Anh dường như cũng đang quan sát cô.
Biết người biết ta, đèn pin lại bị anh tắt đi.
“Đừng!” Diệp Gia vội nói: “Có thể... mở tiếp không?”
“Không biết sẽ còn bị kẹt trong bao lâu, tiết kiệm pin.” Anh giải thích.
“Cái đó... Em muốn gọi điện cho bố mẹ, họ nhất định sẽ sớm đến cứu em.” Nước mắt còn đọng trên khóe mắt Diệp Gia, cô đáng thương hỏi: “Cho em mượn điện thoại của anh được không?”
“Bố mẹ em đang ở đâu?” Anh hỏi.
“Ở tầng trên.” Lúc đăng ký khách sạn, bố mẹ đặt phòng ở lầu năm, Diệp Gia ở lầu bốn.
Anh im lặng vài giây, rồi cúi xuống nhìn màn hình di động, mới chậm rãi nói: “Hiện tại điện thoại... không có tín hiệu.”
“Vâng.” Diệp Gia ngoan ngoãn gật đầu.
Đó là sự thật, nhưng cũng là lòng tốt của anh.
Đêm vừa dài mà lại thật ngắn, Diệp Gia chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy, trước mắt vẫn là một mảnh tối thui.
“Trời còn chưa sáng.” Cô lẩm bẩm một tiếng.
“Sáng rồi, nhưng vì bị chôn sâu nên không thấy được.” Giọng anh vẫn trầm như ngâm rượu: “Đã chín tiếng rồi.”
Vừa dứt lời, không gian lại chấn động dữ dội, gạch ngói vỡ vụn xung quanh rơi xuống, Diệp Gia hét lên một tiếng, chỉ cảm thấy có người đột nhiên đem cô ôm vào lòng, đầu bị đập vào l*иg ngực cứng rắn, có đôi tay mạnh mẽ bảo vệ đầu cô.
Diệp Gia nhắm chặt hai mắt, nghiến răng, thật lâu sau, chung quanh lại im lặng, dư chấn dường như đã qua đi.
Anh ho nhẹ một tiếng, vươn tay vẫy vẫy, khói bụi bay tung tóe, thân thể đầu tóc dính đầy tro bụi.
Diệp gia hai mắt lại ngấn lệ, sợ hãi cùng tuyệt vọng, giọng nói run run: “Anh ơi, chúng ta sẽ chết sao?”
Sẽ chết sao? Anh cũng không biết nữa...
Nhưng mà anh phải làm gì đây, thảo luận về sự sống và cái chết tiếp đây có thể phải đối mặt với một cô bé chưa hình thành nhận thức về tam quan sao.
Câu hỏi này... hiển nhiên là vượt ngoài phạm vi giáo trình.
Lý trí không đủ giúp anh trả lời nên chỉ có thể xúc động một lần.
“Không.” Giọng anh chắc chắn và mạnh mẽ: “Nhất định sẽ không.”
Trong lời nói của anh mang theo sức mạnh an tâm, Diệp Gia tin vào lời nói của anh liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Trong cơn dư chấn đó, chân bị ép của Diệp Gia cuối cùng cũng di chuyển ra ngoài, nhưng vì bị ép thời gian dài nên chân cô bị tê, sau đó, cô cảm thấy có một đôi tay phủ qua và giúp cô xoa bóp cơ chân, lực tay của anh có chừng mực, rất thoải mái, khi anh chạm vào chân cô, vì chân Diệp Gia đang mang tất bông, nên cô xấu hổ co người lại.
“Đại ca...”
“Đè ép lâu như vậy, không khơi thông mạch máu đúng cách, sẽ xảy ra vấn đề.” Giọng nói siêu trầm giải thích một tiếng.
Diệp Gia ngoan ngoãn ngậm miệng, tùy ý để tay anh nhéo nhéo thịt trên đùi, cẳng chân, cổ chân cô...
Mặt cô ấy đỏ lên một cách kỳ lạ.
Tâm tư của thiếu nữ, lặng lẽ sinh sôi trong hoàn cảnh tuyệt vọng của sự sống và cái chết.
Không biết lại mệt nhọc bao lâu.
Đói, lại vừa khát... để duy trì thể lực, hai người đều không nói chuyện cũng không cử động.
Trong bóng tối, có thể nghe thấy rõ ràng một tiếng nức nở.
Diệp Gia cắn răng, nước mắt lăn dài trên má, nhưng cô không chịu khóc ra tiếng.
Không biết lại trôi qua bao lâu, một đôi bàn tay to ấm áp tiến đến nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
“Đừng sợ.” Giọng anh hơi yếu.
Trong bóng tối, hai bàn tay một to một nhỏ gắt gao nắm chặt, truyền hơi ấm và sức mạnh cho nhau.
Dư chấn liên tiếp không ngừng, anh luôn bảo vệ cô, cả hai tựa sát vào nhau trong bóng tối tuyệt vọng.
Đột ngột có tiếng động xảy ra, Diệp Gia bị tỉnh, toàn thân cô không có sức lực, cho dù có cử động ngón tay cũng đã miễn cưỡng rồi, môi nứt nẻ, cơ thể mất nước trầm trọng, ý thức trong đầu mơ hồ không rõ.
Bên ngoài dường như truyền đến giọng nói...
Thần sắc Diệp Gia đông cứng lại!
“Đại ca ca! Có người tới cứu chúng ta!” Diệp gia kinh ngạc giọng khàn khàn hô lên một tiếng.
Không ai đáp lại.
“Đại ca ca?”
Sự yên lặng chết chóc trong bóng tối.
Trái tim Diệp Gia đột nhiên trống rỗng, cô trèo lên người anh, nắm lấy quần áo của anh, sờ sờ mặt anh, thử gọi lại: “Anh ơi?”
Trên mặt khô cằn, dính dính.
Anh ấy hẳn là ngủ thϊếp đi thôi nhỉ...
Diệp Gia mò điện thoại trong túi, bật nhạc chuông, cố với một chút sức lực cuối cùng trèo lên tường, cô vặn to âm lượng ở giữa khe hở đống đổ nát.
“Bên trong có âm thanh!”
“Còn người sống sót!”
Động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, rất nhanh có tiếng sột soạt bụi đất từ bên tường rơi xuống.
“Có người không?” Giọng nói của một người đàn ông truyền đến.
“Có...hai người...” Diệp Gia yếu ớt trả lời.
Bức tường nứt một mảng, một tia nắng đột ngột lẻn qua màn đêm chiếu thẳng vào mặt anh.
Mặt đầy máu!!
Diệp Gia đột nhiên mở to hai mắt, đồng tử co rút lại, rên lên kiệt sức: “Đại ca ca!”
Mấy cơn dư chấn dữ dội, anh đã bảo vệ cô bằng cơ thể của mình...
Thế giới như sụp xuống.
“Đại ca ca!” Diệp Gia bò tới, nắm lấy cổ áo của anh, nước mắt nóng hổi lăn dài: “Anh, tỉnh lại đi, chúng ta được cứu rồi, anh ơi!”
Một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay Diệp Gia, người ở bên ngoài động viên: “Đừng sợ, chúng ta tới đây cứu cháu...”
“Là một cô gái nhỏ, không rõ tình trạng vết thương, mau gọi bác sĩ, cáng!”
Diệp Gia bị đôi tay kia kéo ra tách khỏi Anh, trên quần áo anh bị cô bắt lấy một thứ gì đó...
Từ bóng tối rảo bước đến ánh sáng, chỉ mất một giây.
Cô rơi nước mắt, nhìn anh rồi chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn trong bóng tối...
Sau này cũng không nghe được tin tức gì của anh, không biết sống chết.
Diệp Gia nằm trong bệnh viện rất nhiều ngày, chị y tá nói lúc hôn mê trong bàn tay cô vẫn nắm chặt, làm cách nào cũng không mở ra được...
Chiếc huy hiệu cảnh sát màu xanh lam bị nhuốm máu ngủ yên trong tay cô, sáng rực rỡ...