Ánh mắt dõi theo Diệp Gia lên lầu xong, Phó Tri Duyên xoay người, vẻ mặt lạnh lùng mà lấy điện thoại ra bấm số: “Mục Sâm, gọi cho Hiểu Quân đến cục họp gấp.”
“Lão đại, hiện tại là mùng một tết đó!” Mục Sâm vẫn đang ở nhà ăn cơm tết cùng với bố mẹ.
“Chuyện về lão Khôn, có manh mối mới.”
Nghe vậy, Mục Sâm hơi ngẩn ra, trầm giọng nói: “Tớ lập tức đến đây.”
Sáng sớm hôm sau, Diệp Gia đến cục báo án.
Hồ sơ được đệ trình lên không lâu thì lệnh điều tra đã được áp dụng.
Đào Địch bị Trần Mục Sơn giam giữ dưới tầng hầm, dưới tầng hầm chỉ có một ngọn đèn sợi đốt mờ ảo, bóng cô như một con bù nhìn nửa cong nửa vòng.
Ở giữa có một cái giường lớn, trên giường bày đủ các loại búp bê đáng yêu, hai tay cô bị treo trên đầu, cô đang nửa quỳ trong đống búp bê ở giữa giường, những con búp bê đó là của Trần Mục Sơn mua, nhìn qua có chút rùng rợn.
Đào Địch mặc một chiếc váy công chúa xinh xắn, tay đeo găng tay trắng, trên cổ đeo một cái chuông nhỏ.
Tầng hầm ẩm thấp và lạnh lẽo, làn da trần của cô phủ đầy những mảng màu xanh đen, toàn thân run cầm cập.
Khóe miệng có vết máu và vết bầm tím, đôi mắt dính mascara vẩn đυ.c, làm cho mí mắt như bị dính lại, môi tô son đỏ tươi, hai má đánh phấn đỏ hồng rất lố, đây vốn dĩ không phải là trang điểm, mà là vẽ bậy lung tung.
Đây đều là kiệt tác của Trần Mục Sơn.
Lúc này đây, Trần Mục Sơn đang đứng cạnh giường, trên miệng ngậm một điếu thuốc, trong tay cầm một cái máy uốn tóc, đôi bàn tay thon dài nhợt nhạt cuộn tóc dài của Đào Địch lên, uốn tóc từng lọn từng lọn cho cô.
Cả người Đào Địch run lên, không dám nhúc nhích, Trần Mục Sơn lúc này đã hoàn toàn rơi vào trạng thái sương mù, vừa rồi ông ta đã cắn rất nhiều thuốc (ma túy).
“Bé cưng, tại sao em lại muốn rời xa tôi vậy? Tôi đối với em không tốt sao?” Ông ta cẩn thận uốn xoăn lọn tóc cho Đào Địch, tay cầm máy uốn tóc mà tựa vào bên má cô, tay kia thì bưng mặt cô: “Tôi thích em nhiều đến nhường nào! Lần đầu tiên nhìn thấy em ở cô nhi viện, khi đó em còn nhỏ, nhưng đôi mắt long lanh như vậy, giống như một con tinh linh.”
Đào Địch chống lại cơn buồn nôn đang trào dâng trong lòng, không dám hít thở mạnh, thậm chí cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy của máy uốn tóc trên da, gần trong gang tấc...
“Cầu xin ông hãy thả tôi ra...” Giọng nói Đào Địch run rẩy mà cầu xin: “Sau này tôi sẽ hiếu kính ông thật tốt, tôi sẽ không chạy trốn nữa, cầu xin ông...xin ông đừng như vậy nữa...”
Trần Mục Sơn đột nhiên ném cái máy uốn tóc qua bên giường, vươn tay bóp lấy cổ của Đào Địch, dùng sức kìm chặt, mu bàn tay trắng bệch ông ta nổi lên gân xanh đáng sợ, Đào Địch trợn to hai mắt, đầu lưỡi không khỏi lộ ra ngoài, ngay sau đó đột nhiên Trần Mục Sơn buông tay ra, cô mở to miệng thở hổn hển để lấy oxi, rồi ông ta dễ như trở bàn tay mà giữ chặt cằm cô, một nụ hôn thô bạo ập đến, Đào Địch không có cách nào ngậm miệng lại được, cô muốn hít thở, hít thở thật lớn, nhưng nụ hôn của ông ta tựa như cơn bão quét qua cô, ép cô phải dùng răng để tiếp đãi vị khách không mời mà đến này, cô cắn mạnh xuống, mùi máu ngay tức khắc bao trùm khoang miệng, máu tươi chảy ra từ môi dưới của Trần Mục Sơn, nhưng điều này không ngăn cản hành vi tàn bạo của ông ta, mà còn khơi dậy du͙ vọиɠ lớn hơn của ông ta.
Đào Địch ghê tởm đến mức muốn nôn mửa, ngay khi môi răng của Trần Mục Sơn rời đi, thì một ngụm nước chua trào ra phun lên mặt ông ta, hai ngày nay, Trần Mục Sơn không cho cô ăn gì, cô đã đói rất lâu, dạ dày rỗng tuếch.
Trần Mục Sơn không có vẻ gì là tức giận hay chán ghét, ông ta cởϊ áσ khoác, lau mặt, nhìn chằm chằm cô và mỉm cười.
Vào lúc này, chuông điện thoại đột ngột vang lên.
“Alo, ai vậy!”
Giọng ông ta còn hơi lạc nhịp, mơ mơ hồ hồ.
“Khôn gia, Khôn...Khôn gia kia ư!” Ông ta giật nảy mình, cũng thanh tỉnh hơn nhiều: “Khôn gia, sao ngài đột nhiên...”
“Tôi vừa mới cắn...cắn một chút, ở nhà riêng của tôi, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Là...là cô nhóc của tôi chạy trốn, nên tôi đến thủ đô để bắt nó về.”
“Cảnh sát gì ở đây? Liên quan gì đến cảnh sát, đây là chuyện riêng của nhà tôi...”
“Khôn gia, ngài đừng tức giận.”
Trần Mục Sơn vừa cúp máy, chuông cửa liền vang lên, ông ta dựa vào tường lảo đảo mà bước ra ngoài.
Cửa mở ra, Trần Mục Sơn nheo mắt nhìn, thật lâu sau mới nhìn rõ năm người đi tới đều mặc cảnh phục màu đen.
Không chờ ông ta phản ứng, mấy người đã chạy thẳng vào trong nhà, Mục Sâm chạy vào đầu tiên, sau khi vào nhà liền tìm khắp nơi, không để sót phòng nào.
“Các người làm cái gì vậy, đột...đột nhập vào nhà dân hả?” Đầu lưỡi của Trần Mục Sơn có chút tê dại.
Phó Tri Duyên lấy thẻ cảnh sát trong túi ra vẫy vẫy trước mặt ông ta, mặt khác cầm lệnh khám xét: "Trần tiên sinh, anh bị nghi ngờ liên quan đến một vụ bắt cóc. Chúng tôi có quyền khám xét nhà ở anh, Xin vui lòng hợp tác."
Mấy người cảnh sát đã đeo găng tay và khám xét xung quanh nhà của Trần Mục Sơn.
Trên trán Trần Mục Sơn túa ra những giọt mồ hôi, nhưng con mắt của ông ta vẫn không tài nào mở ra được, Phó Tri Duyên lạnh lùng nhìn ông ta, trạng thái của ông ta... rất có vấn đề, mọi thứ càng lúc càng trở nên thú vị.
“Bắt cóc cái gì! Tôi bắt cóc ai chứ!” Trần Mục Sơn miệng mồm ngụy biện: “Các người có chứng cứ không?”
“Không có chứng cứ thì sẽ không lấy được lệnh khám xét, nếu Trần tiên sinh có ý kiến gì thì lát nữa anh cùng chúng tôi trở về cục cảnh sát, chúng tôi sẽ cho anh một cái công đạo.” Phó Tri Duyên lạnh lùng nhìn phía phòng khách, trầm giọng nói lớn với các cảnh sát viên đang khám xét khắp nơi: “Hãy tìm kỹ vào!”
Trần Mục Sơn nhìn thấy Đoàn Hiểu Quân đang đổ ngược cái bình hoa, ông ta bất mãn nói: “Này, các người không phải tới đây tìm người à? Con mẹ nó, tôi có thể giấu người trong cái bình đó được sao?”
Đoàn Hiểu Quân trả cái bình về vị trí cũ, cười cười, không nói gì, tiếp tục tìm kiếm ở cửa ra vào và tủ kệ của Trần Mục Sơn.
Anh đương nhiên không phải chỉ đến tìm người không.
Mí mắt còn bị dính đầy mascara của Đào Địch đang cố gắng mở mắt ra, cô ngửi thấy mùi khét, khịt khịt mũi, quay đầu lại liền thấy con búp bê bên cạnh cái gối, đột nhiên cháy lên rồi!
Vừa rồi máy uốn tóc bị vứt trên giường, còn chưa tắt điện!