Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 59

Diệp Gia đuổi theo ra ngoài, gọi hai mẹ con lại, người phụ nữ xoay đầu lại liếc mắt một cái: “Làm gì?”

Cô không để ý đến cô ta, mà đi tới bên cạnh cậu nhóc, ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nó: “Sau này đói bụng thì lên lầu tìm chị, nhé?”

Cậu nhóc ra sức gật đầu.

Bắt được một tên nghiện ma túy, thì tự dưng sẽ dính líu đến hàng loạt đường dây buôn bán giao dịch, Phó Tri Duyên không tính sẽ bỏ qua dễ dàng, liền thẩm vấn suốt đêm, đợi người đàn ông đó tỉnh táo lại đôi chút, anh chuẩn bị đi xin lỗi cô, e rằng tối nay không ở bên cô được rồi.

Lúc đi ra, trùng hợp nhìn thấy cô đứng dậy, ánh mắt nhìn theo hai mẹ con kia rời đi, vẻ mặt có chút phức tạp.

Thấy cô ăn mặc phong phanh, Phó Tri Duyên cởϊ áσ khoác rồi khoác lên người cô.

“Tại sao...lại có người cha như vậy trên đời chứ?” Diệp Gia lẩm bẩm hỏi, như vậy...ngay cả con ruột của mình mà cũng nỡ xuống tay được.

“Có đó, trước đây, anh từng gặp qua một người chơi thuốc sau đó phóng hỏa, thiêu chết một đôi cha mẹ già đang sống sờ sờ ở trong nhà, sau khi thanh tỉnh, thì vô cùng hối hận, hận không thể chết để tạ tội, tìm đến cái chết ba bốn lần, nhưng vẫn là không đủ can đảm để cai nghiện...”

“Anh Tri Duyên.” Diệp Gia cắt ngang lời anh, nhìn vào đôi mắt anh: “Anh rất lợi hại.”

Lợi hại?

Phó Tri Duyên không hiểu.

Diệp Gia lại quay đầu đi nhìn ánh đèn noen bên đường, màn đêm thâm trầm như là đôi mắt cô.

“Anh đang bảo vệ cho hàng vạn ngọn đèn của mỗi ngôi nhà!”

-

Sau đêm đó, Diệp Gia không liên lạc được với Tô Mễ, cô ấy không nghe điện thoại, tin nhắn wechat chỉ có đi mà không có về. Lúc đầu cô còn nghĩ rằng chắc là bà mợ không cho Tô Mễ liên lạc với mình, nhưng mà dần dần sau này, Diệp Gia nhận ra rằng, có lẽ Tô Mễ đang cố tình tránh mặt cô.

Sao lại như vậy chứ?

Mặc dù mợ ghét cô, nhưng mà tình cảm giữa hai chị em bao năm nay đều rất tốt.

Không thể hiểu nổi.

Diệp Gia và Đào Địch đi mua sắm về, đã chín giờ tối rồi, vừa đi đến ngõ hẻm liền nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc đậu ở ven đường.

Diệp Gia đi tới phía trước, ngó nhìn biển số xe, tim cô lập tức nhảy lên tận cổ họng, Diệp Gia chạy nhanh tới, liền nhìn thấy anh đứng dưới đèn đường, cái bóng bị ánh sáng vàng ấm áp kéo dài trên mặt đường, anh mặc một cái áo khoác dạ màu đen, dáng người cao thon dài, trong tay còn cầm một cái túi màu trắng.

“Anh Tri Duyên, sao anh lại đến đây?” Nhịp tim của cô vẫn chưa bình thường trở lại, hơi thở rất gấp gáp.

Phó Tri Duyên tiến về phía cô hai bước, nâng túi trong tay lên: “Sắp đến tết rồi, anh mua đồ tết cho em.”

“Hả!”

Thấy cô nhìn cái túi đồ đến sững sờ, bộ dạng ngốc nghếch, Phó Tri Duyên cũng có chút ngượng, trầm giọng hỏi: “Em tự mình xách lên hay là...anh giúp em xách lên?”

Diệp Gia hoàn hồn lại.

Đùa cái gì vại!

Vịt đã nhảy vào nồi rồi, thì cớ gì lại thả nó chạy đi?

Diệp Gia đi đường mà trong lòng cứ mang ý nghĩ xấu xa, Phó Tri Duyên nhắm mắt theo đuôi đi phía sau cô.

Đi đến trước cửa nhà, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, tay cô bị run lên vì phấn khích, chìa khóa không thể nhét vào ổ khóa, cuối cùng, Phó Tri Duyên đứng phía sau cũng bất lực mà vươn tay nắm lấy tay cô ổn định lại, thuận lợi cắm chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ, cửa mở ra.

Diệp Gia vào phòng, bật đèn lên, rồi nhanh chóng xoay người lấy cái túi trong tay Phó Tri Duyên.

“Rất nặng.” Anh nói: “Anh xách là được rồi.”

Vào cửa, Diệp Gia lục tìm trong tủ giày một lúc lâu, cuối cùng tìm được một đôi dép lê hơi lớn, đó là đôi dép bông nữ loại lớn mà cô mua trước đó, trên đó có hai cái tai thỏ dựng đứng.

Nhưng cho dù Diệp Gia mang có chút to, thì so với chân của Phó Tri Duyên mang vào thì đôi dép vẫn nhỏ hơn một phần ba.

Căn bản là trong nhà không có dép vừa chân.

Phó Tri Duyên đặt túi lên trên kệ tủ, rồi nói: “Vậy...anh không đi vào nữa.”

Diệp Gia cầm đôi dép bông tai thỏ kia, đáng thương hề hề mà nhìn anh, vô cùng ảo não, sao lại không chuẩn bị trước dép nam cơ chứ!

Nhìn bộ dạng ủ rũ của cô, Phó Tri Duyên có chút không đành lòng, rốt cuộc cũng đành thỏa hiệp, duỗi tay lấy đi đôi dép bông tai thỏ trên tay cô, miễn cưỡng mang vào, mặc dù một nửa gót chân bị lộ ra ngoài, nhưng miễn cưỡng thì cũng mang đi được.

“Sẽ làm đôi dép của em bị giãn ra mất.”

“Không sao!” Diệp Gia kéo Phó Tri Duyên đi vào trong phòng, bưng cái ghế đến cho anh ngồi, sau đó đem túi đồ đặt lên bàn, thật sự...rất nặng.

Diệp Gia lục lọi đồ bên trong, có bột lúa mạch, túi ngũ cốc nguyên hạt, chai lớn đựng đồ uống, một bao to đồ ăn vặt, thịt xông khói, thậm chí còn có hai bức vẽ câu đối dán chữ phúc!

Diệp Gia ngước mắt, ngạc nhiên nhìn anh.

Anh liếc mắt nhìn chung quanh nhà, giải thích: “Sắp tết rồi, sợ nơi này của em quạnh vắng.”

Trái tim của Diệp Gia quả thực là muốn bay lên trời rồi, nhưng giây tiếp theo anh lại nói: “Tết anh sẽ trở về thủ đô cùng ông nội.”

Được rồi, cảm nhận một chút cảm giác đột nhiên từ trên mây rơi xuống là như thế nào.

Nhà anh ở thủ đô, tất nhiên phải về nhà ăn tết rồi!

Trong nháy mắt, đầu óc Diệp Gia rất nhiều suy nghĩ, cảm thấy buồn, quấn quấn góc áo, kìm nén hồi lâu, thấp giọng hỏi anh: “Khi nào thì anh đi?”

“Ngày mai.”

Gió đêm thổi tung rèm cửa xào xạc, Diệp Gia nhìn túi quà Tết lớn trên bàn, cảm thấy có chút cô đơn.

Quả nhiên...tết nhất gì đó, thật là đáng ghét!

“Anh đói bụng không?” Diệp Gia hít sâu một hơi, vừa nói vừa định đi vào phòng bếp: “Em nấu... cho anh một chút gì đó ăn!”

Ở phía sau, lòng bàn tay to ấm áp của anh bắt lấy cổ tay cô.

“Không đói.” Anh kéo cô lại bên cạnh: “Chúng ta, nán lại một lúc.”

Dáng người to lớn của anh, ngồi trên chiếc ghế nhỏ, rất không hài hòa, mọi thứ trong nhà cô dường như đều quá nhỏ so với anh, Diệp Gia đang đứng ở trước mặt anh, hai chân anh mở ra, chút nữa thôi là cô đã bị quấn vào giữa ha.i chân anh. Anh đang ngồi, cô đang đứng, anh thấp hơn một chút, bàn tay anh vẫn nắm lấy cổ tay cô, dường như anh không có ý buông ra.

Anh nói, nán lại một lúc.
Bình Luận (0)
Comment