Edit: Cá mặn
Bà Trần mặt đỏ lên, cuối cùng vươn tay vỗ vỗ đầu của Trần Siêu: “Đi, tới xin lỗi con bé đó đi.”
Trần Siêu bị mẹ cưỡng ép, cực kỳ không tình nguyện mà đi đến trước mặt Bánh Bao, giọng như ruồi muỗi: “Xin lỗi.”
Bánh Bao sợ tới mức trốn sau lưng Phó Thời, chỉ ló cái đầu ra nhìn hắn: “Không...không...không có gì.”
Sau cùng, bà Trần cũng không đòi tiền thuốc men của Diệp Gia, hùng hùng hổ hổ xách con mình rời đi.
Vào trong nhà, Diệp Gia vẻ mặt âm u không nói tiếng nào, Phó Thời đứng dựa lưng vào tường. Bánh Bao lúc thì nhìn Phó Thời, lúc thì nhìn Diệp Gia, bộ dạng lo lắng bất an.
Diệp Gia lấy huy hiệu cảnh sát màu xanh trong tủ ra, nhìn về phía Phó Thời, giọng nói rất bình ổn: “Lại đây.”
Phó Thời đi tới, Diệp Gia đặt huy hiệu cảnh sát lên bàn, đặt trước mặt Phó Thời.
Giọng cô lạnh trầm: “Quỳ.”
Rầm một tiếng, Phó Thời quỳ xuống trước huy hiệu cảnh sát.
-
Diệp Gia nấu bữa tối xong, Bánh Bao nhìn Phó Thời vẫn đang quỳ trong phòng khách, ăn được mấy miếng liền không ăn nổi nữa, liếc trộm nhìn Diệp Gia một cái, muốn rời khỏi bàn ăn, Diệp Gia đang ăn mì, vẻ mặt không cảm xúc nói: “Không được lãng phí thức ăn.”
Bánh Bao chỉ đành ngồi lại vào bàn, chùi nước mắt rồi tiếp tục ăn sạch mỳ trong chén.
Sau khi dọn dẹp chén bát xong xuôi thì trời cũng đã tối, Diệp Gia dỗ Bánh Bao ngủ xong, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong phòng khách, Phó Thời đáng thương vẫn đang quỳ ở đó, không nhúc nhích.
“Biết sai rồi?” Diệp Gia đứng ở đầu cầu thang hỏi.
“Dạ, con không nên đánh nhau.” Phó Thời nói.
Diệp Gia xoay người đi lên lầu, không để ý đến cậu, cũng không kêu cậu đứng dậy, mà trở về phòng.
Nửa đêm, cửa mở ra, Phó Tưởng rón rén chui ra khỏi phòng, trên tay cầm một miếng bánh mì Đạt Lý Viên chạy đến bên Phó Thời, nhỏ giọng nói: “Anh hai...ăn.”
Phó Thời quỳ trên sàn nhà lạnh băng, nhìn Bánh Bao, dịu dàng nói: “Anh không đói.”
Bánh Bao lại lén quay đầu ngó lên lầu một cái, nói: “Mamy ngủ...say rồi, anh mau ăn...ăn đi!”
Phó Thời đã sớm đói tới mức ngực dán vào lưng rồi, nhìn miếng bánh mì trong tay Bánh Bao, cậu nuốt nuốt nước miếng.
“Em gái ngốc, đem thứ đó đi đi.” Phó Thời thở dài, cuối cùng nói: “Anh phạm lỗi, đang bị phạt, nếu không muốn Diệp Tử tức giận thì em ngoan ngoãn nhanh đi ngủ đi.”
Phó Tưởng do dự chần chừ nửa ngày, cuối cùng vẫn run run rẩy rẩy mà đi lên lầu, đi một bước ngoảnh đầu lại ba lần.
Vài phút sau, đèn trong phòng khách lại được bật lên, Diệp Gia mặc áo ngủ tơ lụa đứng ở bậc thang, trầm giọng hỏi: “Biết sai rồi?”
“Dạ vâng, con không nên nói dối.”
Trầm ngâm một hồi, cuối cùng Diệp Gia chậm rãi đi xuống lầu, tới tủ lạnh lấy mấy loại nguyên liệu ra, lúc đi vào phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Đứng dậy đi.”
Phó Thời như trút được gánh nặng mà đứng dậy, bước tới ghế sô pha ngồi xuống.
Diệp Gia bận rộn trong bếp, 40 phút sau, một mùi hương thơm từ phòng bếp bay ra, Phó Thời vọt xuống ghế, đi đến cửa phòng bếp nhìn vào trong.
Diệp Gia cầm cái muôi trong tay khuấy khuấy nồi cháo, mấy phút sau, một bát cháo hành bạch quả nóng hổi được múc ra.
Phó Thời đã sớm đói tới mức đứng không vững rồi, vội vã chạy tới bàn ăn, buộc khăn ăn xong, ngồi đợi Diệp Gia bưng cháo hành thơm ngon lên.
Phó Thời ngồi nghiêm chỉnh, cầm muỗng nhìn tô cháo trước mặt, đợi cháo nguội đi một chút rồi mới bắt đầu ăn, cậu ăn một cách nghiêm trang và kiềm chế, Phó Thời rất chú ý về lễ nghi dùng bữa, cho dù đói đến đâu, cậu cũng sẽ không giống như Bánh Bao mà ăn ngấu nghiến.
Diệp Gia không khỏi mỉm cười: “Có nhiều lúc, con thật giống với ba con.”
Phó Thời ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to, nhìn Diệp Gia rồi thâm trầm nói: “Không giống.”
“Hả?”
“Con sẽ không rời xa mẹ.” Cậu đột nhiên nói: “Vĩnh viễn không.”
Trầm mặc hồi lâu.
Diệp Gia bỗng nhiên vẫy vẫy tay với Phó Thời: “Con trai, lại đây ngồi.”
Phó Thời leo xuống ghế, chạy tới chiếc ghế nhỏ bên cạnh Diệp Gia và ngồi xuống, Diệp Gia ôm lấy vai cậu, vừa dùng muỗng khuấy tô cháo, vừa nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, thì thầm nói: “Mặc kệ là con hận ông ấy bao nhiêu, nhưng con phải nhớ rằng, ba con, là một anh hùng.
-
Ngày hôm sau, Diệp Gia bàn giao xong xuôi công việc ở công ty.
“Diệp Gia, là tôi...Lục Cảnh.” Đầu dây bên kia là giọng nói trầm thấp quen thuộc của Lục Cảnh.
Diệp Gia vừa vào đến cửa nhà, nghe vậy liền đi thẳng vào trong sân, ngoái đầu nhìn, bọn trẻ đang làm ổ trên sô pha xem tivi.
“Lục Cảnh à.” Cô gọi tên cậu ta: “Gần đây thế nào rồi?”
“Vẫn vậy, chỉ là bên ngoài không yên ổn, xảy ra mấy vụ hϊếp da^ʍ, cậu buổi tối ở nhà nhớ khóa cửa.” Lục Cảnh dặn dò.
Sau khi Lục Cảnh tốt nghiệp đại học S, được phân tới phòng ban tin tức của sở cảnh sát Lộc Châu, làm việc được vài năm, lập được khá nhiều thành tích, cậu ta đã phá được một số vụ lừa đảo trên internet thông qua công nghệ thông tin, từ đó thanh danh được lan truyền ra bên ngoài.
“Tôi biết mà, còn có việc gì nữa không cậu?”
“Khi nào đi?” Cậu ta hỏi.
“Tuần sau.”
“Đơn chuyển công tác của tôi đã nộp lên rồi, đến lúc đó, tôi đi cùng cậu.”
“Lục Cảnh, cậu không cần thiết phải...”
“Không phải vì cậu, tôi cũng có hoài bão của riêng mình mà, cậu đừng nghĩ quá nhiều.”
“..........”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Cảnh đứng trên ban công ký túc xá, châm một điếu thuốc.
Hồi tưởng lại 5 tháng trước.
Trên bãi chất đống ở hạ lưu sông Lạc Nhan, thuyền đánh cá đã vớt được một cái xác chết hư thối, hoàn toàn không thể nhìn ra hình dạng, thứ duy nhất có thể xác định danh tính chính là bộ cảnh phục gần như trắng toát trên bộ xương kia.
Thi thể được chở về Lộc Châu trong đêm.
Lục Cảnh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cái đêm đó.