Mọi người đều phải trả giá cho những gì mình đã làm, Đường Phi cũng thế, Triệu Đại Cường cũng vậy... Ngay cả Diệp Gia cô cũng không vô tội.
Cảm giác lưỡi kiếm cắt ngang da lạnh như băng, Triệu Đại Cường cũng không cảm nhận được sự sợ hãi trước cơn đau.
Không công bằng như vậy!
Cái thế giới này, mẹ nó, không phải đều là như vậy à?
Ai cho ngươi công bằng? Ai cho ngươi tôn nghiêm?
Người nghèo, không có tôn nghiêm.
Gió đầu đông rít gào, màn đêm cũng đã sớm buông xuống, khi Diệp Gia lảo đảo rời khỏi ktv Hoàng Đỉnh, liền bị gió lạnh thổi qua, trên người lập tức nổi lên dày đặc một lớp da gà nhỏ.
Thật lạnh.
Dẫm lên đôi giày cao gót nhọn hoắt, cô loạng choạng bước xuống bậc thềm, đi được vài bước thì dừng lại, nhìn nghiêng, chiếc xe màu đen trước mặt quá đỗi quen thuộc.
Người trong xe bị bao phủ trong màn đêm dày đặc và tù đọng, là người cô không muốn nhìn thấy nhất... Phó Tri Duyên.
Diệp Gia nhanh chóng quay đầu đi, xõa tóc dài xuống che mặt, xoay người, quay lưng lại với anh rồi rời đi.
Chiếc xe phía sau đột nhiên bật đèn pha, chiếu sáng sau lưng cô.
Một tiếng bíp vang lên, là lời cảnh cáo cuối cùng của anh.
Cô dừng bước chân lại.
Quay đầu lại, ánh đèn pha chói lọi chiếu vào mặt cô, đôi mắt cô phảng phất như từ trong màn đêm ẩn vào ban ngày, với nhiều lớp phấn mắt lòe loẹt và đôi môi đỏ mọng.
Trong ánh mắt cô vẫn còn mang theo chút men say không rõ ràng.
Bươm bướm ở xương quai xanh như nhẹ nhàng bay lên.
Cô gái nhỏ thanh thuần mà không rành sự đời kia đã từng lỗ mãng liều lĩnh xông vào sinh mệnh của anh, cô đã đem mặt hoàn mỹ đầy đủ nhất trong cuộc đời của mình, thận trọng mà bày ra trước mặt anh...thế mà xoay người một cái, cô yêu nghiệt như một bông hồng, như hòa vào trong bóng đêm, vậy rốt cuộc đâu mới là cô thực sự.
Diệp Gia cắn cắn môi dưới, xoay người rời đi.
Tăng cước bộ nhanh hơn, ôm lấy cánh tay, cái lạnh của đêm mùa đông gọi là cái lạnh của lòng người.
Phía sau đèn xe vụt tắt, cô hoảng loạng bỏ chạy, thất tha thất thểu hướng về nhà mà chạy.
Chuông điện thoại vang lên, Diệp Gia vội vàng nghe, giọng nói của Đào Địch trong điện thoại rất lo lắng: "Tiểu Gia, bây giờ chị đang ở trên đường Long Hưng, em đang ở đâu? Em không sao chứ?"
“Em không sao.” Giọng Diệp Gia vì lạnh mà hơi run run: “Em thì có thể có việc gì được?”
“Uống rượu à?” Đào Địch nhạy bén nhận ra giọng cô có chút khác lạ.
“Có uống, nhưng không say.”
“Triệu Đại Cường đâu? Em không có đến tìm hắn ta gây sự chứ?”
“Vẫn còn tốt mà.” Cô không nhịn được cười một tiếng.
Cô không có động vào hắn ta, chỉ là một suy nghĩ sai thì sẽ hỏng hết.
Với một dao đó chặt xuống thì mọi nỗ lực trước đó đều đốt hết cho mồi lửa.
Cuộc đời của cô, tình yêu chân thành của cô.
Đầu dây bên kia, Đào Địch rõ ràng là thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Sợ đến nỗi nên chị gọi điện cho Mục Sâm, lúc đó Phó đội cũng ở đấy, chưa nói hết câu thì anh ta đã chạy đi tìm em rồi, không đυ.ng phải anh ta?”
Diệp Gia không còn nghe rõ bên kia điện thoại Đào Địch đang nói cái gì nữa, dưới tòa nhà, anh đang đứng một mình dưới ngọn đèn đường mờ ảo, bóng dáng bị đèn đường kéo lê thật dài, ánh đèn chiếu trên đỉnh đầu, vài sợi tóc mái rũ xuống trước trán che đi đôi mắt sâu, đầu ngón tay đang kẹp điếu thuốc đã cháy dở, dường như anh đã đợi cô rất lâu.
Âm hồn không tan mà!
Nếu đổi lại là những lúc bình thường thì cô sẽ vui vẻ muốn bay lên trời, nhưng hiện tại người cô không muốn gặp nhất chính là anh.
Diệp Gia bước đi một cách hỗn loạn, giả vờ như không nhìn thấy anh, vội vã đi về phía hành lang.
“Diệp Gia.”
Ở sau lưng, giọng anh vẫn trầm thấp như rượu.
Đó là lần đầu tiên cô nghe được từ chính miệng anh gọi tên cô, mỗi từ phát âm, tựa như là nhận được sự ưu ái.
Diệp Gia rốt cuộc cũng xoay người, đút hai tay vào túi, cúi đầu bước từng bước nhỏ, nhưng bước đi cứ cong cong vẹo vẹo.
Giáo sư Phó thân yêu của tôi, vừa nãy đã cho anh cơ hội rồi.
Đêm trăng tối nay vừa đẹp, chủ động dâng đến tận cửa à...thế thì em không khách sáo với anh nữa.
Cô đi đến trước mặt anh, đứng yên và cười hì hì.
“Cảnh sát Phó, anh đừng bắt em, em cái gì cũng chưa làm.” Cô rõ ràng không phải là đứa con gái nhu nhược gì, nhưng giọng nói lại yếu ớt đến mức đáng thương, cô vươn tay vỗ vỗ vạt áo của anh: “Em là một công dân tốt tuân thủ pháp luật đó nha.”
Cô cười, đôi môi đỏ mọng lộ ra cái răng nanh nhỏ xinh xắn.
“Tôi biết, chỉ là không yên tâm, nên đến xem một chút.” Anh rũ mắt nhìn cô: “Chắc chắn cô không có việc gì là tốt rồi.”
“Em thì có thể có việc gì được? Cô lại lẩm bẩm một mình: “Em vẫn luôn rất tốt mà!”
“Ừm, vậy thì tôi...” Anh chưa nói hết câu thì đột nhiên người bên cạnh vươn tay ra ôm lấy vòng eo anh.
Một khối mềm mại cứ thế mà đâm sầm vào trong lòng anh.
Phó Tri Duyên bất ngờ, trong lòng rối loạn.
Người trong ngực run bần bật, cái đầu nặng nề vùi vào ngực anh, cô mặc rất ít, gió lạnh vừa thổi qua khiến cô càng thêm run rẩy.
Phó Tri Duyên đã sống 27 năm, loại đầm rồng hang hổ nào mà anh chưa từng xông qua, cái dạng gian nan hiểm trở nào mà anh chưa từng gặp qua, mà vũng nước mỹ nhân trước mắt này, anh vẫn là có chút không cưỡng lại được.
Diệp Gia vùi đầu vào ngực anh, thậm chí có thể nghe rõ nhịp tim và hơi thở nặng nhọc của anh phả xuống đỉnh đầu cô.
“Phó đội, em nhức đầu, anh đỡ em lên lầu có được không?”