Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 14

Một tuần trước, dưới sự lên kế hoạch tỉ mỉ của Phó Tri Duyên, trùm ma túy lớn ở thành phố biên giới phía nam đã bị bắt ở Lộc Châu, từ miệng hắn khai ra giao dịch của mình tại Câu lạc bộ giải trí Gia Hoa. Cục cảnh sát đã lập kế hoạch triển khai khẩn cấp, Phó Tri Duyên ngụy trang thành người bán và liên lạc với người mua, trong quá trình giao dịch đã canh đúng thời cơ, tang chứng đều lấy được, một lưới bắt hết.

Diệp Gia nôn nóng lục soát khắp phòng karaoke tầng một và tầng hai của hộp đêm, nhưng không thấy bóng dáng Đào Địch và những người khác, cô hạ chủ ý nếu ở tầng ba mà cũng không tìm được thì sẽ lập tức gọi báo cảnh sát! Tầng ba là phòng vip KTV, cô vừa ra khỏi thang máy liền thấy mấy người đàn ông xăm trổ đi tới, khi họ đi lướt qua thì người đàn ông cầm đầu mặc áo sơ mi hoa thở phì phì nói: “Dám giở trò với ông đây, nếu không phải hôm nay đại ca tìm tao có việc quan trọng thì tao nhất định sẽ chặt tay chân mấy thằng nhóc ch,ó đẻ kia.”

“Anh Da đen, bây giờ xử lí những tên nhãi ranh đó như thế nào đây?”

“Đưa về phòng Vip trước, đợi đại ca bận việc xong thì tao sẽ từ từ chơi với bọn chúng.” Tên cầm đầu da đen thoạt nhìn đầy thù địch, không dễ hòa hợp.

Phòng Vip...

Bước chân Diệp Gia dừng lại, từ xa nhìn thấy những người đó đi vào một căn phòng, lúc đi ra, có vài tên thủ hạ đang lôi mấy người Đào Địch và Đường Phi!

Tay của bọn họ bị trói chặt bằng băng keo, miệng cũng bị bịt lại, mấy người bọn họ bị những kẻ đó xô xô đẩy đẩy, đi về phía cuối lối đi. Lúc đi ngang qua, Lục Cảnh là người đầu tiên ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Gia, miệng cậu ta bị bịt kín, khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của cô, đầu tiên là cậu kinh ngạc, tiếp đến là hoảng hốt, ô ô kêu vài tiếng có vẻ rất vội vàng, Diệp Gia hiểu được ánh mắt của cậu, cậu đang bảo cô mau rời đi.

Diệp Gia nhanh chóng đứng dựa vào tường để nhường đường cho mấy người này.

Tên da đen liếc nhìn Diệp Gia một cái hung tợn: "Nhìn cái gì mà nhìn!"

Diệp Gia lập tức rũ mí mắt xuống, giả làm người qua đường, vội vàng rời đi.

Cô gái phục vụ rượu trong hộp đêm bưng khay đi về phía đại sảnh, Diệp Gia nửa đường chạy ra ngăn cô gái lại, lấy trong túi ra năm tờ tiền màu đỏ, cười tủm tỉm nói với cô nàng: “Em gái à, rượu này chị đưa giúp em nhé?”

Cô nàng phục vụ cầm xấp giấy đỏ trong tay và đưa khay cho Diệp Gia không chút do dự, ở hộp đêm không ít những người phụ nữ như vậy, với danh nghĩa phục vụ rượu rồi đi vào phòng vip quyến rũ kim chủ, thấy nhưng cũng không lạ gì.

Diệp Gia đợi cô phục vụ rượu đi khỏi, cô liền bước vào WC nữ. Lấy ống tiêm đã chuẩn bị ra. Lắc lắc chất lỏng thuốc mê trong ống tiêm, cô cắm kim vào nút chai rượu đỏ, chất lỏng từ từ được đẩy vào trong chai rượu, Diệp Gia cầm lấy chai rượu lắc mạnh, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Người trong phòng Vip không nhiều, lúc Diệp Gia tiến vào, khóe mắt quét qua, cộng thêm tên da đen vừa nãy thì bọn hắn cũng chỉ có năm sáu người, mà bọn Đào Địch và Đường Phi bị trói ném ở góc tường.

Diệp Gia tim đập thình thịch, cầm bình rượu lấy dụng cụ mở chai, tháo nút chai, rót rượu cho mấy người đàn ông.

Dù sao cũng là lần đầu tiên làm chuyện kíɧ ŧɧíɧ như vậy, mắt cô cứ nheo lại, thở gấp cũng không dám, từng ly từng ly, rượu vang đỏ m như máu, tim cô càng đập nhanh hơn.

Khi rượu được bưng đến cho một người đàn ông ngồi trong góc, Diệp Gia ngước mắt cung kính dâng lên.

Tay hơi khựng lại.

Anh ấy!

Phó Tri Duyên mặc một bộ âu phục màu đen, hai chân bắt chéo, hai tay đặt trên ghế sô pha, giữa ngón tay châm một điếu thuốc, ngước mắt lên, cùng Diệp Gia đối mắt nhìn nhau, ánh mắt rất sâu.

Cô sợ đến mức suýt làm đổ cái ly!

Sao anh ấy lại ở chỗ này!

"Mẹ nó! Tối nay lão tử bàn việc quan trọng, mày đem bọn nhãi này tới chỗ tao làm gì!" Một người đàn ông lớn tuổi ngồi giữa sô pha trầm giọng quát lớn tên da đen: “Muốn chết à?”

"Anh Long, mấy thằng tạp chủng hỉ mũi chưa sạch này dám chơi bẩn với ông đây, hôm nay phải cho bọn nó nhìn thấy sự lợi hại của ông đây mới được."" Tên da đen vừa chửi bới vừa đi qua, duỗi chân đạp vào ngực Lục Cảnh, cú đá thực sự không hề nhẹ, Lục Cảnh khó chịu hừ một tiếng.

Diệp Gia nắm chặt tay.

Anh Long hít điếu thuốc một hơi thật sâu rồi dí vào gạt tàn, biết Da đen có chút sở thích là thích đến hộp đêm cưa cẩm phụ nữ, nghĩ lại lần này thịt còn chưa ăn, ngược lại còn gây ra mớ hỗn độn, thật buồn bực.

Hắn ta thờ ơ nói với Da đen: "Nếu đã đem người đến đây rồi thì không cần thả đi, đợi mày chơi đã rồi thì tìm nơi nào đó xử lý bọn chúng."

"Cảm ơn anh Long."

Nghe vậy, tay Diệp Gia khẽ run rót rượu cho Phó Tri Duyên bị vẩy ra ngoài.

"Con kia, mày không có mắt à?" Người đàn ông bên cạnh mắng một tiếng.

"Thật xin lỗi!" Diệp Gia cuống quít lấy khăn giấy ra lau chỗ rượu đổ trên bàn. Con ngươi tinh vi cay độc của Anh Long quét qua, chú ý đến tay của Diệp Gia đang run rẩy.

"Cô nhóc, qua đây." Anh Long nhìn mặt của Diệp Gia và vẫy tay với cô.

Thân thể Diệp Gia càng thêm run rẩy, run lẩy bẩy đứng lên, định xoay người lại, không nghĩ đến cổ tay bị một đôi bàn tay quen thuộc nắm lấy, liền bị kéo một cách thô bạo, nặng nề rơi vào trong vòng tay của Phó Tri Duyên, đại não Diệp Gia "bùm" một tiếng, núi non như bất ngờ ập đổ.

Phó Tri Duyên đem Diệp Gia vững vàng ngồi lên đùi mình, một tay cầm điếu thuốc, tay kia xoa nhẹ eo cô, cô mặc áo ngắn hai dây, da ở eo bị lộ ra bên ngoài. Cảm nhận được sự tiếp xúc lòng bàn tay thô ráp của anh, máu Diệp Gia như thể đông lại toàn thân.

Phó Tri Duyên ôm Diệp Gia trong vòng tay trìu mến, sau đó nhìn Anh Long, trầm giọng nói: "Người phụ nữ này hợp với khẩu vị của tôi."

Diệp Gia đột nhiên nhìn anh, cô nghe lầm rồi sao?
Bình Luận (0)
Comment