Máy bay đáp xuống sân bay Nam Thành, Mục Sâm đến đón người, đã nhiều năm không gặp, anh ấy cũng không có gì thay đổi, nếu như nói nhất định phải có điểm gì không giống thì chính là ánh mắt...càng thêm sắc bén hơn rất nhiều.
Bánh Bao vẫn còn chứng sợ người lạ, cô bé nhìn thấy Mục Sâm liền liên tục trốn sau lưng Diệp Gia, Phó Thời nhìn anh ấy với ánh mắt phức tạp, cậu ủ rũ không nói lời nào.
“Bánh Bao, đừng sợ, đây là chú Mục.” Diệp Gia giới thiệu Mục Sâm với hai đứa trẻ, Mục Sâm cũng không nhịn được mà ngồi xổm xuống, giống như có ma thuật, trong tay anh ấy xuất hiện thêm hai viên socola: “Gọi một tiếng chú Mục nào, chú sẽ mời hai đứa ăn sô cô la.”
“Chú Mục ạ.” Phó Thời gọi rất hào phòng, còn Bánh Bao thì vẫn không dám ló ra, ôm chặt bắp chân của Diệp Gia, tựa hồ là rất sợ anh ấy.
Diệp Gia mỉm cười với Mục Sâm: “Sau này thân thiết với nhau rồi, là con bé chơi được hết.”
“Tôi đưa Tiểu Gia đến chỗ ở trước, Lục Cảnh, cậu đi cùng với Tiểu Lưu đến cục báo danh, phòng ở đều đã được sắp xếp ổn thỏa rồi.” Mục Sâm chỉ vào chiếc ô tô ở đằng sau, một đồng chí mặc quân phục bước xuống xe, vẫy tay với Lục Cảnh.
“Vậy tôi đi trước nhé, chờ cậu thu xếp chỗ ở ổn định rồi bọn mình liên lạc.” Lục Cảnh lưu luyến nhìn Diệp Gia một cái, Diệp Gia gật đầu.
Mục Sâm đưa Diệp Gia và bọn trẻ lên một chiếc ô tô khác, hai đứa nhỏ tựa đầu vào cửa xe, tò mò nhìn cảnh vật dọc đường.
Nam Thành ít nhà cao tầng, đa số là nhà trệt, đường phố không sạch sẽ phồn hoa như Lộc Châu, thường xuyên có thể nhìn thấy người vô gia cư lang thang, người bán hàng rong đẩy xe dạo trên đường phố, nhóm người đàn ông tụ tập trong các ngõ hẻm sâu hun hút, bên đường thì có vô số vũ trường, tiệm hớt tóc.
Khung cảnh của thành phố cũ khiến Diệp Gia nhớ lại thời niên thiếu, khoảng thời gian nô đùa cùng mấy người Đào Địch và Đường Phi, chớp mắt cái cảnh còn người mất.
Nghĩ đến đây, Diệp Gia tò mò mà quay sang hỏi Mục Sâm: “Anh và Đào Địch có còn liên lạc không?”
“Đã sớm cắt đứt liên lạc rồi, hiện tại cô ấy là đại minh tinh.” Mục Sâm nói lời này, trên mặt không biểu cảm, Diệp Gia đoán không được anh ấy đang suy nghĩ gì, liền không hỏi nữa, chỉ nói một câu: “Lúc anh rời đi, chị ấy cũng có đến, chị ấy nói không dám để anh nhìn thấy chị ấy.”
Mục Sâm nắm chặt tay lái, không nói gì.
Sau vài phút trầm mặc, Mục Sâm chuyển chủ đề: “Tình hình hiện tại ở Nam Thành không thể so được với lúc đầu bọn tôi mới đến đây.”
“Hả?”
“Cô từng thấy qua cướp bóc trên đường chưa? Không phải kiểu cướp xong rồi bỏ chạy đâu, sau khi cướp xong, nếu thấy bạn không thuận mắt liền tát cho bạn hai bạt tai, nếu như dám phản kháng hoặc là kêu cứu thì sẽ bị đâm thêm hai nhát, những chuyện như này nó xảy ra hàng ngày, Nam Thành năm đó đặc biệt là một khu phố cũ, về căn bản là một miếng phô mai mốc meo. Buôn bán ma túy tràn lan đến mức hầu như các quán bar vũ trường chỉ cần có tiền là có thể trực tiếp mua được mà không cần người giới thiệu...”
“Sau này, lúc Phó đội đến đây, anh ấy bắt đầu hành động chỉnh đốn lại, trong hai năm, hơn 60 người đã bị bắt, toàn bộ đều là bọn côn đồ, hơn 300 vũ trường và chỗ ăn chơi bị đóng cửa, số lượng ma túy bị thu giữ còn kinh khủng hơn...nhưng chính vì nguyên nhân này mà đã đắc tội với không ít người...”
“Trong một lần truy bắt, tên buôn ma túy rút ra một quả lựu đạn muốn kéo tất cả cùng chết, lúc đó anh ấy và ba thành viên khác trong đội bị luồng không khí thổi bay, mười mấy mảnh đạn găm vào máu thịt của anh ấy, đến tận bây giờ, trong cơ thể của anh ấy vẫn còn mảnh đạn vẫn chưa được lấy ra.”
“Còn có một lần, chúng tôi dồn ép được tên ma túy đến bờ vách núi, cửa xe vừa mở ra liền có một khẩu súng chĩa vào tôi, lúc đó tôi nghĩ bản thân lần này chết chắc rồi, nhưng nhờ anh ấy nhào tới quật ngã tên buôn ma túy, rồi cả hai đều bị lăn xuống vách núi, suýt nữa bỏ mạng.”
Diệp Gia nghe đến nhập thần, trái tim run lên theo từng cơn, hai tay nắm chặt balo trước mặt, những việc này...anh chưa từng viết thư hay kể qua điện thoại cho cô nghe, anh vẫn luôn nói rằng phong cảnh ở đây đẹp như tranh, như là chốn bồng lai tiên cảnh...
Anh nói rằng anh chỉ ở sau hậu phương, sẽ không lên tuyến một.
Anh nói rằng bản thân rất an toàn, vết thương duy nhất chính là bị muỗi đốt khi ngủ hồi đêm.
“Chúng tôi thường hay nằm vùng, Phó đội là người nằm vùng xuất sắc nhất, anh ấy có trí nhớ siêu phàm, có thể nhớ kỹ từng chi tiết của nhóm buôn bán ma túy. Lúc làm gián điệp, thường phải thức mấy đêm liền, không dám ngủ, sợ ngủ nói mớ làm lộ thân phận. Có thể là cô không biết, diễn xuất của Phó đội cũng rất giỏi, thường giả vờ làm người nghiện xì ke, bộ dạng lắc đầu mê sảng rồi trà trộn vào quán bar, diễn xuất của anh ấy có thể đoạt giải Oscar đó chứ, chúng tôi thường nói giỡn là nếu Phó đội không làm nghề này nữa thì có thể đi đóng phim rồi, thật đấy...”
Mục Sâm vừa nói vừa cười, nhìn về phía Diệp Gia, mới phát hiện...khóe mắt cô có nước mắt.
Anh ấy lập tức ngậm miệng.
-
Một ngôi nhà sân vườn cấp 4, bên cạnh đồn cảnh sát, xem như là một nơi tương đối an toàn trong khu vực này.
Nhà xây xi măng xung quanh là gạch ốp tường, nhìn có vẻ khá là mới, đồ đạc trong phòng đầy đủ tiện nghi, có 4 phòng, rất sạch sẽ. Ở trong sân có một bồn hoa và một cây hòe lớn.
“Hai tháng trước chủ nhà chuyển đi, nội thất trong nhà vẫn để lại, mấy thứ đồ cũ tôi đã đổi mới cho cô, cô xem còn thấy thiếu gì thì cứ nói với tôi, tôi mua giúp cô.”
Diệp Gia quay đầu lại, cảm động mà nói với Mục Sâm: “Tất cả đều tốt, thực sự là làm phiền anh rồi.”
“Đừng khách sáo như vậy, Phó đội đã từng cứu mạng tôi, cả đời này tôi cũng không trả hết được.”