Thất Dạ Tuyết

Chương 7

Trời xâm xẩm tối, Hoắc Triển Bạch và Liêu Thanh Nhiễm chuẩn bị Nam hạ đến Lâm An.

Trời như muốn đổ tuyết, phu thê Vệ Phong Hành đáng lẽ ra đang ở trong Cổ Mộc Lan viện đốt lò sửa ấm, ngồi đối ẩm bên cửa sổ, chơi đoán quyền uống rượu, đáng tiếc là đã bị tên không biết điều như gã phá rối mất. “Vất vả rồi,” Hoắc Triển Bạch nhìn nữ tử sắp phải đi cả đêm tới Lâm An với mình, không khỏi áy náy trong lòng: “Nhiễm…” Tiếng xưng hô đó như kẹt lại trong cổ họng gã – nếu dựa trên thân phận bằng hữu của Tiết Tử Dạ, gã phải gọi nàng là tiền bối; nhưng hai chữ “tiền bối” này mà thốt ra, chẳng phải là đã đội Vệ lão ngũ của gã lên một bậc rồi hay sao?

“Thất công tử, không cần khách khí.” Liêu Thanh Nhiễm lại không hề chú ý những chi tiết nhỏ nhặt này, vỗ nhè nhẹ vào lưng đứa trẻ đang say ngủ, rồi giao nó cho Vệ Phong Hành, sau đó dặn dò: “Mấy ngày nay trời vẫn còn rét, ngàn vạn lần không được để A Bảo bị lạnh, đồ ăn đều phải hâm nóng, đi đâu cũng khoác thêm áo cho nó… có gì sơ suất lúc về thiếp sẽ hỏi tội chàng đấy!”

Vệ Phong Hành chỉ biết đón lấy đứa trẻ rồi vâng vâng dạ dạ, không dám phân giải lấy một lời.

Đây mà là Vệ ngũ công tử năm xưa phong lưu phóng khoáng, làm nghiêng ngả trái tim vô số nữ tử giang hồ đó sao? Rõ ràng là một con cừu run rẩy trước móng vuốt của sư tử Hà Đông. Hoắc Triển Bạch đứng bên cạnh nhìn mà tức cười, nhưng cũng không dám mở miệng. Cuối cùng thì gã cũng biết tính khí của Tiết Tử Dạ tại sao lại nóng nảy như vậy, đúng là thầy nào thì trò nấy.

“Phong Hành, thiếp và thất công tử đi đây!” Liêu Thanh Nhiễm tung mình lên ngựa, cẩn thận dặn đò: “Lần này thời gian không xác định được, phải xem bệnh tình Mạt Nhi thế nào… nhanh thì năm ba ngày, chậm thì một hai tháng. Chàng ở nhà một mình, phải cẩn thận…” Nói tới đây, giọng điệu dịu dàng bỗng chuyển sang đe dọa: “Nếu để thiếp biết chàng lại cùng tên Hạ Tiên Vũ kia đến chỗ đó ăn chơi, thì cẩn thận thiếp đánh gãy chân chàng đó!”

“Được, được.” Vệ Phong Hành cũng không tức giận, chỉ ôm A Bảo gật đầu lia lịa. Trong ánh sáng chạng vạng của buổi chiều hôm, không khí lành lạnh, tầng mây trắng xám, trời như muốn đổ tuyết. Vệ Phong Hành lấy bên mình ra một vật, mở ra thành một chiếc áo choàng, khoác lên người thê tử: “Dù là thần y thì cũng phải cẩn thận bị nhiễm lạnh chứ.”

Liêu Thanh Nhiễm khẽ nhếch môi lên nhoẻn miệng cười, đột nhiên nghiêng người xuống hôn lên trán y một cái, yêu kiều nũng nịu: “Biết rồi. Ngoan ngoãn ở nhà, thiếp sẽ mang bánh hoa mai mà chàng thích ăn nhất về.” Dứt lời liền thúc ngựa lao đi trên con đường nhỏ ngoằn ngoèo, Hoắc Triển Bạch cũng lập tức nhảy lên ngựa, quay đầu lại nhìn nam nhân đang ôm con đứng trước cửa nhà, trong lòng chợt thấy hơi hụt hẫng – thần tiên quyến lữ cũng chỉ như vậy mà thôi.

Gã đuổi theo Liêu Thanh Nhiễm, chạy song song với nàng. Nữ tử này đầu đội mũ lông, lao đi trong bóng tối mập mờ, tuy niên kỷ đã ngoài ba mươi, song lại giống như một viên ngọc đẹp, càng để lâu càng thêm ôn nhuận, khí chất thanh cao.

Lão ngũ này thật là có phúc khí. Hoắc Triển Bạch lờ mờ nhớ lại, nhiều năm trước trong một lần giao chiến với Bái Nguyệt giáo ở Nam Cương, Vệ Phong Hành từng bị thương rất nặng, nên đã rời Trung Nguyên cầu y, cả năm sau mới trở về. Có lẽ hai người bọn họ đã quen nhau từ khi ấy… sau đó nữ tử này đã từ bỏ ngôi vị cốc chủ Dược Sư cốc, mai danh ẩn tính đến Trung Nguyên; còn Vệ ngũ công tử đang tuổi tráng niên cũng rút khỏi võ lâm, cùng nàng sống cuộc sống thần tiên ngày tháng bên nhau.

“Hoắc thất công tử, thực ra phải cám ơn cậu…” Hoắc Triển Bạch đang nghĩ ngợi vẩn vơ, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng thở dài. Gã khẽ giật mình, quay đầu lại thì thấy ánh mắt như ẩn chứa thâm ý của Liêu Thanh Nhiễm: “Vì cậu, mà đứa đồ nhi ngốc của ta cuối cùng đã từ bỏ được ảo tưởng phi thực tế kia. Nó đã chìm đắm trong giấc mộng ấy lấu quá rồi. Giờ đây chấp niệm đã không còn, tất cả có thể bắt đầu lại từ đầu rồi.” Nàng mỉm cười nhìn gã: “Hoắc thất công tử, không biết chấp niệm trong lòng cậu bao giờ mới phá được đây?”

Hoắc Triển Bạch vuốt ve con ngựa Đại Uyển được Tiết Tử Dạ tặng, đột nhiên bật cười: “Liêu cốc chủ, đồ nhi của cốc chủ tửu lượng cũng khá lắm đó… đợi bệnh của Mạt Nhi khỏi hẳn, ta cũng muốn về Dược Sư cốc đấu với nàng ta một trận nữa.”

“Vậy sao? Vậy thì cậu uống không lại nó đâu,” Liêu Thanh Nhiễm gạt chiếc mũ ra sau tai, chớp chớp mắt với gã: “Uống rượu, đoán quyền, đều là ta dạy cho nó, từ lâu nó đã thanh xuất vu lam rồi… có biết không? Phong Hành năm đó, chính là đã thua cả bản thân chàng cho ta đó.”

“A?” Hoắc Triển Bạch giật mình sửng sốt rồi bật cười khanh khách: “Ha ha!”

Liêu Thanh Nhiễm nhìn gã, cũng bật cười: “Nếu cậu mà đi, khó tránh khỏi giẫm lên vết xe đổ của chàng đó.”

“Ha ha ha,” Hoắc Triển Bạch ngẩn ra một lúc, rồi lại cười lớn, thúc ngựa lao vút đi trước, cao giọng trả lời: “Như vậy, cũng tốt thôi!”

Bóng tối lan dần, những bông tuyết nhỏ bắt đầu lác đác rơi, Hoắc Triển Bạch vừa phóng đi vừa ngẩng đầu lên nhìn những bông hoa tuyết ấy, đột nhiên ngẩn ngơ: nữ nhân đó… giờ này đang làm gì nhỉ? Một mình tự rót tự uống, hay là ra chỗ người nằm dưới băng kia lẩm bẩm nói chuyện? Ở sơn cốc tịch mịch ấy… thời gian phảng phất như dừng lại rồi. Bỗng nhiên gã nhận ra không thể kiềm chế nổi mình mà cứ nghĩ mãi về nàng. Trong đêm trước khi về Lâm An để kết thúc mọi chuyện này, gánh nặng trong lòng gã như được gỡ xuống, từng hình ảnh lại hiện về rõ mồn một – vầng trăng đêm tuyết ấy, những bông hoa mai rụng, người con gái say ngủ trong lòng, tất cả đều như ở ngay trước mắt.

Có lẽ… đã đến lúc gã phải tạm biệt với quá khứ rồi. Gã thật hy vọng mình vẫn là chàng thiếu niên hào hoa mạnh mẽ của tám năm trước, cố chấp và không quan tâm tới tất cả; gã cũng từng tin rằng cả đời mình sẽ giữ mãi tình yêu cuồng nhiệt mà vô vọng ấy… nhưng, tất cả mọi thứ, rốt cuộc vẫn dần nhạt nhòa đi với thời gian. Lạ một điều là, gã không hế cảm thấy khó chịu trước sự tan dần của tình cảm này, cũng không thấy áy náy vì mình đã bỏ cuộc. Thì ra, cho dù là tình cảm sâu sắc nhất trong đời, chung quy cũng không chống lại nổi thời gian.

Liễu Phi Phi rất thông minh, biết rõ là không được, nên đã thản nhiên buông tay. Còn gã? Thực ra, khoảng khắc tỉnh lại trong đêm tuyết đó, có phải gã đã gỡ sợi dây từng ngỡ rằng cả đời không thể nào cởi xuống rồi chăng? Gã phóng ngựa về phương Nam, nhưng lòng sao cứ ở mãi nơi phương Bắc.

“Thực ra, ta sớm đã thua nàng rồi…” Hoắc Triển Bạch ngẩn người ngẫm ngợi hồi lâu, đột nhiên ngước mắt nhìn bầu trời tuyết thở dài một tiếng, nói một câu không đầu không đuôi: “Ta nhớ nàng lắm…”

Liêu Thanh Nhiễm đang mải miết phi ngựa thoáng ngẩn người, nghiêng đầu nhìn người thanh niên bên cạnh. Câu chuyện về thất đệ của Phong Hành đã truyền khắp cả giang hồ. Gã hăng hái mạnh mẽ, gã điên cuồng cố chấp, gã ẩn nhẫn kiên trì, đến giờ người trên giang gồ vẫn còn tranh luận, vì chuyện này mà lắc đầu cảm thán.

Nhưng trong đêm tuyết này, khi mà tâm nguyện nhiều năm cuối cùng cũng sắp hoàn thành, gã lại đột nhiên thay đổi tâm ý sao?

Huýt dài một tiếng, Tuyết Diêu đang bay trên không đảo tròn một vòng, nhẹ nhàng hạ xuống vai gã, chuyển động đôi mắt đen như hạt đậu nhìn gã. Hoắc Triển Bạch lấy ra một tấm khăn tay, dùng than viết lên đó mấy hàng chữ, sau đó buột mảnh khăn tay vào chân Tuyết Diêu, vỗ nhẹ lên đôi cánh nó, chỉ tay về phía bầu trời phương Bắc: “Đi đi!”

Tuyết Diêu dường như đã hiểu ý chủ nhân, “gù gù” một tiếng rồi vỗ cánh bay lên, thoáng chốc đã biến mất trong gió tuyết mênh mang. Tấm khăn bay phần phật trong gió, mấy hàng chữ bên trên toát lên một cảm giác ấm áp lạ thường.

“Lục nghị tân phôi tửu

(Rượu ngon mới cất một vò,)

Hồng nê tiểu hỏa lô

(Đất nung màu đỏ hỏa lò sẵn kia.)

Vãn lai thiên dục tuyết

(Tối ngày tuyết xuống bất kỳ,)

Năng ẩm nhất bôi vô?”

(Uống chơi đã vậy chén thì có đâu.)

(Hỏi Lưu thập cửu – Bạch Cư Dị. Bản dịch: Trần Trọng Kim)

Tử Dạ, ta sẽ trở lại phương Bắc, hâm sẵn rượu ấm dưới gốc mai chờ ta, nhất định sẽ thắng cô.

Đêm thứ hai, hai người đi không ngừng nghỉ, cuối cùng đã tới Thanh Ba môn. Lâm An vừa có một trận tuyết, còn đọng lại trên Đoạn Kiều, hai người không kịp thưởng thức phong cảnh, đã đạp tuyết phóng vù qua con đê dài như một trận gió, đến chân Cửu Diệu sơn ở ngoại thành phía Đông thì tung mình xuống ngựa.

“Từ phu nhân sống ở đây à?” Liêu Thanh Nhiễm đeo bao thuốc nhảy xuống ngựa, ngước mắt nhìn tòa tiểu lâu giữa hàng liễu, đột nhiên sắc mặt biến đổi: “Hỏng rồi!”

Hoắc Triển Bạch cũng ngẩng đầu lên, thấy tấm vải trắng treo trước cửa, lại nghe loáng thoáng có tiếng khóc bên trong, sắc mặt cũng lập tức biến đổi.

“Thu Thủy!” Gã buột miệng kêu lên kinh hãi, lao vào bên trong: “Thu Thủy!”

Hoắc Triển Bạch gạt tấm màn che linh đường xông thẳng vào, chỉ thấy một chiếc quan tài nhỏ bé dưới ánh nến đung đưa nhợt nhạt. Đứa trẻ bên trong hai mắt nhắm nghiền, hai má hõm xuống, thân thể nhỏ bé co rúm lại.

“Mạt Nhi? Mạt Nhi?” Gã nghe như sét đánh ngang tai, cúi người xuống sờ thử mũi đứa trẻ, đã băng lạnh. Trong hậu đường vang lên một tiếng “choang”, như có thứ đồ sứ gì rơi xuống đất vỡ tan.

“Huynh đến muộn rồi.” Đột nhiên, gã nghe thấy một giọng nói băng lạnh cất lên. “Huynh luôn luôn đến muộn.” Giọng nói đó lạnh lẽo vô hồn, nhưng sâu thẳm bên trong lại ẩn chứa một sự điên cuồng: “Ha ha… huynh đến xem Mạt Nhi chết thế nào phải không? Hay là… đến xem ta chết thế nào?” Tựa như bị một gáo nước lạnh dội từ trên dội xuống, Hoắc Triển Bạch quay ngoắt đầu lại, buột miệng thốt: “Thu Thủy!”

Một nữ tử xinh đẹp bước ra từ phía sau linh đường, toàn thân bạch y trắng toát, khoé miệng rỉ máu, lảo đảo bước về phía gã, chầm chậm đưa tay lên – mười ngón tay, màu xanh tím thật đáng sợ. Gã ngây người nhìn gương mặt đã khiến mình cả thời thiếu niên ngây ngất trong mộng, chợt nhận ra mới hơn nửa năm không gặp, nàng đã trở nên tiều tuỵ tới mức gã không nỡ nhìn nữa. Khoảng khắc ấy, đầu óc trở nên trống rỗng, đứng thẫn người ra đó không thể cử động.

“Hoắc Triển Bạch, tại sao huynh luôn đến muộn…” Nàng lẩm bẩm nói: “Lúc nào… cũng quá muộn…”

Không biết có phải ảo giác hay không, gã có cảm giác cơ hồ mái tóc xanh của nàng đang từ từ biến thành màu xám bạc, từng sợi, từng sợi một.

“Không xong rồi! Mau giữ lấy nàng ta!” Liêu Thanh Nhiễm lao tới như một mũi tên, nhìn kỹ sắc mặt và ngón tay đối phương, kinh hã thốt: “Nàng ta uống thuốc độc rồi! Mau giữ lấy!”

“Gì hả?” Hoắc Triển Bạch sực tỉnh, vô thức chụp lấy cánh tay Thu Thủy Âm, nhưng nàng đã khéo léo thoát ra: “Ha ha… huynh đến bắt muội à…” Nữ tử áo trắng nhẹ nhàng xoay mình, khoé miệng vẫn vương chút máu, ánh mắt ngẩn ngơ nhưng lại tỉnh táo vô cùng, nàng nâng váy chạy vào hậu đường, bật cười khanh khách: “Đến bắt muội đi… bắt được rồi, muội sẽ…”

Lời còn chưa dứt, Hoắc Triển Bạch đã phóng tới như ánh chớp, giữ chặt lấy hai vai nàng, run giọng kêu lên: “Thu Thủy!”

“Bắt được rồi, muội sẽ giết huynh!” Trong đôi mắt ấy, đột nhiên sôi lên niềm căm hận dâng trào: “Giết chết ngươi!”

“Cẩn thận!” Liêu Thanh Nhiễm ở phía sau thảng thốt hét lên, chỉ nghe soạt một tiếng, đầu vai Hoắc Triển Bạch đã bị lưỡi dao lướt qua. Nhưng gương mặt gã vẫn đanh lại, căn bản không để ý đến vết thương nơi vai, nội lực cuồn cuộn chảy ra từ nơi chưởng tâm, trong nháy mắt đã làm nữ tử đang lên cơn điên cuồng kia ngất xỉu. “Muộn quá rồi… huynh không bắt được muội rồi…” Trước lúc hôn mê, nữ tử tiều tụy ấy cất tay lên, hung tợn cắm vào vết thương nơi đầu vai gã: “Muội để huynh bắt muội… nhưng huynh không làm! Huynh đến trễ rồi…”

“Lúc gả vào Từ gia, muội luôn đợi huynh đến ngăn muội lại, dẫn muội đi… tại sao huynh đến muộn như vậy? Về sau… muội cầu xin huynh đi cứu trượng phu, tại sao huynh cũng đến muộn? Một ngày trước. Mạt Nhi đã trút hơi thở cuối cùng trong lòng muội… tại sao, huynh lại đến muộn như vậy!”

Máu Hoắc Triển Bạch chảy dọc theo ngón tay nàng, song gã hoàn toàn không có cảm giác đau đớn.

“Ha ha! Muộn quá rồi… muộn quá rồi! Chúng ta đã lỡ làng cả đời rồi…” Nàng lẩm bẩm, giọng nói từ từ nhỏ dần, chầm chậm ngã xuống: “Hoắc, Hoắc Triển Bạch… ta hận ngươi đến chết.”

Liêu Thanh Nhiễm cúi người đặt tay bắt mạch, kiểm tra khí sắc, rồi tất tả lấy trong túi ra một lọ thuốc màu ngọc bích: “Đoạn trường tán” – nữ nhân này nhất định là khổ sở chờ đợi mà cứu tinh không đến, mắt nhìn đứa con duy nhất chết đi nên tuyệt vọng đến điên cuồng, mới uống thứ độc dược này hòng kết liễu tính mạng bản thân.

Thật không ngờ, Liêu Thanh Nhiễm nàng đi cả đêm tới Lâm An, người cần cứu thì không cứu được, lại phải cứu một người nằm ngoài kế hoạch. Liêu Thanh Nhiễm lật mí mắt Thu Thủy Âm lên: “Thế này, ít nhất chúng ta cùng phải trông chừng 3 ngày… có điều đợi nàng ta tỉnh lại, còn phải kiểm tra xem thần trí có vấn đề gì không nữa, vừa rồi nàng ta thật không bình thường chút nào.” Dứt lời ngẩng đầu lên, vị nữ đại phu đột nhiên ngây người…

“Muộn quá rồi sao?” Hoắc Triển Bạch lẩm bẩm, hai tay run rẩy, phảng phất như bị chuyện cũ dồn dập tấn công chính diện. Những ảo ảnh đã biến mất nhiều đêm nay lại ào ạt trở về, thiếu nữ xinh đẹp nâng vạt váy chạy tung tăng trong rừng hạnh, quay đầu lại cười với gã – gã cứ ngỡ đó là một trò đùa, mà không hay, đó là thỉnh cầu đầu tiên, cũng là cuối cùng của nàng. “Mau tới bắt muội đi… bắt được rồi, sẽ gả cho huynh đó.”

Gương mặt tươi cười của nàng cứ không ngừng ẩn hiện, càng khiến gã thêm suy sụp. Hoắc Triển Bạch ảo não cúi đầu, trân trối nhìn gương mặt tiều tuỵ nhợt nhạt kia, nước mắt lã chã. Cuối cùng gã đã biết, cánh tay vận mệnh bóp chặt cổ họng gã thì ra chưa bao giờ lơi lỏng – là tiền duyên định sẵn. Đã định sẵn gã phải uổng công bôn ba, định sẵn nàng phải lênh đênh oán hận. Ân ân oán oán đã ngấm sâu vào cốt tủy, vướng mắc khó giải, tựa như rút đao chém xuống nước, căn bản không thể nào kết thúc.

Bên ngoài gió to tuyết lớn từ phương Bắc xa xôi thổi về, bay qua toà thành trấn mù sương chốn Giang Nam này. Trong gió tuyết, một bóng bạch điêu đang ngược gió bay về phương Bắc, tấm vải trắng nơi chân tung bay lên phật phật.

Vãn lai thiên dục tuyết, hà xứ thị quy đồ?

(Đêm trời buông đổ tuyết, đâu mới đường về đây?)
Bình Luận (0)
Comment