Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 137

Lúc gỡ băng gạc ra, Diệp Gia nắm lấy tay anh, nói với anh một cách thành tâm và nghiêm túc: “Anh Tri Duyên, em chỉ muốn anh biết rằng dù anh có biến thành bộ dạng nào đi chăng nữa thì trong lòng em anh mãi là người đẹp trai nhất, vĩnh viễn là nam thần của em.”

Phó Tri Duyên nở nụ cười ấm áp: “Chắc chắn phải vậy rồi.”

Lớp băng gạc được gỡ xuống từng cái một, cô nhìn anh bằng ánh mắt thật sâu, qua một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.

Phó Tri Duyên đưa tay xoa xoa khóe môi cô, còn mỉm cười nói đùa: “Sao, hiện trường vụ tai nạn quá thảm không nỡ nhìn?”

“Anh Tri Duyên, em sẽ không ghét bỏ gì anh đâu! Thật đấy!”

Nụ cười trên mặt Phó Tri Duyên tắt ngấm, anh bị dọa rồi, vội vàng đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh soi gương.

Lúc đi ra, Diệp Gia cười đến sái quai hàm.

“Dám chơi anh!”

Phó Tri Duyên đi tới trực tiếp vác cô lên vai, đi thẳng lên lầu, vào trong phòng rồi ném cô lên giường.

Diệp Gia nâng khuôn mặt anh lên, nó không phải hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu, nhưng những vết sẹo khủng khϊếp trên khuôn mặt anh đã hoàn toàn biến mất, làn da trơn mịn hơn rất nhiều, rất có thần thái của trước đây, nếu nhìn kỹ, làn da tuy không còn mịn màng như xưa, nhưng có thêm mấy phần vẻ đẹp thô kệch.

Vẫn là nhờ nền tảng tốt, trước đây nó đã bị hủy hoại đến như vậy rồi mà giờ còn có thể khôi phục được.

Phó Tri Duyên nói, đây gọi là **

Người có khí chất thì nhìn thế nào cũng đều đẹp trai.

Diệp Gia nói, anh tự luyến nhỉ!

Lúc này phẫu thuật xong thì nói về khí chất, lúc chưa phẫu thuật thì ai ngay cả gương cũng không dám soi?

Nói tóm lại là Phó Tri Duyên vẫn rất để ý đến nhan sắc của mình, đã đẹp suốt ba mươi năm rồi, có thể không quan tâm được sao?

Lấy lại được vẻ đẹp và sự thịnh vượng, Phó Tri Duyên bắt đầy bận rộn sắp xếp đám cưới của anh và Diệp Gia.

Bánh Bao mặc một chiếc đầm công chúa màu trắng, còn Phó Thời thì lần đầu tiên trong đời mặc bộ âu phục đuôi tôm màu đen, trong xe ô tô đang chạy, cậu đang loay hoay chỉnh lại cái nơ nhỏ nơi cổ mình, cầm chiếc gương soi đi soi lại, nghiêm túc trịnh trọng, hệt như là thần thái của một đứa bé trưởng thành.

“Thằng bé này, bình thường không nhìn ra, nhưng giờ diện đồ lên trông rất đẹp trai đó nha!” Mục Sâm - người làm phù rể khen ngợi nói.

“Tất nhiên rồi, không nhìn xem đó là con trai của ai.” Phó Tri Duyên ngồi bên cạnh tỏ ra tự hào, xoa xoa đầu Phó Thời: “Con trai tớ không chỉ đẹp trai mà còn thông minh nữa, mới có 8 tuổi thôi mà đã lên năm 3 tiểu học rồi.”

(ở bên Trung Quốc thì hệ thống giáo dục tiểu học dài hơn bên Việt Nam một năm, nên Phó Thời sẽ là tương đương lớp 4 bên mình nhé, cậu bé nhảy một lớp)

“Trâu bò thế, năm đó Phó đội cậu cũng vượt lớp tận 3 cấp, lên sơ trung lại vượt 2 cấp, xem ra A Thời cũng không chịu thua kém nha!”

“Nó giỏi hơn tớ nhiều.” Phó Tri Duyên mỉm cười.

Phó Thời quay mặt đi, khuôn mặt cậu đã đỏ bừng lên rồi, trái tim đập bùm bùm không ngừng.

Chưa bao giờ được nghe ông ba mình khen mình như vậy, thì ra trong lòng của ba mình, cậu xuất sắc như thế?

Cứ tưởng ông già mình chỉ thích mỗi Bánh Bao, không thích mình chứ.

Trên đường đến khách sạn, Phó Thời không nói lời nào, trong lòng ngọt ngào đến mức có chút phát ngấy, cậu kìm lòng không đậu mà cứ nhích sang ngồi bên cạnh cha mình.

Phó Tri Duyên thuận tay ôm vai cậu, đông tác rất là tùy ý, cũng rất là tự nhiên, giống như một cặp cha con bình thường.

Trái tim của Phó Thời đập càng mạnh hơn.

Mặc kệ nói thế nào đi nữa, cậu đối với Phó Tri Duyên vừa có yêu vừa có tôn trọng, tất nhiên, trước đây cậu cũng từng trách anh, trách anh rời đi, khiến Diệp Tử phải chịu nhiều khổ đau như vậy, nhưng sau khi biết về những chiến công huy hoàng năm xưa và tận mắt thấy nhiều người dân ở Nam Thành yêu mến anh, kính trọng anh, còn ở trường học, những chiến công của anh luôn được giáo viên nhắc đến như một tài liệu giảng dạy tích cực, các bạn học đều rất kính nể anh, cũng ghen tị với Phó Thời vì có một người cha như vậy, giống như những gì Diệp Gia đã nói, bây giờ cậu bắt đầu có chút mê muội anh.

“Con trai, trông ba như thế nào?” Phó Tri Duyên sửa sang lại vạt áo của mình, hỏi cậu.

Phó Thời quay đầu nhìn anh một lượt, người khác kết hôn đều mặc âu phục, còn ông ba nhà mình lại muốn hành xử khác người, mặc một bộ đồng phục cảnh sát để lên sân khấu, nhưng không thể không thừa nhận bộ cảnh phục này rất hợp với thân hình cứng cáp của anh, vừa tỉ mỉ lại nghiêm chỉnh, khá là hợp với khí chất của anh.

“Rất có tinh thần ạ, nhưng ba có chắc là thực sự muốn mặc như vầy kết hôn với mẹ con?”

Phó Tri Duyên cười: “Mẹ con thích nhìn ba mặc cảnh phục.”

Sau khi xuống xe, Phó Thời đi vào khách sạn trước để tìm Bánh Bao, Phó Thời, MỤc Sâm và Đoàn Hiểu Quân đứng đợi những phù rể khác xuống xe, Mục Sâm vỗ vỗ bờ vai của Phó Tri Duyên: “Người làm cha như cậu cũng thật là khổ tâm nhỉ, cùng thoại lời kịch với tớ, chuyển hướng khen con trai cậu, còn muốn khen kiểu anh tài kiệt xuất mà không cần dùng từ hoa mỹ nào.”

Phó Tri Duyên cười: “Là tớ chưa làm tròn một người cha tốt, bây giờ mất bò mới lo làm chuồng, may thay chưa quá muộn.”

Hôn lễ được tổ chức tại trụ sở chính của khách sạn Tri Vị Hiên ở Lộc Châu, ông chủ lớn Trình Ngộ đích thân làm MC buổi hôn lễ, liên tục nói chêm chọc cười, chính là không để hôn lễ tiến hành đàng hoàng, Diệp Gia mặc một chiếc váy cưới màu trắng, tay cầm bó hoa cưới, đứng trong tấm màn lụa màu hồng, thấp thoáng nhìn người đàn ông đứng đối diện trên bục hoa hồng, trong lòng nóng như lửa đốt.

MC hôn lễ Trình Ngộ nước mắt giàn giụa mà kể về lịch sử gây dựng sự nghiệp gian khổ của mình và Diệp Gia, rồi lại bắt đầu giảng một tràng về tình bạn cách mạng của hai người, và cuối cùng, còn muốn hát tặng mọi người một bài hát.

Hôn lễ hôm nay đã hoàn toàn biến thành buổi biểu diễn của tên chó chết Trình Ngộ.

Rốt cuộc là có thôi đi chưa!

Diệp Gia trực tiếp vén màn lụa lên, nắm tay phù dâu nhỏ bên cạnh là Bánh Bao, vội vàng đi lên bục hoa hồng, đi về phía người đàn ông của mình, khí thế hùng hổ tiến tới không lùi.

“Nè nè! Lời dẫn của anh còn chưa nói xong đâu! Sao cô dâu lại chạy ra ngoài rồi!” Trình Ngộ cầm micro hét lớn: “Mau quay vào! Đợi khẩu lệnh của anh, đâu ra cô dâu không biết thẹn thùng như vậy!”

Diệp Gia coi như là đã hiểu rồi, thằng cha này hôm nay là đến phá đám đây mà!

Cô lười phải để ý đến hắn, cứ đi thẳng đến chỗ của Phó Tri Duyên.

Chân chính đối diện với Phó Tri Duyên đang mặc đồng phục cảnh sát, bộ dạng giống như lần đầu tiên cô gặp anh, chứa ý cười nhàn nhạt, chào đón cô dâu mê người của anh.

Diệp Gia đi qua bên cạnh Trình Ngộ, giật lấy micro trong tay hắn, rồi từng bước từng bước đi về phía của Phó Tri Duyên.

Anh mỉm cười nhìn người con gái của mình, ánh mắt cô kiên quyết, bước chân càng thêm kiên định.

Dưới đài, Mục Sâm lắc đầu thở dài, cách đó không xa, Đào Địch đã che miệng, nước mắt giàn giụa.

Đi qua con đường đầy hoa hồng và chông gai, đi qua những năm tháng hồng trần đã định, cuối cùng, cô bước đến trước mắt Phó Tri Duyên, cười cười, chậm rãi nói: “Phó tiên sinh thân mến, xin hỏi anh có đồng ý...”

“Cho dù là cái chết cũng không thể chia lìa chúng ta.” Anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình: “Anh đồng ý.”

Anh nói xong, liền ôm lấy mặt cô, hôn lên đôi môi mềm mại ấy.

TOÀN VĂN HOÀN.
Bình Luận (0)
Comment