ta nói thật đúng a.
Nhược Khả Phi được an bài ở tại một cung điện yên tĩnh trong hoàng cung. Cho phép nàng đi lại ở chung quanh, mà Tiểu Vũ trước kia là người của nàng, cũng chính là Lưu Ly hiện Không thể không nói có chút châm chọc.
"Chủ Nhân, hoàng thượng nói rằng buổi trưa sẽ đi qua tìm ngài chơi cờ." Lưu Ly đứng ở một bên nhẹ nhàng nói với Nhược Khả Phi.
"Ha ha, không cần miễn cưỡng tiếp tục gọi ta Chủ Nhân." Nhược Khả Phi nhìn cả vườn hoa đang nở rộ.
"Không, sẽ không miễn cưỡng." Lưu Ly rũ rèm mi xuống, phức tạp nói.
Nhược Khả Phi không nói gì thêm, chỉ đứng dậy đi ra cửa, đi tới trong vườn.
Hắn, bây giờ đang ở làm cái gì đấy? Biết mình bị phụ hoàng của hắn mang đi thì sẽ phản ứng như thế nào?
Buổi chiều.
"Hoàng thượng, người thua." Thanh âm của Mộc Cách trong trẻo nhưng lạnh lùng không có...chút cảm tình nào nhẹ nhàng vang lên.
Hoàng thượng trừng mắt nhìn trước mắt, chờ đợi không hề cử động. Chơi đến nửa chừng Mộc Cách đã nói ra như vậy. Lời nói Mộc Cách không có sai.
"Chơi thêm ván nữa!" Hoàng thượng nhanh tay nhanh chân sắp xếp lại bàn cờ.
Nhược Khả Phi không lộ vẻ gì cũng lẳng lặng thu hồi quân cờ.
"Hoàng thượng, người thua." Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ, không mang theo cảm tình như cũ.
"Lại chơi thêm ván nữa!" Ngữ khí là không cam lòng như cũ.
"Hoàng thượng, người lại thua rồi."
......
Cũng không biết rốt cuộc đã chơi bao nhiêu ván cờ, cũng không biết lời nói của Mộc Cách rốt cuộc lập lại bao nhiêu lần.
Hoàng thượng rốt cục ngừng lại: "Lần khác lại đến, trẫm không tin, không thắng được ngươi."
Nhược Khả Phi mỉm cười gật đầu.
"Bất quá, ngươi cùng Mộc Cách ai lợi hại hơn?" Hoàng thượng đột nhiên giống như đang nhớ lại một vấn đề.
Mộc Cách lẳng lặng yên nhắm mắt lại không nói gì thêm. Trước kia đã từng nói với hoàng thượng, mình có thể thắng hắn, là bởi vì tâm chính mình không hề nhiễm chút tà khí. Như vậy, cô gái trước mắt cũng như thế sao? Tâm cũng có thể không chút tà khí nào sao?
"Bất quá hôm nay đã trễ rồi, lần khác sẽ thử một lần." Hoàng thượng đứng dậy, "Hôm nay quả thật không tồi."
Tiễn hoàng thượng cùng Mộc Cách đi, Nhược Khả Phi nhẹ nhàng tựa vào trên bàn, nhàm chán nhìn bàn cờ đầy đen trắng.
Nếu, tất cả trắng chính là trắng, đen chính là đen, thì sẽ rất đơn giản đi.
Lưu Ly ngây ngốc nhìn Nhược Khả Phi đem quân cờ đầy bàn nắm ở trong tay, lại chậm rãi từ trong tay chảy xuống, rơi đầy trên mắt đất. Thanh âm tích táp vang bên tai không dứt.
"Lưu Ly." Thanh âm của Nhược Khả Phi linh hoạt kỳ ảo.
"Có nô tỳ, Chủ Nhân." Lưu Ly nghiêng người thi lễ.
"Ngươi, cho rằng thế giới này là màu gì?" Nhược Khả Phi nhìn những quân cờ đen trắng đầy trên đất lơ đãng hỏi.
"Trắng đen, không đúng, màu sắc gì cũng có." Lưu Ly cũng nhìn những quân cờ trên đất trước tiên là nói về đen trắng, tiếp theo lại sửa miệng.
"Thế giới này a, là màu gì nhỉ?" Nhược Khả Phi đem quân cờ cuối cùng trên tay thả rơi trên mặt đất. Màu đen? Màu xám? Màu sắc rực rỡ? Hay là không màu?
"Đúng rồi." Nhược Khả Phi chợt nhớ tới cái gì, xoay người nhìn Lưu Ly nói, "Có thể giúp ta một việc không?"
"Chủ Nhân xin phân phó." Lưu Ly cúi đầu.
"Có thể, báo với Diêm Diễm, bảo hắn ở bên cạnh Vương gia hai năm, chỉ cần hai năm là được rồi." Nhược Khả Phi cụp mắt xuống.
Lưu Ly cúi đầu, sau một lúc lâu không nói gì.
" Rất khó khăn cho ngươi sao?" Nhược Khả Phi ngồi xổm người xuống, nhặt lên một con cờ, thở dài nói, "Vậy coi như chưa nói."
"Không, không khó khắn." Lưu Ly đột nhiên lên tiếng, "Sẽ nhắn giúp ngài."
"Thật không?" Nhược Khả Phi xoay đầu nhìn Lưu Ly nở nụ cười, "Cám ơn ngươi."
Lưu Ly chạm phải đôi mắt trong suốt củaNhược Khả Phi, trong lòng một trận run rẩy, vội vã từ chối dời ánh mắt: "Không, không cần."
Màn đêm buông xuống.
Một góc sang trong hoàng cung.
Nhược Khả Phi nhìn hoàng cung xa hoa này, khẽ thở dài một cái. Nơi này, mình phải đợi cho đến khi nào đây?
"Ai nha, tiểu điên tử, nàng than thở tức giận gì thế?" Một thanh âm quen thuộc vang ở bên tai Nhược Khả Phi, còn có một gương mặt xem ra quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Nhược Khả Phi.
"Thật to gan a, thái tử điện hạ, lại có thể ban đêm dám xông vào hoàng cung sao." Nhược Khả Phi gặp được"Người quen" lại lộ ra tươi cười. Trong lòng có chút cảm giác là lạ. Dù sao cũng là người đầu tiên mà mình biết từ khi đi vào hoàng cung đến giờ.
"Ha ha. Ngươi là đang lo lắng cho bản thái tử sao?" Hiên Viên Cô Phong cười cổ quái, lại còn mang theo chút cao hứng. Thật sự có thể ở trong này gặp được nàng. Không nghĩ tới phụ hoàng thật có thể đem nàng chộp tới. Bất kể như thế nào, mình ở nơi này gặp được nàng, nhiều ngày không thấy, dường như hấp dẫn nhiều hơn một chút a.
"Nàng, trở nên rất đẹp." Hiên Viên Cô Phong lỗ mãng nói, định vươn tay ra vuốt lên mặt Nhược Khả Phi.
"Thái tử điện hạ, ngài vẫn không thay đổi a. Vẫn luôn vô sỉ, không biết xấu hổ như thế."Nhược Khả Phi cười sáng lạn, tay lại dùng lực đánh bay tay của Hiên Viên Cô Phong ra.
"A? Thật đúng là không lưu tình. Đau quá a."Hiên Viên Cô Phong xoa xoa bàn tay hơi đau. Thật sự là, không hổ là tiểu điên tử, lúc mắng chửi người lại mê hoặc đến như thế.
"Thái tử điện hạ tới nơi này làm gì?"Nhược Khả Phi lạnh lùng nhìn Hiên Viên Cô Phong, " Không phải vì nói những câu này chứ."
"Kỳ thật, muốn đến giết nàng." Hiên Viên Cô Phong nghiêm túc trả lời, "Có chút hối hận vì sao không giết ngươi sớm một chút."
"Nga, vậy bây giờ thì sao?" Nhược Khả Phi nhìn người tuấn mỹ tà mị phía trước mắt, trong ánh mắt lóe lên nguy hiểm khiếp người.
"Hiện tại, đã không còn có ý nghĩa gì nữa." Hiên Viên Cô Phong bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cằm của Nhược Khả Phi, khiến cho Nhược Khả Phi nhìn vào mắt của hắn, gằn từng tiếng rõ ràng nói, "Nàng thật là đáng chết, ngươi tạo ra được nhiều thứ như vậy."
"Cho nên?" Mắt Nhược Khả Phi lạnh lung nhìn người trước mắt.
Trả lời của nàng cũng là một đôi môi mềm mại ấm nóng dán lên môi của nàng.
Nhược Khả Phi vung tay lên, nhưng lại bị Hiên Viên Cô Phong sớm hơn một bước bắt lấy.
Thật lâu sau, Hiên Viên Cô Phong mới buông Nhược Khả Phi ra.
"Nàng đáng chết, ta cũng không cho nàng chết." Hiên Viên Cô Phong cười, "Ta muốn cho nàng tận mắt nhìn thấy, xem ta tiêu diệt hắn như thế nào."
Nhược Khả Phi không nói gì, ánh mắt lại lạnh như hàn băng.
"Nàng, không yêu hắn đúng không?" Hiên Viên Cô Phong ngừng cười, thản nhiên nói, "Người như nàng, sao có thể có tình yêu? Cũng giống như ta, nàng không có tình yêu, cũng không cần tình yêu."
"Ta, không phải ngươi." Nhược Khả Phi chỉ lạnh lùng thốt lên một câu.
"Ha ha." Hai tay Hiên Viên Cô Phong đặt ở trên tường, đem Nhược Khả Phi vây ở vách tường cùng giữa hai tay của hắn, ánh mắt của hai người đối diện nhau, "Ngươi không phải ta, nhưng, ngươi cùng ta cũng là giống nhau. Đến bên cạnh ta, như thế nào?"