Thất Dạ Sủng Cơ

Chương 89

Hiên Viên Cô Vân một cước đá văng thi thể bạch y nữ tử dưới chân mình, đi nhanh về hướng đại điện, phía sau các tướng sĩ theo sát sau đó. Hiên Viên Cô Phong tựa như đã không có linh hồn, chỉ lặng yên quỳ gối tại chỗ, đối với tất cả mọi thứ cũng không có cảm ứng. Dường như lâm vào trong bóng đêm khôn cùng. Nghĩ đến tất cả đều ở trong lòng bàn tay của chính mình, lại chưa từng nghĩ tại thời điểm cuối cùng, tất cả hủy hoại chỉ trong chốc lát. Hiên Viên Cô Vân nện từng bước chân vững vàng chậm rãi đi lên phía trước, không còn ai có thể ngăn cản. Từng bước một, bước lên bậc thang kia. Phần đông cung nữ, bọn thái giám cướp đường mà chạy. Trên đại điện, hoàng thượng ngồi vững vàng, trên mặt vẫn tươi cười như cũ, giống như đang mong mỏi người ở phía ngoài tiến vào. 

"Mộc Cách a, cũng là ngươi tốt nhất, cuối cùng vẫn là ngươi bồi ở bên cạnh trẫm." Ánh mắt Hoàng thượng có chút thẫn thờ, có chút vui mừng. "Cuối cùng, vẫn không thể nào độ hóa cho hoàng thượng.” Thanh âm của Mộc Cách mang theo chút tiếc nuối.

"Ha ha, không, ngươi làm được." Hoàng thượng quay đầu nhìn Mộc Cách, "Trẫm sẽ không còn là trẫm." Ánh mắt Mộc Cách dừng ở trên mặt hoàng thượng, nhìn qua cũng là một mảnh bình tĩnh. Mộc Cách nhẹ nhàng lắc đầu. Ma vẫn là ma, vẫn chưa thành Phật.

"Mộc Cách a, ngươi đi đi." Hoàng thượng quay đầu nhìn cửa đại điện, hơi hơi than thở nở nụ cười, "Cám ơn ngươi bồi ta mấy năm nay. Chỉ có ngươi dám nói thật ra với trẫm." Mộc Cách cụp đôi mắt xuống, nhìn Phật châu trong tay vẫn là không tiếng động.

"Cũng chỉ có ngươi, làm cho trẫm cảm giác mình có đôi khi mình còn hữu dụng.” Hoàng thượng sờ sờ mặt mình, cười đến lạnh lùng, "Cho nên, kỳ thật ngươi làm được. Những ngày tháng cùng ngươi ở chung thực nhẹ nhàng. Ngươi, đi nhanh đi."

Ở trong mật thất sau long ỷ, Nhược Khả Phi cũng lẳng lặng nhìn cửa đại điện. Tiếng giết chóc rung trời, hơi thở tanh mùi máu, còn có tiếng bước chân nặng nề. Gần, càng gần.

Đến khi bước đầu tiên của bóng dáng quen thuộc kia bước vào đại điện thì trong mắt Nhược Khả Phi tất cả đều là ý cười ấm áp. Hắn đến đây, hắn quả nhiên đến đây! Thần thái rực rỡ nha ánh mặt trời như thế, khí thế lấp lánh như bảy sắc cầu vồng như vậy, làm cho không ai có thể nhìn gần. Mặc dù mình biết hắn nhất định sẽ đến, nhưng, sau khi chính mình tận mắt nhìn thấy hắn đến, trong mắt vẫn không che dấu được nổi lên hơi nước. Cô Vân! Cô Vân! Ở trong lòng của Nhược Khả Phi hét lên âm thanh tên của người này. Bỗng nhiên, dưới chân truyền đến cơn đau giống như xé rách thần trí. Cung nữ Mặt không chút thay đổi, tay cầm Tiểu Kim chùy ngồi chồm hổm trên mặt đất, chậm rãi đập nát xương ngón chân của Nhược Khả Phi. Ánh mắt nghiêm túc làm cho Nhược Khả Phi cười khổ, người này, thật đúng là chuyên nghiệp. Tiểu Kim chùy chậm rãi dời vị trí, người cầm chùy cẩn thận tỉ mỉ gõ. Vào chân trái của Nhược Khả Phi, xuống tay thật chính xác thật âm độc. Tiếng vang răng rắc thanh thúy vang lên ở mật thất. Tưởng chỉ dùng mười phần nội lực, nhìn không ra cung nữ đờ đẫn trước mắt cũng là cao thủ. Mà trên đại điện một trận xôn xao, nhấn chìm hoàn toàn những âm thanh răng rắc này.

Hoàng thượng thật là Ác ma!. Nhược Khả Phi chợt nhớ tới lời nói của Mộc Cách. Muốn gặp người đang ở trước mắt, nếu có thể hô lên một câu, như vậy Cô Vân sẽ nghe được. Mà mình lại không thể kêu lên, Cô Vân cũng không nghe thấy. Nếu về sau Cô Vân biết mình từng cách hắn gần như vậy, thì như thế nào đây?. Từng đợt rồi lại từng đợt đau đớn khủng bố đánh úp về phía thân thể của Nhược Khả Phi, đánh úp về phía thần kinh của nàng. Trong lòng Nhược Khả Phi lại hoàn toàn bình tĩnh. Tại một khắc cuối cùng này, người kia cũng nên đến đây rồi.

Trên đại điện, mặt Hiên Viên Cô Vân không chút thay đổi, chậm rãi đi về vị trí hướng cao nhất kia, chúng tướng sĩ theo ở phía sau. Đi tới trước mặt hoàng thượng tràn đầy ý cười, bỗng nhiên, Hiên Viên Cô Vân quỳ trên mặt đất, trong miệng hô to: "Thái tử mưu phản, con cứu giá chậm trễ, mong phụ hoàng thứ tội." Hoàng thượng sửng sốt, sau đó cười to, cười đến rất là đắc ý cùng thỏa mãn. " Tốt! Tốt!! Tốt!!!" Liên tiếp ba từ tốt phun ra từ trong miệng hoàng thượng. Người này không hổ là con của mình, không hổ là người cuối cùng tiến vào đại điện, đừng nói đến khí chất Đế Vương trời sinh. Chúng tướng sĩ đi theo phía sau Hiên Viên Cô Vân lập tức hiểu được, toàn bộ quỳ xuống, hô cứu giá chậm trễ, xin hoàng thượng thứ tội. Ở trong mắt bọn họ, thiên hạ đã là của Cửu vương gia. Nhưng soán vị cùng truyền ngôi có cái gì khác nhau, bọn họ so với ai khác đều rõ ràng. Trong nháy mắt, Cửu vương gia vốn là tạo phản lập tức thành hộ giá có công, mà thái tử lại trở thành tội nhân thiên cổ.

"Đều đi xuống, rửa sạch phản đảng." Hiên Viên Cô Vân đứng dậy, lợi kiếm trong tay vung lên ra lệnh. Chúng tướng sĩ ngầm hiểu, đều đi trước rời khỏi đại điện.

"Phụ hoàng, người có biết ta là cái gì mà đến." Hiên Viên Cô Vân chậm rãi đi vào trên ghế rồng, nhìn hoàng thượng đang cười đến tự đắc.

"Nàng, đã chết." Hoàng thượng cười đến thoải mái, thoải mái bình tĩnh kể ra. Hiên Viên Cô Vân nhíu mày:

"Nàng ở đâu?"

"Cửu nhi, ngươi là quân vương, tuyệt đối không thể bởi vì nữ nhân có ràng buộc. Cho nên, ta thay con đưa nàng một đoạn đường." Hoàng thượng giờ phút này không tự xưng là trẫm nữa, nhưng là vẫn như cũ cười dài nói ra ý nghĩ của chính mình.

"Thương" một tiếng, kiếm phong của Hiên Viên Cô Vân đâm tới trên ghế dựa, mà thanh âm của hắn đã có chút ít run run.

"Nói! Nàng ở đâu? Phụ hoàng kính yêu của ta." Trong mắt Hiên Viên Cô Vân đỏ ửng đã có tơ máu làm cho người ta sợ hãi!

"Đã chết." Hoàng thượng mỉm cười, khẩu khí là dị thường tùy ý.

"Không có khả năng!" Hiên Viên Cô Vân một ngụm không kiên nhẫn cắt ngang.

"Ngay một khắc ngươi vừa bước vào đại điện kia, đã quyết định kết thúc mạng của nàng."

Hoàng thượng nghiêng cổ nhìn sắc mặt đang kịch liệt biến đổi của Hiên Viên Cô Vân trước mắt, mỉm cười,

" Bắt đầu vào thời khắc đó, nàng ở sau lưng chiếc Long ỷ này, hiện tại, xương cốt toàn thân của nàng đã vỡ nát rồi.”

Giờ phút này Vô Hồn đau nhe răng trợn mắt. Chân trái đau giống như bị lửa đốt, nhưng may mắn thay vẫn còn một chân không đau. Thừa dịp loạn vào hoàng cung, lại phát hiện quả nhiên không dễ dàng xông vào như vậy cơ quan trùng trùng. Chờ đoàn người đến mật thất trước, Nhị Đương gia sử xuất toàn bộ sức mạnh đem cơ quan loại bỏ tất cả, lại chỉ phát hiện bên trong có một cung nữ to lớn té trên mặt đất. Dây thừng cùng vết máu nằm rải rác trên mặt đất. Không có bóng dáng của Nhược Khả Phi. Nghiêng mắt nhìn những vết máu trên mặt đất, Vô Hồn nhíu nhíu mày, cúi đầu hét lên một chữ: "Rút!"

Nơi này là không tầm thường làm cho hắn rất là bất an, nhưng có một chút có thể khẳng định, nàng không ở đây, không có thi thể, được người cứu rồi? Là Vương gia kia cứu nàng sao? Giống như cũng không phải. Nhất định có người thừa dịp loạn rút lui khỏi hoàng cung. Không tìm được người trong lòng Vô Hồn tràn đầy bất an. Nhưng bởi vì Nhị Đương gia lải nhải, cũng chỉ nên rời đi trước. Nhị Đương gia luôn mãi cam đoan sẽ nhanh nhất đem tin tức của Nhược Khả Phi nói cho Vô Hồn, Vô Hồn thế này mới cáu kỉnh theo sát ở phía sau.

Trên đại điện, khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Cô Vân một trận dữ tợn.

"Thương" một tiếng, Hiên Viên Cô Vân thu hồi kiếm, không nói được một lời bỗng nhiên vươn tay một phát bắt được áo của hoàng thượng: "Mang ta đi." Hoàng thượng không phản đối, chỉ lẳng lặng gật đầu mỉm cười nói: "Được, dẫn ngươi đi nhìn xem."

Hiên Viên Cô Vân đi theo phía sau của hoàng thượng, nhìn ông ta mở ra rất nhiều cơ quan, cuối cùng tiến vào bên trong một mật thất.

"Đang ở bên trong, ha ha." Hoàng thượng gật gật đầu.

Hiên Viên Cô Vân vội vã cất bước đi về phía trước, trong gian phòng nhỏ hẹp chỉ có một người ăn mặc như cung nữ té trên mặt đất, một cái tiểu kim chùy chói mắt nằm bơ vơ bên cạnh, còn có vết dây thừng cùng vết máu chói mắt. Không có ai! Hiên Viên Cô Vân nheo mắt lại, bối rối trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra. Nàng không ở nơi này! Là bị người cứu đi rồi, hay là ông ta cố ý an bài.

Hoàng thượng thấy Hiên Viên Cô Vân không có bất kỳ phản ứng gì, có chút khó hiểu, cũng bước chân vào mật thất, nhìn tình cảnh bên trong ngây ngẩn cả người. Lập tức thay đổi sắc mặt, vọt đi vào giống như nổi điên, nhìn Tiểu Kim chùy cùng dây thừng nằm rải rác trên mặt đất, rống giận: "Ngươi lại có thể phản bội ta! Ngươi lại có thể phản bội ta! A a a a a ————!!" Hiên Viên Cô Vân cau chặt mày, người trước mắt tuyệt đối không phải giả bộ. Nói như vậy, tiểu Phi nhi của mình đã được người cứu đi. Người cứu nàng có lẽ là thân tín của phụ hoàng? Hiện tại xem ra là một người được phi thường tín nhiệm.

Hiên Viên Cô Vân không thèm nhắc lại, lui ra ngoài, không tiếp tục nhìn Hoàng Thượng đang sa sút kia, hiện tại hắn vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Trong một góc tối tăm của mật đạo. Một bóng dáng cao gầy cõng lấy thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp đang chậm rãi đi lên phía trước. Chuỗi Phật châu bóng loáng ôn nhuận kia đong đưa ở trước ngực

"Ngươi, tại sao lại muốn tới cứu ta?" Nhược Khả Phi ghé vào trên lưng Mộc Cách, suy yếu nói.

Xương cốt chân trái đã bị hoàn toàn đập nát đau toàn tâm, ngay cả hấp đều có chút không thông thuận.

"Ngươi thì tại sao biết ta sẽ tới cứu ngươi?" Thanh âm của Mộc Cách trong trẻo nhưng lạnh lùng lại ẩn ẩn lộ ra phức tạp. Nhược Khả Phi lộ ra nụ cười yêu mị, bỗng nhiên vươn tay sờ vào ánh sáng trên đầu của Mộc Cách, đã sớm muốn làm như vậy rồi, đầu trống trơn, nong nóng, sờ thật là kỳ quái. Khi bàn tay của Khả Phi đưa đến trên cái đầu bóng lưỡng của Mộc Cách thì thân mình Mộc Cách bất chợt cứng đờ, tiếp theo ngừng lại.

"Ngươi vì sao biết ta sẽ tới cứu ngươi?" Mộc Cách lại nhẹ nhàng mà đặt câu hỏi.

"Cần lý do sao?" Nhược Khả Phi thu tay về, mỉm cười.

"Cần." Bước chân của Mộc Cách lại tiếp tục đi lên phía trước.

"Trực giác." Tay Nhược Khả Phi chậm rãi đưa đến trước ngực Mộc Cách, mò tới chuỗi Phật châu kia, nhẹ nhàng mà nắn vuốt.

"Trực giác là cái gì?" Mộc Cách thản nhiên hỏi. "Ngươi không thể cắt đứt hồng trần a, từ lúc ngươi đến cứu ta, ngươi đã không còn là đại sư rồi, cũng không còn Mộc Cách." Nhược Khả Phi đem đầu nhẹ nhàng tựa vào trên vai của Mộc Cách, thanh âm sâu kín,

"Tên của ngươi, là gì?"

"Minh Nguyệt." Mộc Cách báo ra tên thật.

"Minh Nguyệt sao? Tên rất êm tai." Thanh âm của Nhược Khả Phi càng ngày càng nhẹ, đau đớn kịch liệt làm cho nàng sắp mất đi tri giác, "Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"

"Đến chỗ không có không ai." Minh Nguyệt nhẹ nhàng mà nói. "Ha ha, lời của ngươi thật đúng là mờ ám a." Nhược Khả Phi muốn cười, nhưng cơn đau từ vết thương ập đến làm nàng cười không nổi. Thật đúng là đau a. Minh Nguyệt không nói được một lời, tiếp tục đi lên phía trước.

"Minh Nguyệt, ta nhớ được ngươi đã nói, sư phụ ngươi nói ngươi gặp đến nghiệp chướng của cuộc đời ngươi, trốn không được, cũng trốn không ra......"

Thanh âm của Nhược Khả Phi càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng nhỏ.

"Đúng vậy." Minh Nguyệt nhẹ nhàng trả lời, cõng Nhược Khả Phi lẳng lặng tiếp tục đi về phía trước. Tay Nhược Khả Phi buông thong xuống, Phật châu bị xé đứt, ào ạt rơi trên đất. Lăn tròn trên đất, tí tách lăn đến rất xa. Nhược Khả Phi rốt cục đau đến chịu không nổi hôn mê bất tỉnh.

"Đúng vậy a, ta gặp, nghiệp chướng của cuộc đời ta, trốn không được, cũng trốn không ra." Minh Nguyệt xuyên qua những viên Phật châu này, tiếp tục đi lên phía trước, "Vào lần đầu tiên khi nhìn thấy ngươi, ta đã biết."

Liếc mắt một cái ngàn năm.

Nghiệp chướng, trốn không được, cũng trốn không ra.

Yêu nghiệt, chính mình lúc trước nói không chỉ là nguyên nhân này. Còn có, là yêu nghiệt của mình. Minh Nguyệt cõng Nhược Khả Phi dần dần biến mất ở tại mật đạo. Duy nhất lưu lại là những phật châu nằm vương vãi trên mặt đất.

Khi Nhược Khả Phi tỉnh lại, trên chân đã không có đau đớn như vậy nữa. Một đôi tay mềm mại ấm như ngọc áp, đang thoa gì đó lên chân của mình, sau khi thoa xong cẩn thận dùng hai mảnh trúc cố định.

Một mùi hương nhè nhẹ từ trên chân truyền đến, Nhược Khả Phi nhìn không chớp mắt người trước mắt. Minh Nguyệt sớm đã thay tăng phục ra, mặc trên người bộ quần áo trắng như tuyết, đầu đương nhiên vẫn là trống trơn. Đôi mắt trong suốt đón nhận ánh mắt hơi sửng sờ của Nhược Khả Phi, hỏi tiếp: "Ngươi đã tỉnh? Còn đau không?"

"Ta chưa từng nghe nói, y thuật của ngươi cũng rất cao a." Nhược Khả Phi nhìn chân trái xử lý gần như hoàn mỹ, mỉm cười.

Xử lý vô cùng tốt, mình còn tò mò thoa là thuốc gì đây. " Chuyện ngươi không biết rất nhiều."

Minh Nguyệt xoay người đi hướng vừa đi.

Nhược Khả Phi xoay người, đưa mắt đánh giá chung quanh.

Đây là một căn nhà nhỏ đơn sơ, tất cả đều làm bằng gỗ. Trong phòng đầy đủ mọi thứ. Ngoài cửa sổ tiếng gió rít ào ạt, Nhược Khả Phi quay đầu nhìn lại, nhưng đều là bầu trời bao la xanh thẳm là.

"Đây là đâu?" Nhược Khả Phi ôn nhu hỏi. "Đây là một nơi thâm sơn, vì là vách núi đen, vách đá, ngươi không thể đi xuống." Minh Nguyệt ở trong chậu gỗ rửa tay, lau khô tay xong bước đến bên người Nhược Khả Phi.

"Vĩnh viễn." Minh Nguyệt nhẹ nhàng mà phun ra hai chữ nặng nề này, "Ngươi, không thể trở về."

"Vì sao?" Nhược Khả Phi không thể lý giải hành động của người trước mắt. Muốn trở lại bên cạnh Cô Vân, muốn lập tức trở về đến bên cạnh hắn. Muốn nói cho hắn biết, mình rất muốn hắn, muốn nói cho hắn biết mình không có việc gì. " Nếu ngươi ở bên cạnh hắn, thiên hạ sẽ đại loạn." Minh Nguyệt lạnh lùng bỏ lại một câu.

"Ngươi đã không còn là hòa thượng, quan tâm đến chuyện này để làm gì?" Nhược Khả Phi phát ra tiếng cười lạnh. Minh Nguyệt không quan tâm đến Nhược Khả Phi, xoay người ra cửa nhẹ nhàng đóng cửa lại, để lại mình Nhược Khả Phi ở trong phòng.

Mình bây giờ rốt cuộc là ở nơi nào? Cô Vân sẽ tìm được gian mật thất kia, nhất định sẽ. Phát hiện không thấy mình, hắn sẽ điên cuồng tìm mình. Hắn hiện tại đã ngồi trên vị trí cao nhất kia, nhìn xuống bá tánh chưa? Hắn hiện tại nhất định đang mặc Long bào huyền đen mạ vàng, đầu đội kim quan, nhất định là mày kiếm thật dài bay xéo nhập tóc mai, ung dung bên trong, biểu hiện uy nghiêm vô thượng, làm cho không ai có thể nhìn gần.

Khi Minh Nguyệt lại trở về lần nữa, lại còn mang theo một nữ nhân đã lớn tuổi. Nhược Khả Phi tập trung nhìn vào, lại phát hiện trong mắt nữ nhân lớn tuổi này không có bất kỳ tiêu cự, là người mù? "Trương thẩm, về sau phải làm phiền Thím chăm sóc cho muội muội của ta."

Minh Nguyệt khách khí nói. Trương thẩm!!! Hai chữ này giống như một tảng đá quăng vào mặt hồ vốn tĩnh lặng trong lòng của Nhược Khả Phi, khơi dậy từng trận gợn sóng. Xưng hô rất quen thuộc a.

"Công tử yên tâm, lão thân tuy rằng nhìn không thấy, nhưng nghe vô cùng rõ ràng, tay chân cũng linh hoạt, làm việc tuyệt đối sẽ không kém so với người thường." Trương thẩm ha ha cười. "Như thế, đã làm phiền Trương thẩm rồi, tiền tiêu vặt hàng tháng ta sẽ đúng hạn đem đến nhà của Thiếm."

"Còn có Trương thẩm, thiếm phải nhớ kỹ, phạm vi hoạt động ngay trong phòng cùng hàng rào ngoài phòng.”

"Vâng, công tử, lão thân hiểu được." Trương thẩm gật gật đầu. Nhược Khả Phi thực có chút kinh ngạc, lại có thể tìm người mù tới chăm sóc mình, hắn sợ hãi người khác nhìn thấy tướng mạo của mình và nhận ra nơi này hay sao? Bất quá, quả thật cũng đúng, bản thân mình cử động không được tiện lắm, mọi thứ sinh hoạt hoạt cũng không thể để Minh Nguyệt giúp đỡnàng được,, tuy rằng hắn trước kia là hòa thượng, nhưng bây giờ hắn cũng không phải, hắn là một nam nhân!

Không thể vượt qua hàng rào ngoài phòng, điều đó là chắc chắn, bởi vì chung quanh toàn là vách núi cao, vực sâu vạn trượng, vừa qua khỏi sợ là sẽ ngã chết chứ. Thực châm chọc, người phụ nữ luống tuổi trước mắt mình cũng họ Trương, làm cho mình lại nhớ lại một vài chuyện rất chán ghét. Nhược Khả Phi có chút chán ghét nhắm nghiền hai mắt, nhốt mình ở nơi này là vì cái gì? Vì bá tính sinh linh? Lý do này thật sự là buồn cười a. Mà Trương thẩm không có nói sai, bà làm việc quả nhiên linh hoạt tựa như mắt sáng bình thường. Kỳ thật, chỉ giúp nàng thay quần áo lau người và vài chuyện riêng vặt vãnh. Những chuyện còn lại đều là Minh Nguyệt làm, một ngày ba bữa, còn có mỗi lần tỉ mỉ thay thuốc giúp Nhược Khả Phi. Mà Minh Nguyệt không biết lấy đâu ra chiếc xe lăn bằng gỗ, hay hắn tự làm. Mỗi khi Nhược Khả Phi muốn đi ra ngoài hít thở không khí thì hắn bế nàng lên xe, đẩy ra ngoài thay đổi không khí.

Căn nhà gỗ này quả nhiên nằm trơ trọi trên vách đá, bốn phía không có bất kỳ chổ nào có thể bám víu

Hàng rào bằng trúc dài hơn ba trượng, bên ngoài hàng rào đương nhiên là vách núi đen. Nơi này chính là một nơi biệt lập, cách thật xa. Hắn lại chọn một người mù đến chăm sóc mình hiển nhiên cũng là vì tránh tai mắt của người, cho dù có một ai đó dò la được tung tích của mình, nhưng Trương Thẩm bị mù lòa này cũng không có cách nào dẫn người tìm đến mình.

"Ngươi thật sự cho rằng nếu ta không ở bên cạnh hắn, thiên hạ sẽ Thái Bình sao?" Nhược Khả Phi nhìn bầu trời bao la xanh thẳm không tiếng động thở dài. Nam nhân đứng phía sau mình, rốt cuộc trong đầu của anh ta đãng nghĩ những gì?

"Nếu hiện tại ngươi đang ở bên cạnh hắn, ngươi sẽ như thế nào?" Minh Nguyệt hỏi lại.

Nhược Khả Phi giật mình. Nếu mình ở bên cạnh hắn sẽ như thế nào?

"Là tạo càng nhiều vũ khí để chinh chiến sao?" Minh Nguyệt bỗng nhiên xoay chuyển lời nói,

"Hắn bây giờ là hoàng thượng, mặc kệ hoàng thượng có cần hay không, đều đã có hậu cung."

Nhược Khả Phi trầm mặc như trước. Đạo lý này nàng biết. Hậu cung bất kể như thế nào đều sẽ có Tần phi, bất kể là hoàng thượng có cần hay không. Đây là một quy chế từ trước đến nay. Lúc trước mình là vì cái gì muốn cho hắn làm hoàng đế, nàng đương nhiên hiểu rõ hơn bất kí ai, chỉ là trong một phút bốc đồng.. Từng bước một dụ hoặc hắn bước lên con đường kia. Nhưng, hiện tại đã đi đến cuối đoạn đường, hắn thành công. Mà bản thân nàng thì lại mơ mơ hồ hồ. Mình nên làm cái gì bây giờ? Phong Hậu? Bản thân mình không cần những thứ này. Cùng một đám nữ nhân chia xẻ nam nhân của mình? Mình cũng không rộng lượng đến cái loại trình độ này. Bảo hắn bỏ xuống ngôi vị hoàng đế cùng mình xa chạy cao bay ẩn cư? Có thể làm sao? Vậy những cố gắng trước kia, tất cả chỉ là trò đùa sao? Sắc mặt Nhược Khả Phi càng phát ra phức tạp, dần dần có chút tái nhợt. Bỗng nhiên lần đầu tiên cảm giác vô lực như thế, nghi ngờ bản thân như thế.

Mắt Minh Nguyệt nhìn xuống, một câu cũng không nói. "Ta, sai lầm rồi sao?" Thật lâu sau, Nhược Khả Phi sâu kín thốt ra một câu. Hỏi ai đây? Hỏi trời cao hay là hỏi chính mình?

"Ở lại đây, không tốt sao?" Minh Nguyệt bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài.

"Không tốt." Nhược Khả Phi thản nhiên cười, "Ta muốn trở lại bên cạnh hắn, cho dù chết cũng muốn chết ở trong lòng hắn."

Minh Nguyệt không nói gì thêm, chỉ là cúi đầu, đi vào phòng. Nhược Khả Phi tự mình lẳng lặng ngồi trên xe lăn, nhìn mãn nhãn bầu trời xanh ngát.

Muốn quay về bên cạnh hắn, nhất định phải trở về. Đối với những sai phạm trước kia không cần thiết phải nghĩ đến.

***********************

Hiên Viên Cô Vân cuồng bạo sắp nổi điên.

Không có, khắp nơi đều không có tung tích của Phi nhi. Sớm hạ lệnh phong tỏa tất cả cửa thành, nhưng hoàn toàn không tìm ra. Diêm Diễm khẳng định vô cùng chắc chắn với hắn, nàng nhất định còn sống, hắn nhiên biết nàng còn sống. Nhưng người đâu? Người đã ở đâu? Rốt cuộc ai đã mang nàng đi đâu?

Tướng sĩ các đại thần đã thượng triều không biết bao nhiêu lần mong hắn nhanh chóng cử hành lễ đăng cơ đại điển, hắn luôn kiếm cớ từ chối lần lựa, không có nàng ở bên cạnh. Hắn ngồi lên vị trí cao nhất kia để ai xem?

"Bẩm báo hoàng thượng, Thái Hậu nương nương cầu kiến." Một thanh âm, vừa êm vừa mịn của thái giám vang lên ở bên tai, thái giám thật cẩn thận bẩm báo. Tuy rằng vẫn chưa đăng cơ, nhưng mọi người sớm đã sửa cách xưng hô

Thái giám ở ngoài cửa bẩm báo xong đã không dám hé răng nói nữa lời, bản thân hắn vẫn còn tham sống.

"Không gặp!" Hiên Viên Cô Vân cúi đầu rống giận một tiếng, người nào cũng không gặp, trong lòng chỉ muốn gặp Phi nhi của mình!

"Cửu nhi, con ngay cả Bổn cung cũng không chịu gặp sao?"

Cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, Thái Hậu mỉm cười hiền lành đi đến. Đáy mắt không che dấu được đắc ý cùng vui sướng. Cửu nhi làm hoàng thượng a! Đây là ước mơ mình vẫn tha thiết mong chờ, hiện tại niềm vui đến một cách đột ngột như vậy, mình cũng có chút không dám tin tưởng sự thật trước mắt.

"À, mẫu hậu." Hiên Viên Cô Vân đứng dậy, thản nhiên gật gật đầu, quên hành lễ. Mà Thái Hậu cũng không để ý Hiên Viên Cô Vân vô lễ, có chút gắt giọng:

"Cửu nhi, con còn kéo dài làm gì? Tại sao không tiến hành lễ đăng cơ đại điển?"

Hiên Viên Cô Vân không kiên nhẫn hơi hơi nhíu nhíu mày, thản nhiên nói: "Thời cơ chưa tới."

"Như thế nào mới gọi là thời cơ chín muồi. Bây giờ còn không phải sao?" Thái Hậu có chút gấp gáp. Người trước mắt một ngày không chính thức bước lên vị trí kia, lòng mình một ngày cũng không yên theo. Con tiện nhân Trang phi kia, bà vẫn luôn mong mỏi có một ngày tính sổ với ả ta, hiện tại, điều quan trọng nhất là thúc giục Cửu nhi nhanh chóng đăng cơ.

“Mẫu Hậu, mời trở về đi, con đã biết.”

Trong giọng nói của Hiên Viên Cô Vân gần như không thể giấu được sự mất kiên nhẫn. Trên mặt Thái Hậu cũng có chút tức giận, chẳng lẽ Cửu nhi còn nghĩ đến con tiểu thiếp kia?

Chẳng lẽ hắn không biết, đi lên vị trí cao nhất kia, muốn bất cứ loại nữ nhân nào mà chẳng có.

"Cửu nhi, hay là còn đang suy nghĩ đến người đàn bà kia?" Hàng mày của Thái Hậu cau lại thật sâu, có chút nghiêm túc nhìn Hiên Viên Cô Vân,

"Con cũng đã biết, có lẽ nàng ta đã chết. Về sau con muốn bất cứ nữ nhân nào mà không có."
Bình Luận (0)
Comment