Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 29

Ông Từ không ngờ là mọi người sẽ đi cùng nhau đến đây, ông cụ cười hớn hở mời mọi người vào nhà, Diệp Gia xách theo túi nguyên liệu đi vào bếp chuẩn bị làm cơm tối, ông nội Phó liền bảo Phó Tri Duyên: “Cháu vào bếp giúp Tiểu Gia đi.”

Diệp Gia lấy nguyên liệu nấu ăn đặt lên bệ bếp, xắn tay áo lên chuẩn bị làm.

“Cần tôi giúp gì không?” Phó Tri Duyên khoanh tay đứng bên cạnh hỏi.

“Anh đứng bên cạnh để em nhìn là được rồi.” Diệp Gia cười tủm tỉm nhìn anh.

Khi một người đầu bếp có tâm trạng tốt, thì món ăn nấu ra sẽ càng ngon hơn khi tâm trạng không tốt.

Món chính hôm nay là vịt osmanthus, Diệp Gia lấy vịt ra đặt lên thớt chuẩn bị chặt khúc, Phó Tri Duyên không có việc gì liền xoay người đi ra ngoài, thoạt nhìn nam thần không biết việc bếp, ra ngoài cũng tốt.

Diệp Gia hít một hơi thật sâu để ổn định tinh thần, cô cúi xuống và cẩn thận cắt từng miếng thịt vịt. Kỹ năng dao của cô rất lợi hại, từng miếng thịt được tính toán chính xác để vừa ăn hơn. Một lúc sau, Phó Tri Duyên lại bước vào, cô hơi ngẩng đầu lên, khóe mắt nhìn theo anh, chỉ thấy anh bước tới với chiếc tạp dề rồi đeo lên cổ cô.

Hô hấp của Diệp Gia tạm dừng lại.

Tay anh đặt sau lưng cô, động tác sột soạt, thắt dây tạp dề giúp cô, cảm giác tay anh đυ.ng phải eo sau của cô quả thực là quá rắc thính rồi!

Sau khi buộc lại xong, Phó Tri Duyên đi đến bên cạnh cô, liếc thấy vành tai cô đỏ bừng lên như hai trái anh đào vậy, một cảm giác kỳ lạ...anh thấy khá là đáng yêu.

“Bây giờ muốn tôi làm gì?” Anh cũng đeo tạp dề lên, nhưng tạp dề quá nhỏ không vừa với thân hình rộng lớn của anh, càng khiến nó thêm chật chội.

Giọng của Diệp Gia như bốc khói, nói không ra lời, đầu ngón tay chọc chọc vào mớ rau xanh bên bồn rửa: “Rửa...rửa rau.”

Phó Tri Duyên gật đầu, bước qua, quay lưng về phía cô, vặn vòi nước và bắt đầu rửa đi rửa lại mớ rau.

Mỗi âm thanh vang lên đều thu hút sự chú ý của cô.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì căn bản là không có cách nào để nấu ăn đàng hoàng được!

Mặt trời lặn, ngoài ban công gió ấm thổi quét qua hai tách trà xanh nghi ngút, ông Phó và ông Từ mỗi bên một đen một trắng đánh cờ.

“Hai lão già chúng ta đã nhiều năm không chơi cờ cùng nhau rồi.” Ông Phó bình tĩnh hạ xuống một nước cờ, phong toả một bên lãnh thổ của ông Từ: “Tôi bảo ông đến thủ đô với tôi, ngày ngày uống trà đánh cờ, chẳng phải rất thư thái tự tại ư.”

“Tôi đây không yên tâm về con nhóc nhà tôi, bố mẹ nó mất sớm, tôi niệm tình cũ, phải thay bố nó trông chừng nó.” Ông Từ nhìn bóng hình bận rộn trong phòng bếp, nở nụ cười bất lực: “Hơn nữa là tôi không rời được tay nghề nấu ăn của nó.”

“Dễ thôi mà, tôi thấy cô bé này rất tốt.” Ông Phó vỗ đùi một cái: “Để cho cháu tôi cưới nó, chúng ta cùng nhau trở về thủ đô, cùng chung một nhà, chẳng phải là quá vui vẻ sao?”

Ông Từ cười ha hả, cầm lấy quân cờ chỉ ông Phó: “Ông đó! Vẫn là ngang ngược như vậy, không nói lý lẽ.”

“Sao nào, Tri Duyên nhà chúng tôi tuấn tú tài giỏi như vậy còn không lọt được vào mắt ông à?”

“Không phải vậy.” Ông Từ xua tay: “Những chuyện như này chúng ta nói cũng không tính được, còn phải xem ý kiến của bọn nhỏ.”

Ông Phó rốt cuộc cũng thở dài nặng nề một tiếng, đè thấp giọng nói với ông Từ: “Có biết tại sao tôi đột nhiên tới Lộc Châu không?”

“Hẳn là không phải chỉ đến thăm lão già này thôi đúng không!”

Ông Phó xua xua tay: “Tôi đến đây vì chuyện chung thân đại sự của thằng cháu duy nhất của tôi.”

Ông Từ đi một nước cờ, ăn con cờ của ông Phó, nở nụ cười nhìn ông ấy: “Ông anh à, ông cũng quá nhọc lòng lo lắng rồi!”

“Một hai năm nữa mà nó không đem về một cô cháu dâu cho tôi...” Ông Phó vỗ bàn cờ một cái, bướng bỉnh nói: “Thì tôi không đi khỏi cái đất này đâu!”

“Gấp cũng không được.” Ông Từ liên tục khuyên: “Đứa trẻ Tri Duyên này nhìn thì trông rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thật ra tính tình đều bướng bỉnh giống ông y đúc!”

“Mấy năm trước, nó ở lại thủ đô chăm sóc tôi cả năm trời, trong lòng tôi làm sao mà dễ chịu được? Bây giờ thân thể khỏe hơn chút rồi, nhưng mà mỗi tối nhắm mắt lại thì tôi vẫn rất sợ đó!” Ông Phó bất lực thở dài một tiếng: “Tôi sợ sau khi ngủ một giấc thì không tỉnh dậy được nữa, không thể nhìn thấy Tri Duyên nhà tôi cưới vợ, nó một mình lại không biết cách chăm sóc bản thân, hoang dại như vậy, lại không có người chăm sóc nó, tôi thật là không yên tâm chút nào.”

“Ông suy nghĩ nhiều rồi, để tâm tình thả lỏng chút.” Ông Từ bất lực mà khuyên nhủ: “Con cháu tự có phúc của con cháu.”

“Thật ra nếu nó cứ ở lại Lộc Châu thì tôi cũng không vội làm gì, chỉ là... lần trước Tri Duyên nói với tôi rằng, sẽ sớm có thông tin về việc nó xin điều chức, nó vẫn muốn đi viện biên, tầm một hai năm, muốn đi...” Hàng chân mày của ông Phó nhíu chặt, giống như một cái nút không thể gỡ ra được: “Ông nói xem, làm sao tôi yên tâm được, tai nạn năm đó của anh trai nó...” Ông Phó trong lòng chua xót, lẩm bẩm nói: “Những nơi đó nguy hiểm cỡ nào chắc ông cũng biết, tôi thật sự không muốn... không muốn nó đi đâu! Đây...là tôi nghĩ tìm cho nó một mối hôn sự, biết đâu có vợ rồi, nói không chừng nó sẽ không muốn đi nữa.”

Ông Từ cười nói: “Nam nhi tốt là có chí hướng tứ phương, Tri Duyên có cái chí hướng này thì ông nên tự hào về nó mới phải, mấy năm nay được hưởng phúc đã đem cái giác ngộ của chúng ta hưởng mất luôn rồi?”

Ông Phó ăn luôn nửa nước cờ của ông Từ, cười cười chỉ vào ông: “Ông không hiểu nỗi lòng của người làm cha mẹ bọn tôi.”

Ông Từ hơi giật mình, vẻ mặt có chút mất mác.

Phó Tri Duyên đứng ở bên cửa sổ, nhưng không có đi qua, lời nói của ông nội và ông Từ, anh đều nghe được hết.
Bình Luận (0)
Comment