Thất Dạ Tuyết

Chương 12

Trong gian phòng tối ôm, cả tiếng kêu la thảm thiết bên ngoài cũng không nghe thấy, chỉ có sự tĩnh mịch chết chóc bao trùm.

Hắn bị xích vàng giữ chặt trong chiếc lồng sắt lớn, khóa chung với con chó ngao khổng lồ bên cạnh, lặng yên bất động.

Bóng đêm như tấm vải liệm bao bọc xung quanh hắn, Đồng nhắm cặp mắt đã không thể nhìn rõ thứ gì lại, trầm mặc đợi chờ cái chết từng bước lại gần.

Cảm giác này… dường như đã có từ mười mấy năm trước?

“Ngươi, có muốn ra ngoài không?” Trong ký ức, thanh âm đó không ngừng vang lên, mang theo sự mê hoặc và ma lực kỳ lạ.

“Đám người phàm tục chó lợn đó không biết ngươi là sứ giả của ma quỷ, không biết sức mạnh của ngươi lớn lao nhường nào… Đồng, chỉ có ta mới hiểu được sức mạnh của người, cũng chỉ có ta mới có khả năng kích phát sức mạnh chân chính đó – ngươi muốn theo ta không?”

“Ta muốn ra ngoài! Ta muốn ra ngoài! Thả ta ra…” Hắn gào lên trong bóng tối, cảm giác như mình sắp bị ép đến phát điên.

“Được, ta dẫn ngươi ra ngoài.” Người kia mỉm cười: “Nhưng, ngươi phải thần phục ta, trở thành Đồng của ta, ngự trị võ lâm, thay ta coi quản thế giới rộng lớn cùng vạn vật chúng sinh. Ngươi chấp nhận không? Hay là, ngươi muốn bị kỳ thị, bị giam cầm, bị móc mắt để cả đời sống trong bóng đêm?”

“Thả ta ra!” Hắn gắng sức đập vào vách tường, nhớ ra hôm nay là kỳ hạn cuối cùng tộc trưởng nói, trái tim đau đớn như bị vỡ nát, bất chấp mọi thứ mà gào lên: “Chỉ cần ngươi thả ta ra!”

Bỗng nhiên, bóng đêm vỡ tan, những tia sáng xẻ nát tầm nhìn của hắn ra làm nhiều mảnh, tất cả đều trở thành trống rỗng. Trong vùng trắng trơn đó, sắc máu bắn tung tóe khắp nơi, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Kẻ bị xích vàng trói trong lồng sợ hãi giật mình thức tỉnh, sắc mặt nhợt nhạt, toàn thân run lên vì đau đớn…

“Chỉ cần ngươi thả ta ra!” – Lời nói trong lúc hôn mê ấy vẫn văng vẳng trong đầu hắn, vang đi vang lại khiến đầu óc hắn trở nên trống rỗng.

12 năm trước, đứa trẻ 13 tuổi là hắn đã ký kết khế ước với loài ma quỷ, bán đứng cả cuộc đời mình như thế!

Cuối cùng hắn cũng không thể chịu đựng nổi, cúi gục mặt trong bóng tối, hai tay khẽ run lên lẩy bẩy.

Đã là ngày thứ tư rồi… thứ kịch độc thấm qua 2 mắt dần dần xâm thực đến đại não đã hủy đi hầu hết ký ức của hắn, quá khứ huy hoàng đầy máu tanh ấy đã dần nhạt phai, không thể nào nhớ lại nữa. Song, những ký ức xa xăm từ thuở nào ngược lại vẫn còn tồn lưu, thậm chí còn hiện lên mỗi ngày một rõ ràng hơn.

Tại sao… tại sao vẫn không thể quên đi chứ?

Những ký ức ấy, còn lại một ngày là một ngày hắn phải chịu giày vò. Nếu có thể biến thành một kẻ ngây dại hoàn toàn, ngược lại còn tốt hơn chăng?

“Nếu không giết được Diệu Phong, thì cũng phải lấy được thủ cấp của nữ đại phu kia.” Hắn quặt tay nắm chặt lấy sợi xích vàng quấn nơi cổ tay, nghiến chặt răng lại, đột nhiên ngẩng đầu đập mạnh vào lồng sắt – hắn đúng là kẻ vô tình nhất vô sỉ nhất trong thiên hạ này! Tham sống sợ chết, vong ân phụ nghĩa, không ngờ đã hết lần này đến lần khác muốn đầy người yêu thương mình nhất vào tử địa!

Lao ngục tối tăm bỗng nhiên có gió lọt vào. Cánh cửa sắt nặng nề lặng lẽ mở ra, làm một tia sáng phản chiếu trên tuyết trắng bên ngoài xạ tới, con chó ngao trong lồng bên cạnh chợt gào rú như điên cuồng.

Có người bước vào.

Là ả đàn bà Diệu Thuỷ đó à? Hắn chẳng buồn ngẩng đầu lên.

“Minh Giới.” Giọng nói vang lên trong bóng tối âm u, nhẹ mà run run.

Hắn giật bắn mình như chạm phải điện, ngước đôi mắt đã không thể nhìn thấy gì lên: là ảo giác chăng? Giọng nói quen thuộc ấy… là…

“Minh Giới.” Cho đến khi một bàn tay ấm áp mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve lên mặt, hắn mới hốt hoảng giật mình sực tỉnh.

Đúng là có người đến thật, chỉ cách hắn trong gang tấc. Nàng bước đến cách hắn chừng ba bước thì dừng lại phảng phất như không biết phải đối mặt với kẻ bị khóa trong lồng sắt là hắn như thế nào, chỉ không ngừng thấp giọng gọi một cái tên xa xăm, dường như đang gọi hồn cho gã thiếu niên trong ký ức.

Là… là Tiểu Dạ tỷ tỷ sao? Hắn mừng rỡ ngoảnh đầu lại. Là tỷ ấy? Tỷ ấy đến đây sao?

Nhưng chỉ nháy mắt sau đó, cảm giác được một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt đã mất đi ánh sáng, hắn bỗng xoay phắt đầu đi như phải bỏng, tránh khỏi bàn tay ấy, đôi mắt ảm đạm vô quang hiện lên những cảm xúc kịch liệt.

“Cút!” Hắn không nghĩ ngợi gì, đã buột miệng buông ra một câu, giọng nói khàn khàn và tàn nhẫn.

Nữ tử đang lặng lẽ trong bóng tối ấy giật mình đánh thót, ngón tay ngừng lại giữa không trung: “Minh Giới?”

“Diệu Thuỷ! Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Đồng nghiến chặt hai hàm răng, hằn học cất tiếng hỏi người đang đứng đâu đó trong bóng tối, giọng nói mang theo sát khí và nỗi căm phẩn hừng hực: “Tại sao lại để tỷ ấy vào đây? Tại sao để tỷ ấy đến đây! Ta đã bảo không được dẫn tỷ ấy đến đây cơ mà! Rốt cuộc là ngươi muốn gì!”

“Ha ha… đừng nóng chứ. Thỉnh thoảng, ta cũng chợt nổi thiện tâm.” Ngoải cửa phòng giam vang lên tiếng cười khanh khách, Diệu Thuỷ rít lên một tiếng gọi con chó ngào đang gầm gè nhe nanh nhe vuốt kia, buông lại một câu: “Đồng, ta đã lấy được Lịch Huyết kiếm trong Tàng Binh các rồi. Các ngươi cứ thoải mái chuyện trò đi, thời gian không còn nhiều đâu.”

Hắn giật mình ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng thì thị đã đóng cửa lại tự mình bỏ đi. Nhà lao tối om giơ 5 ngón tay ra trước mặt còn nhìn không rõ lại chìm vào im lặng.

Đồng trầm mặc trong bóng tối, không biết nên nói gì, làm gì, nhưng hơi thở thì bắt đầu trở nên rối loạn.

Hắn biết bên cạnh còn có một người nữa, mùi hơi thở quen thuộc đâu đâu cũng có, những ký ức ấy lại tràn về như nước lũ, không ngừng gào thét trong lòng hắn, còn hắn thì chỉ hận mình không thể biến mất đi ngay lập tức.

Không muốn nhìn thấy tỷ ấy… không muốn nhìn thấy tỷ ấy nữa!

Hoặc giả, chỉ là hắn không muốn để nàng thấy mình như vậy – toàn thân đầy máu, tay chân bị xích vàng khóa chặt, trên cổ còn bị tròng vòng cổ bọn chó ngao, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đờ dẫn, thật chẳng khác một phế nhân là bao!

12 năm sau, nước triều vận mệnh đã rút đi để lại bãi cát hoang lương, làm sao có thể trùng phùng với tỷ tỷ trong tình trạng như vậy được chứ!

“Cút!” Hắn nghiến răng, chỉ buông ra một chữ duy nhất.

Một đôi tay mềm mại vuốt nhẹ lên gương mặt hắn, run rẩy dữ dội, tiếng nói của Tiết Tử Dạ cũng run run: “Minh Giới… đệ, mắt của đệ, sao lại thế này? Là lão Giáo vương đó…”

Hắn không nhìn rõ nét mặt nàng, nhưng có thể nhận ra được trong giọng nói ấy ẩn chứa bao nhiêu thương xót, bao nhiêu đau đớn, trong khoảng khắc ấy, hắn chỉ thấy nỗi đau đớn trong lòng không thể nào chịu đựng được nữa, vội vàng đẩy nàng ra như phát điên: “Không cần ngươi lo! Mau…”

Trước khi chữ “cút” thứ ba vang lên, một giọt lệ đã rơi xuống mặt hắn, nóng bỏng và ẩm ướt.

Trong sát na đó, tất cả những tấm mặt nạ kiêu ngạo lẫn tự ti đều bị thiêu cháy hết.

“Tỷ…” Đồng chỉ thấy bản thân dường như không thể nào khống chế nổi những xúc cảm mãnh liệt trong lòng, thất thanh kêu lên một tiếng, rồi cổ họng nghẹn lại không phát ra được âm thanh gì nữa.

Hắn ủ rũ cúi gục đầu xuống, bàn tay bị xích đấm mạnh xuống đất.

“Minh Giới, cuối cùng đệ cũng nhớ lại cả rồi sao?” Tiết Tử Dạ thấp giọng nói: “Đệ biết ta là ai không?”

Tuy không nhìn rõ, nhưng hắn vẫn cảm nhận được Tiết Tử Dạ đang nhìn mình đăm đăm mà gọi cái tên đã bị chôn vùi suốt 12 năm nay của hắn.

Đây, đây là gì chứ - không thể chịu đựng được thiện ý của nàng, hắn đột nhiên vươn tay ra, chộp lấy cánh tay trần đầy tình thương ấy, tàn nhẫn ấn nàng vào chấn song lồng sắt!

Tiết Tử Dạ không kịp đề phòng, chỉ buột miệng kêu lên kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt cuồng bạo trong bóng tối.

Đồng bóp chặt hai tay Tiết Tử Dạ, ấn nàng vào những thanh sắt lạnh lẽo, nhưng hai mắt lại nhắm nghiền lại, hơi thở gấp gáp, phảng phất như trong lồng ngực hắn đang có vô số giọng nói đang kêu gào gầm rú, toàn thân đều run lên bần bật. Chỉ trong nháy mắt, vô số dòng thác dồn dập đổ về, cảm giác đau đớn đó cơ hồ như khiến người ta chết đi sống lại.

“Tỷ… không ép ta đến nước này không được sao?” Cuối cùng hắn cũng cất tiếng: “Tại sao phải đến đây?” Lời còn chưa dứt, nước mắt đã tràn ra nơi khóe mắt đang nhắm chặt.

“Tại sao phải đến đây!” Hắn không thể kiểm soát nổi bản thân, há miệng gầm lên, bóp chặt hai tay nàng: “Minh Giới đã chết từ lâu rồi!”

Tiết Tử Dạ sững người: con người kiêu ngạo như thế, cuối cùng cũng đã sụp đổ trước mắt nàng.

“Tại sao phải đến đây?” Đồng buông lỏng bàn tay đang bóp chặt ra, để lại trên cánh tay nàng một vòng xanh tím.

Dường như bức tường trong lòng cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ, hắn gầm lên như loài dã thú, run rẩy đến nỗi không thể trụ vững thân mình, buông thõng tay xuống, ủ rũ chống vào lồng sắt ngoảnh mặt đi: “Tại sao phải đến đây… đến xem đệ ra nông nỗi này?”

Tiết Tử Dạ âm thầm đưa tay ra, ôm chặt hắn vào lòng.

Nàng ôm Đồng trong bóng tối, phảng phất như đang ôm chặt thiếu niên năm xưa, cảm giác bờ vai hắn đang không thể tự khống chế mà run lên nhè nhẹ. Tên sát thủ tuyệt đỉnh có thần kinh vững như thép này, trong chớp mắt đã hoàn toàn suy sụp.

Nàng vuốt nhẹ lên gò má gầy guộc của hắn, dịu dàng thỏ thẻ: “Minh Giới… Minh Giới, không sao rồi, Giáo vương đã hứa chỉ cần ta trị bệnh cho lão, lão sẽ thả đệ đi.”

Đúng vậy. Cuộc đời chém giết của hắn vì nàng mà bắt đầu, vậy thì cũng nên vì nàng mà kết thúc.

“Vô dụng thôi…” Rất lâu rất lâu sau đó, Đồng dần khống chế lại cảm xúc của mình, nhẹ nhàng đẩy nàng ra, thấp giọng buông một câu: “Vô dụng thôi – độc chất mà đệ trúng phải, là Thất Tinh Hải Đường.”

“Thất Tinh Hải Đường!” Tiết Tử Dạ kinh hãi kêu lân, sắc mặt tái nhợt lại.

Là cốc chủ Dược Sư cốc, nàng hiểu rõ hơn bất cứ ai chất độc này có ý nghĩa thế nào – trong “Dược Sư Bí Tàng” có chép: trong Thiên hạ thập đại kỳ độc, Hạc Đỉnh Hồng, Khổng Tước Đảm, Hắc Thù Trấp, Hủ Nhục Cao, Thái Hồng Âm, Băng Tằm Noãn, Phúc Xà Diên, Phiên Mộc Miết, Bạch Thư Nha (Mào chim hạc, mật chim công, dịch nhện đen, cao thịt thối, nấm cầu vồng, trứng Băng tằm, dãi rắn hổ, ba ba phiên mộc, mầm khoai trắng) đều không phải là độc vật lợi hại nhất, mà đáng sợ nhất là Thất Tinh Hải Đường. Thứ độc vật này không mùi không vị, không ảnh không hình, dù là người cẩn thận tinh minh nhất cũng không thể phòng bị nổi.

Đó là loại chất độc trước tiên huỷ đi não bộ, sau đó mới ăn mòn thân thể nạn nhân – hơn nữa, đến nay vẫn chưa hề có thuốc giải!

Nàng không nói được tiếng nào, chỉ thấy đầu óc trống rỗng, đôi tay bóp chặt lại trong vô thức, như thể chỉ cần buông ra là người trước mặt sẽ lập tức biến mất vậy.

“Tỷ ngây thơ quá… Giáo vương từ đầu đã không có ý bỏ qua cho đệ rồi.” Đồng gắng sức khống chế bản thân, thấp giọng nói: “Nói điều kiện với lão, chẳng khác nào đòi hổ lột da. Tỷ đừng lo cho đệ nữa, mau mau tìm cơ hội rời khỏi nơi đây đi – Diệu Thuỷ đã hứa với đệ sẽ để tỷ an toàn rời khỏi đây rồi.”

Diệu Thuỷ?

Tiết Tử Dạ ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn Đồng, khoé miệng chợt hiện ra một nụ cười phức tạp – nữ nhân đó lòng dạ khó lường, vậy mà Đồng lại cũng giống như mình, không ngờ cũng ngây thơ đi tin vào lời hứa của loại người ấy.

“Tiểu… Tiểu Dạ tỷ tỷ. Đừng lo cho đệ nữa,” hắn khó nhọc gọi cái tên đã lãng quên mười hai năm nay: “Tỷ mau tìm cách xuống núi đi… ở đây quả thực quá nguy hiểm. Đệ như vậy là đáng đời rồi, không xứng để tỷ phải lo lắng thế đâu.”

“Nói bậy! Mặc cho đệ đã làm chuyện gì, chỉ cần ta còn một hơi thở, thì cũng không thể không lo.” Trong bóng tối, Tiết Tử Dạ khẽ khép đôi mắt lại, dường như hạ quyết tâm gì đó: “Minh Giới, đừng lo lắng – ta sẽ có cách.”

Nàng đốt mồi lửa lên, lấy túi thuốc mang theo bên mình ra, nhẹ nhàng ấn tay xuống vai hắn: “Ngồi xuống, để ta xem mắt của đệ nào.”

Đồng im lặng ngồi xuống, để mặc nàng kiểm tra hai mắt và các vết thương khắp người – hắn không chú ý xem nàng đang làm gì, thậm chí cũng không phát giác ra 8 đạo huyệt trên cơ thể đã lần lượt bị phong bế, khiến toàn thân hoàn toàn không thể cử động. Hắn chỉ gắng sức mở to đôi mắt, muốn nhìn rõ gương mặt nàng. Mười hai năm không gặp rồi… sau đêm này, có lẽ đến chết cũng không thể gặp lại được nữa.

Hắn thật muốn nhìn rõ diện mạo của nàng lúc này xiết bao – nhưng ác nỗi, đôi mắt của hắn lại đã mất đi ánh sáng.

Tiết Tử Dạ không nói không rằng cẩn thận xem xét hồi lâu, rồi đứng dậy nói: “Đợi ở đây, ta ra ngoài một lát.”

Đồng nở một nụ cười chua chát – còn có cách gì nữa chứ? Thứ độc này, cả sư tổ của tỷ ấy còn không giải nổi cơ mà.

Bên ngoài lao ngục tối tăm, là một vùng tuyết trắng mênh mang ngàn năm không bao giờ tan chảy ở phía Bắc Côn Luân sơn.

Tiết Tử Dạ vừa mở cửa sắt ra, ánh sáng tràn vào liền nhìn thấy ngay nữ tử áo lam đang dắt chó ngao đứng canh chừng cách đó không xa.

“Sao rồi? Nhanh như vậy đã đi ra rồi à?” Diệu Thuỷ hơi ngạc nhiên quay đầu lại, cười cười tiếp lời: “Ta tưởng hai người cố nhân trùng phùng, sẽ có nhiều chuyện để nói chứ.”

Tiết Tử Dạ đứng ở cửa nhà lao, nhìn Diệu Thuỷ giây lát rồi bỗng xoè tay ra: “Đưa ta chìa khoá?”

“Chìa khoá gì?” Diệu Thuỷ thoáng giật mình, ấn con chó ngao đang gầm gừ xuống.

“Chìa khoá dây xích.” Tiết Tử Dạ chìa tay ra với thị, nét mặt lạnh lùng không cảm xúc: “Đưa cho ta.”

Diệu Thuỷ kinh ngạc tròn mắt nhìn nàng, rồi chợt phá lên cười: “Tiết cốc chủ, cô không thấy yêu cầu của mình hơi quá đáng hay sao? Ta dựa vào cái gì mà đưa cho cô chứ? Làm vậy là bội phản Giáo vương đó!”

“Đừng vòng vo nữa,” Tiết Tử Dạ lạnh lùng ngắt lời, đi thẳng vào vấn đề: “Ta biết ngươi muốn giết Giáo vương.”

Như bị một mũi tên bắn xuyên qua người, tiếng cười của Diệu Thuỷ bỗng im bặt, thị lặng người nhìn chằm chằm vào nữ tử áo tím đối diện, ánh mắt dần đanh lại.

“Ta không có cách nào giải được độc chất của Thất Tinh Hải Đường, nhưng quyết không thể để Minh Giới bị xích như loài chó như thế đến lúc chết được – ngươi đưa ta chìa khoá, ta sẽ giúp ngươi giết lão già đó.” Nét mặt Tiết Tử Dạ vẫn không hề thay đổi: “Ngay ngày mai.”

Diệu Thuỷ nhìn nàng chòng chọc, ánh mắt dần linh hoạt trở lại, chỉ nghe thị cười khẽ hỏi: “To gan lắm, cô có chắc chắn không?”

“Ta ra tay, thế nào cũng chắc chắn hơn ngươi rất nhiều.” Tiết Tử Dạ lạnh lùng trả lời, chìa tay ra phía trước: “Ta nhất định phải báo thù cho Minh Giới, cho bộ tộc Ma Già! Đưa ta chìa khoá – ta sẽ phối hợp với ngươi.”

Diệu Thuỷ ngần ngừ trong giây lát, rồi vung tay, một chùm chìa khoá màu vàng rơi vào lòng bàn tay Tiết Tử Dạ: “Cầm đi!”

Đằng nào tên Đồng đó cũng đã trúng Thất Tinh Hải Đường, sống không nổi một tháng nữa, tạm thời nhượng bộ ả một chút thì có đáng gì? Cùng lắm đợi lấy mạng Giáo vương xong, quay sang đối phó bọn chúng cũng chưa muộn.

“Được.” Tiết Tử Dạ bắt lấy chìa khoá, gật gật đầu: “Đợi ta một lát, trở ra sẽ thương lượng kỹ hơn với ngươi.”

Tiểu Dạ tỷ tỷ quay lại rồi! Nghe tiếng cửa sắt mở ra lần nữa, người đang bị nhốt trong lồng sắt không giấu nổi vẻ mừng rỡ - nàng chỉ ra ngoài có chốc lát, nhưng đối với hắn thì dường như thời gian đã trải qua cả trăm năm.

Bóng đêm khiến người ta tuyệt vọng ấy, cơ hồ làm con người mất đi cả dũng khí để tồn tại.

Hắn muốn đứng dậy nghênh đón nàng, nhưng lại bị dây xích khoá chặt, vòng sắt nơi cổ thít vào làm hắn không thể thở nổi.

“Minh Giới, ngồi xuống.” Giọng nói Tiết Tử Dạ bình tĩnh lạ thường, bàn tay nhẹ ấn lên vai hắn: “Ta xem vết thương cho đệ.”

Hắn ngoan ngoãn nghe lời, lặng yên ngồi xuống.

Các vết thương khắp người đều đang đau nhức, kịch độc đang dần dần ăn mòn cơ thể, nhưng hắn vẫn dùng nghị lực kinh người nghiến răng không rên la một tiếng, phảng phất như sợ chỉ cần mình phát ra tiếng động, sẽ làm vỡ tan khoảng khắc tĩnh lặng này vậy.

Mỗi một giây một khắc ở bên nhau như thế này đều cực kỳ đáng quý – hai người bọn họ từng bị cách ly nơi chân trời góc biển suốt mười mấy năm ròng, cho dù đứng sát bên nhau cũng không nhận ra; trải bao biến cố cửu tử nhất sinh, họ được trùng phùng thì lại lập tức phải đối mặt với sinh ly tử biệt

Hắn không nói gì nữa, chỉ ngồi lặng yên ở đó, hưởng thụ cảm giác yên bình hạnh phúc ngắn ngủi này, sát khí và máu tanh ngập tràn trong đầu óc và trái tim suốt mười mấy năm đều tan biến như sương mù gặp nắng – trong khoảng khắc này đây, hắn không hề nghĩ đến chuyện sát nhân, cũng chẳng nghĩ tới báo thù, mà chỉ muốn ngồi như vậy mãi, không nói tiếng nào, cứ như vậy lặng lẽ chết đi bên cạnh nàng mà thôi.

Còn Tiết Tử Dạ thì không chút ngơi tay, nàng giắt mồi lửa lên chấn song lồng sắt, hai tai chấm thuốc cao nhanh nhẹn thoa lên người hắn. Có lẽ tại nhà lao này quá lạnh lẽo, nên thi thoảng nàng lại ho lên sù sụ, tiếng ho trong trẻo vang vang trong lao phòng trống rỗng.

“Cố chịu một chút.” Sau khi các vết thương trên người đều được thoa thuốc, bàn tay Tiết Tử Dạ dịch chuyển lên đầu Đồng, ấn lên huyệt Mi Cung và Thái Dương, đột nhiên cổ tay nàng lật ngược, ánhs áng chợt loé lên giữa kẽ ngón tay, bốn mũi kim châm trong nháy mắt đã xuyên vào đỉnh đầu hắn.

Hai huyệt Tinh Minh và Thừa Khấp bị phong bế, ngân châm đâm vào tới cả hai lóng tay, Đồng đau đớn khôn cùng nhưng cũng không rên la lấy một tiếng.

“Mở mắt ra.” Bên tai vang lên một giọng nói êm ái, hắn mở bừng mắt trong bóng tối âm u. Vẫn không nhìn thấy gì cả… đôi mắt bị kịch độc ăn mòn đã hoàn toàn mất đi ánh sáng rồi.

Nhưng, đúng lúc hắn mở mắt ra ấy, đột nhiên có một thứ gì ấm áp ẩm ướt luồn vào, tiếp xúc với đôi mắt đã mờ đục đó.

“Không!” Đồng bỗng nhiên giật bắn mình, ngửa người ra phía sau tránh né theo bản năng, nhưng thân thể hắn đã bị phong toả từ trước, thậm chí còn không thể phát ra âm thanh – trong khoảng khắc ấy, hắn hiểu ra nàng đang làm gì, cơ hồ muốn buột miệng hét lên.

Tiết Tử Dạ chỉ đỡ lấy vai Đồng, cố định đầu hắn ở nguyên vị trí, rồi vươn người tới dùng đầu lưỡi liếm sạch đôi mắt bị mờ đi bởi chất độc.

Đồng muốn nhắm mắt lại, nhưng lập tức nhận ra sau khi các huyệt đạo ở đầu bị phong bế, mi mắt hắn không thể nào khép lại được nữa.

Tỷ ấy… từ đầu đã sắp xếp mọi chuyện rồi sao? Tỷ ấy muốn làm gì?

Trong lúc kinh hoảng, Đồng vận hết nội lực, định dùng sức xung phá các huyệt đạo bị phong bế, nhưng hắn đã trọng thương tới nước này thì còn làm nên trò trống gì nữa? Đồng thử hết lần này đến lần khác, song cuối cùng cũng không thể nhích động lấy một phân.

Tiết Tử Dạ ôm lấy hai vai hắn, dịu dàng tỉ mẩn liếm sạch chất độc đọng trong mắt.

Đồng cảm nhận được hơi thở nàng phả lên mặt, cảm giác mát mẻ êm ái không ngừng lan toả, cơn đau dữ dội trong óc cũng dần dần nhẹ đi.

Nhưng trái tim hắn thì mỗi lúc một lạnh buốt – tỷ ấy, tỷ ấy đang làm gì vậy? Đó là Thất Tinh Hải Đường, đệ nhất kịch độc trong thiên hạ! Sao tỷ ấy dám dùng lưỡi liếm đi như thế?

Dừng lại! Dừng lại! Hắn cơ hồ phát điên, chỉ muốn gào lên, nhưng sự kinh hãi đã làm hắn không thể gào lên thành tiếng.

Trong nhà lao tăm tối, mồi lửa từ từ tắt ngấm, chỉ có chiếc lưỡi mềm mại kia vẫn lặng lẽ tiếp tục.

Đồng không thể động đậy, nhưng trong lòng thì đã hiểu rõ nàng đang làm gì, đồng thời cũng hiểu rõ chất độc đáng sợ ấy đang dịch chuyển từ cơ thể mình sang cơ thể đối phương.

Thời gian phảng phất như ngưng đọng lại trong sát na ấy, Tuyết Ngục tối tăm và lạnh lẽo, tĩnh lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng trái tim hắn đang vỡ nát thành muôn ngàn vạn mảnh.

Đôi mắt đã cạn khô mười mấy năm nay bỗng lặng lẽ dâng tràn nước mắt, nhưng đều bị đầu lưỡi mềm mại kia liếm sạch. Vừa mặn vừa chát, mùi vị hệt như độc dược.

Chỉ một lát sau, Tiết Tử Dạ đã liếm sạch độc tố đọng trong mắt hắn, nhổ cả ra đất, rồi ngồi thẳng lại thở hổn hển.

“Được rồi.” Thanh âm nàng mang theo cả tiếng cười yếu ớt, bàn tay cho vào túi lấy ra một loại thuốc gì đó, dịu dàng thoa lên mắt Đồng: “Độc đã hết rồi, dùng Xà Đảm Minh Mục tán thoa thêm một chút, chắc không đến 3 ngày là sẽ hoàn toàn khôi phục thôi!”

Trái tim Đồng băng lạnh, chỉ muốn hét lên thật lớn, nhưng thân hình vẫn không thể động đậy dù chỉ một phân.

“Tỷ…” Á huyệt không bị phong toả, nhưng hắn cũng không biết nên nói gì, sắc mặt tái nhợt đi.

“Nhìn thấy bóng mờ mờ rồi phải không?” Nàng đung đưa bàn tay trước mắt hắn, dịu dàng hỏi.

Hằn còn chưa lên tiếng trả lời nàng, tròng mắt đã vô thức chuyển động theo bàn tay.

“Ai nói Thất Tinh Hải Đường không có thuốc giải, quả nhiên là sai lầm.” Tiết Tử Dạ mừng rỡ bật cười: “Mười hai năm trước, Lâm Hạ tổ sư vì nó mà khổ công suy nghĩ suốt một tháng trời, cuối cùng cạn kiệt sinh lực, nôn máu mà chết – nhưng, cuối cùng người cũng tìm ra được giải pháp rồi.”

“Thứ độc dược này lan truyền trong cơ thể cực nhanh – nhưng cũng chính vì thế, chỉ cần ngân châm dồn độc chất ở khắp cơ thể về một chỗ, sau đó để người hiểu y lý dùng thân thể mình hút độc ra là trị được rồi, thậm chí còn không cần dùng bất cứ loại dược liệu nào nữa.” Nàng nhẹ nhàng giải thích, giọng nói ấn chứa niềm sướng khoái của người hành y vừa chinh phục được tuyệt chứng: “Trong tuyệt bút của Lâm Hạ tổ sư để lại trước khi chết có ghi, trước đó có một nữ đại phu họ Trình cũng từng dùng cách này để giải độc Thất Tinh Hải Đường…”

Nàng bình tĩnh nói tiếp, nhưng giọng nói đã dần chậm lại: “Vì vậy mới nói, Thất Tinh Hải Đường không phải là không có thuốc giải… chỉ là người hành y trên thế gian này, hầu hết đầu không nỡ hy sinh mạng mình…”

Chất độc đáng sợ ấy chỉ cần chạm vào đầu lưỡi, sẽ nhanh chóng lên đi khắp cơ thể, Tiết Tử Dạ càng nói càng chậm, cảm giác đầu váng mắt hoa, thân hình lảo đảo như muốn ngã.

Nàng vội vàng đổ ra một viên thuốc màu ngọc bích cho vào miệng, trấn áp chất kịch độc đang ăn mòn cơ thể.

“Minh Giới, ta sẽ không để đệ chết đâu.” Tiết Tử Dạ hít vào một hơi thật sâu, nhoẻn miệng mỉm cười, ánh mắt trong sáng mà kiên định. Nàng lại lấy trong người ra một bình ngọc, đoạn nói: “Ta sẽ không để đệ giống như Tuyết Hoài, giống như mọi người trong thôn, không để ta phải mở mắt trân trân mà nhìn đệ chết đi.”

Nàng cẩn thận dốc trong bình một viên thuốc đỏ rực như chu sa, mùi hương thoang thoảng lập tức toả lan khắp lao phòng.

“Đây là Chu Quả Ngọc Lộ đơn, chắc đệ cũng nghe nói đến rồi nhỉ.” Tiết Tử Dạ nhét viên thuốc vào miệng hắn – dược hoàn vừa vào miệng đã hoá thành cam lộ, Đồng chỉ thấy tứ chi bách cốt đều dễ chịu khôn cùng.

“Đệ ở đây dưỡng thương cho tốt.” Gạt tia máu rỉ ra nơi khoé miệng, Tiết Tử Dạ buông tay, thấp giọng thì thầm: “Không cần lo đến lão Giáo vương ấy.”

Hắn giật bắn mình kinh hãi – không cần lo đến lão Giáo vương ấy? Lẽ nào, lẽ nào… Tiểu Dạ tỷ tỷ định…

" Minh Giới, huyệt đạo trên người dệ, mười hai canh giờ sau sẽ tự động giải khai,” Tiết Tử Dạ dịch chuyển thân hình, âu yếm dặn dò: “Giờ ta sẽ mở khoá cho đệ, khi nào hai mắt nhìn rõ thì đệ cứ tự rời khỏi đây – chỉ cần khôi phục được võ công, trong thiên hạ này chắc không còn gì có thể cầm giữ đệ được nữa đâu. Nhưng mà, đệ phải nghe lời ta, đừng giết người bừa bãi nữa.”

Tiếng loảng xoảng vang lên mấy lượt, dây xích ở tay chân hắn toàn bộ đều được tháo bỏ. Không còn dây xích giữ lại, hắn ngã gục xuống, nhưng giữa chừng Tiết Tử Dạ đã kịp thời đỡ lấy.

“Cái thứ này, chắc là bảo vật tối cao trong Ma giáo phải không?” Nàng đỡ Đồng ngồi xuống, đặt một vật vào tay hắn, nhẹ nhàng nói tiếp, thần thái ung dung, hoàn toàn không giống một người vừa trúng phải kịch độc: “Đệ cầm đi, có thứ này, sau này làm chuyện gì cũng có thể tự do thoải mài rồi, không cần phải nghe theo người ta điều khiển nữa…”

Đồng khẽ chạm vào thứ nằng nặng lạnh giá trong lòng bàn tay, toàn thân khẽ run lên: “Đây, đây là… Thánh Hoả lệnh của Giáo vương?”

Nàng tính toán hết sức kỹ lưỡng, giống như đang sắp xếp chu toàn mọi chuyện sau khi mình qua đời vậy!

“Đệ không cần thứ này!” Cuối cùng, hắn cũng mở miệng hét lên, thanh âm tuyệt vọng mà thê lương: “Đệ chỉ cần tỷ sống cho tốt thôi!”

Tiết Tử Dạ thoáng ngây người, nước mắt kìm nén đã lâu cuối cùng cũng theo câu nói của Đồng mà lã chã rơi xuống – nỗi đau đớn giày vò nhiều năm nay nhất loạt dâng lên trong tâm tưởng. Nàng bỗng nhiên mất đi khả năng khống chế cảm xúc bản thân, vươn tay ôm lấy đầu Đồng áp vào ngực mình, nức nở nghẹn ngào.

Tại sao lại trở nên như vậy? Tại sao lại như vậy?

Hai người bọn họ, một là kiều nữ của hạnh lâm danh môn chốn đế đô, một là thiếu niên tận ở nơi thôn làng hẻo lánh miền cực Bắc – cuộc đời bọn họ đáng lẽ ra không nên có bất cứ giao điểm nào, đáng lẽ ra mỗi người đều có thể vô ưu vô tư mà sống hết cuộc đời mình, nhưng tại sao lại trở thành cục diện của ngày nay như vậy?

“Minh Giới, Minh Giới, ta cũng muốn đệ được sống thật tốt…” Nước mắt nàng lã chã rơi xuống mặt hắn, giọng nói nghẹn đi: “Đệ là ngươi thân duy nhất của ta trên cõi đời này – ta không thể để đệ bị huỷ hoại như vậy được.”

“Không. Tỷ không hiểu đệ là người thế nào đâu…” Nước mắt nóng bỏng rơi xuống mặt hắn phảng phất như thiêu đốt tới tận tâm can, Đồng lẩm bẩm đáp: “Đệ không xứng được tỷ cứu giúp.”

“Ngốc nghếch.” Tiết Tử Dạ nức nở, bật cười khe khẽ: “Đệ là đệ đệ của ta cơ mà.”

Bên ngoài bỗng có người gõ khẽ lên cánh cửa, kinh động đến cuộc nói chuyện của hai người.

Biết đó là Diệu Thuỷ đã mất hết kiên nhẫn, Tiết Tử Dạ cố hết sức khắc chế bản thân, nhổm người đứng dậy nói: “Ta đi đây!”

“Đừng đi!” Đồng thất thanh hét lên – đi như vậy, ắt sẽ là sinh ly tử biệt!

Người đã ra đến cửa, chợt đột nhiên xoay người lại thật, dường như đang ngần ngừ gì đó.

“Lời của Diệu Thuỷ dù sao cũng không thể tin được.” Tiết Tử Dạ lẩm bẩm, lấy trong người ra một nén hương đốt lên, rồi phẩy phẩy quanh lao phòng một lượt, để khói lơ lửng lẩn khuất xung quanh Đồng, cuối cùng thì cắm nén hương ấy xuống trước mặt hắn. Lúc này nén hương còn khoảng 3 lóng tay, một làn khói màu tím nhạt kỳ dị lững lờ bốc lên.

Sắp xếp xong xuôi, nàng mới đứng thẳng người dậy lấy ra một viên thuốc khác: “Nuốt đi!”

Hiểu ra nàng đang sắp xếp một bức tường bảo vệ mình trước khi đi, Đồng bỗng nhiên bật cười lạnh lùng, ánh mắt lộ rõ vẻ bướng bỉnh cương quyết.

“Đừng tưởng đệ đồng ý để tỷ cứu.” Hắn ngoảnh đầu đi, lạnh lùng nói: “Thà chết còn hơn.”

“Ha,” Tiết Tử Dạ không nén nổi tiếng cười – như vậy mới là Minh Giới của mười hai năm trước chứ. Nhưng tiếng cười còn chưa dứt, nàng đã không chút do dự cất tay lên, một mũi ngân châm bắn ra như điện chớp, cắm vào huyệt đạo nơi mạn sườn hắn, chuẩn xác vô song!

“Tỷ…” Đồng thất thanh, cảm giác thần trí mình tan ra trong nháy mắt.

“Nghe lời nào. Ngủ một giấc tỉnh lại là không còn chuyện gì nữa,” Tiết Tử Dạ phong toả Hôn Thuỳ huyệt của Đồng, lẩm bẩm nói một mình, nhét vào miệng hắn một viên thuốc giải: “Không còn chuyện gì nữa…”

Đừng đi! Đừng đi!

Nội tâm hắn vang lên tiếng gào thét như xé gan nát phổi, nhưng cặp mắt thì không thể chống cự nổi mà cứ khép chặt vào. Tập trung nốt chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn, gắng sức muốn nhìn nàng lần cuối – song, ngay cả trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, trước mắt hắn vẫn chỉ là một cái bóng mơ hồ hư ảo.

Bóng người mờ mờ quay người bước đi trong thời khắc biệt ly ấy, đã in đậm vào nửa đời còn lại của hắn một ấn tượng không thể phai mờ.

Tiết Tử Dạ đi ra thì thấy Diệu Thuỷ đang dắt con chó ngao đứng dựa lưng vào vách Tuyết Ngục đợi nàng.

Trên người nữ nhân này toát lên một mùi hương ngan ngát, lẳng lơ mà thần bí, nàng là người hành y, nhưng cũng không thể phân biệt được thứ hương liệu này được chế luyện từ loại thực vật nào nữa – mùi hương ấy cũng thần bí như bản thân chủ nhân của nó vậy.

“Sắp canh ba rồi.” Nghe thấy tiếng mở cửa, Diệu Thuỷ không buồn quay đầu lại thốt lên một câu: “Cô ở trong đó lâu quá đấy, nữ đại phu!”

Tiết Tử Dạ khoá cửa nhà lao lại, cất tiếng đáp: “Bây giờ, chúng ta bắt đầu bàn bạc kế hoạch ngày mai đi.”

“Kỳ quái…” Diệu Thuỷ không thể hiểu nổi quay đầu lại, vỗ nhẹ lên đầu con chó ngao, lẩm bẩm nói: “Ả không sợ chết, phải không nhỉ?” Con ác khuyển cảnh giác ngước đầu lên nhìn nàng, gầm gừ khe khẽ.

Tuyết rơi rất dày, bay bay như lông ngỗng, bao trùm lên hai nữ tử trên tuyệt đỉnh Côn Luân.

Ngoài con ác khuyển kia ra, không còn ai nghe thấy bọn họ nói với nhau những gì nữa.

Tầm một khắc sau, Tiết Tử Dạ khẽ gật đầu với Diệu Thuỷ, buông ra một chữ gì đó rồi quay người bỏ đi.

Tuyết không ngừng rơi như lông ngỗng, đêm khuya tiết trời quá lạnh, lúc rời khỏi Tuyết Vực nàng đã không chịu đựng nổi, đưa tay ôm lấy lồng ngực khẽ ho nhè nhẹ.

Diệu Thuỷ nhìn theo bóng áo tím khuất dần trong bí đạo, trong mắt thoáng hiện lên nụ cười.

“Ả ta khá thật… không ngờ, lần này lại tìm được một người cộng tác tuyệt hảo thế này! Có phải không?” Thị vuốt khẽ lên cái đầu lông lá của con ngao khuyển, con ác thú to tướng phát ra những tiếng gừ gừ nhu thuận như mèo con. Diệu Thuỷ đứng giữa trời mênh mông tuyết trắng, quan sát dãy Côn Luân nhấp nhô trùng điệp, ánh mắt chợt hiện lên sát khí rừng rực!

“Được rồi, giao dịch đã hoàn thành, giờ thì…” Thị vỗ nhẹ lên con thú, quay người chỉ vào Tuyết Ngục, cười lạnh lùng: “Ngươi có thể đi ăn thịt tên tiểu tử đó rồi! Hắn đâu còn tác dụng gì nữa!”

“Oắc…” Nhận được chỉ lệnh, lông mao trên người con ác khuyển lập tức dựng đứng lên, hưng phấn sủa vang một tiếng, bổ thẳng vào trong.

Diệu Thuỷ đứng ngoài cửa, nghiêng đầu mỉm cười, nghịch ngợm cây sáo nhỏ trong lòng bàn tay, đợi nghe tiếng xương thịt bị con ác thú nhai rau ráu.

Thế nhưng, bên trong lại hoàn toàn không có phản ứng.

Thị khẽ biến sắc, lướt tới cửa nhìn vào trong, không khỏi thở hắt ra một hơi khí lạnh – trong bóng tối, chỉ có một điểm sáng đỏ thấp thoáng ẩn hiện.

Thi thể to tướng của con chó ngao nằm vật trên bậc cấp, không ngờ chỉ vừa mới bổ qua cửa đã lặng lẽ chết đi!

“Đoạn trường thảo?” Nhìn thấy làn khói tím lan toả bên trong, Diệu Thuỷ kinh hãi thất thanh hô lên một tiếng lập tức điểm chân lướt ra phía sau 3 thước, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hằn học tựa không cam tâm – thì ra nữ nhân áo tím ấy đã sớm sắp xếp tất cả rồi!
Bình Luận (0)
Comment