Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 96

Ở thao trường trở nên náo nhiệt ngay tức khắc, tốp năm tốp ba sinh viên tụm lại, đi tới hàng rào lưới sắt xem kịch hay.

Chạy 10km bắt đầu.

Tốc độ của Diệp Gia có hơi chậm, rất nhanh đã bị mấy nam sinh vượt lên, thụt lui phía sau vài vòng, lúc mấy nam sinh chạy ngang qua còn không quên huýt sáo để kɧıêυ ҡɧíɧ cô.

Diệp Gia mặc kệ bọn họ, chỉ cố gắng chạy, mỗi cơ bắp trên người đều bị biến động theo, như đang đối mặt với ánh hoàng hôn, đối mặt với tín ngưỡng trong cô.

Dần dần, mấy nam sinh cũng bắt đầu mất sức, không còn thoải mái đùa giỡn tác quái như vừa rồi nữa.

Khuôn mặt của họ bây giờ đổ mồ hôi, từng tiếng thở hổn hển càng lúc càng nặng nề.

Mà Diệp Gia thì vẫn duy trì nhịp tim ổn định, hoàn thành động tác ở chân một cách máy móc, từng bước từng bước chạy lên phía trước.

Trời bắt đầu tối, nhưng người tụ tập ở thao trường càng lúc càng đông, chuyện này truyền một tới mười, hiếm thấy có kịch mới xảy ra, tất cả sinh viên đều chạy đến xem, tụm lại quanh thao trường, hò hét cổ vũ.

Diệp Gia hoàn thành hạng mục chạy 10km trong vòng 1 tiếng 20 phút.

Dù sao cũng không có yêu cầu gì về thời gian, cho nên tốc độ của Diệp Gia cứ thong thả, vẫn luôn duy trì thể lực, để tiêu hao dần dần.

Có mấy nam sinh kia đã hoàn thành mục chạy sớm và bắt đầu thực hiện hạng mục khác.

Diệp Gia không chậm trễ, lập tức nhảy vào, cắn răng làm 50 cái hít đất cùng bọn họ, lúc làm xong, mặt cô đã nén đến đỏ bừng, gập bụng là thế mạnh của cô, bụng cô không có mỡ cũng không có cơ, eo thon bằng phẳng, tương đối dễ thực hiện. Khi cô hoàn thành xong mục gập bụng thì ánh mắt của những sinh viên xung quanh nhìn cô đã thay đổi một cách rõ rệt.

Thân thể của Diệp Gia hiện tại đã rơi vào trạng thái vô cùng kiệt quệ, hơi thở và nhịp tim có chút hỗn loạn, có điều không sao, cô vẫn có thể kiên trì được, trước đây lúc cô tập luyện mỗi ngày, mặc dù thời gian không có gấp như bây giờ, nhưng vẫn có thể kiên trì làm xong.

Mấy nam sinh treo trên xà đơn đang rất tốn sức thực hiện động tác hít xà, khi Diệp Gia người chậm hơn bọn họ một nhịp bước tới trèo lên thanh ngang thì sắc mặt của bọn họ có chút khó coi.

Cậu nam sinh gần Diệp Gia nhất bị rớt khỏi thanh xà ngang, ngồi dưới cỏ thở hổn hển.

“Có làm được không vậy!”

“Đang đếm cho cậu đây này! Vẫn còn thiếu 20 cái!”

Các bạn học xung quanh hùa theo giỡn cợt.

Cậu nam sinh kia há miệng hít thở, cặp mắt híp lại một đường, trên trán nhăn lại có vài nếp gấp, xua tay liên tục, ngay cả nói cũng không nói ra lời.

Hắn không làm được.

“Xí~~”

Các bạn học xung quanh đồng loạt phát ra tiếng hừ khinh thường.

Diệp Gia bắt đầu hít xà một cách khó khăn, mấy bạn học đang giúp cô đếm, khi cô làm được nửa chặng đường thì lại có hai nam sinh bị rơi khỏi xà ngang.

Diệp Gia cảm thấy hình như...bản thân cũng sắp không ổn rồi!

Mẹ nó.

Kiên trì cho đến tận bây giờ rồi, nếu như thất bại thì cũng không hẳn là mất mặt, nhưng không thể được a!

Cắn răng ráng thêm một chút một chút thôi...

Mười cái cuối cùng!

Bên cạnh đã có nam sinh kiên trì làm xong, ngửa mặt ngồi dưới đất, đã mệt đến nỗi không có sức lực động đậy nữa rồi ngoại trừ thở.

“Năm” “Bốn” “Ba”....

Mấy bạn học hưng phấn đếm giúp cô...

“Hai” “Một”

Xong rồi!

Diệp Gia trực tiếp lăn từ trên xà ngang xuống ngồi bệt dưới đất, cảm giác trời đất quay cuồng, toàn bộ thế giới đều là một màu xám xịt.

“Quá tuyệt vời!”

“Cô em thật là trâu bò a!”

........

Tai của cô ù ù ù không thể nghe thấy gì ngoài nhịp tim của chính mình.

Vốn dĩ lúc chạy cô còn đang ảo tưởng, nếu lát nữa làm xong những mục này rồi thì nên dùng tư thế nào để vả mặt bọn họ một cách vang dội nhất, nhưng hiện giờ cô đã đã tụt đường huyết một cách trầm trọng, vả mặt ư, ngay cả ngón tay còn nhấc không nổi đây này!

Cô trực tiếp nằm thẳng xuống bãi cỏ, để thân thể hoàn toàn giãn ra, máu lưu thông vào các cơ của cô.

Hoa mắt chóng mặt.

“Em gì ơi không sao chứ!”

“Ôi trời sao mắt trợn trắng rồi?”

“Giáo quan ơi! Em gái này bị sao rồi ấy!”

........

Trong mơ mơ hồ hồ, Diệp Gia lờ mờ thấy hình dáng, nhận ra ngũ quan của anh, còn có mùi bột giặt nhàn nhạt trên người anh.

Cô cảm thấy cơ thể mình giống như một con thuyền nhỏ, có thể dễ dàng bị anh nâng lên, nhấp nhô theo anh chuyển động.

Tay cô vô thức nắm chặt góc áo của anh, ngay cả khi vào phòng y tế cô cũng không buông ra.

“Bác sĩ! Bác sĩ!”

“Đừng nóng vội mà!”

Bác sĩ lật mí mắt của Diệp Gia nhìn rồi đứng dậy lấy dịch truyền glucose, thấy vẻ hoảng sợ thất thố trên gương mặt của Phó Tri Duyên, liền anh ủi: “Không có gì đáng ngại, chỉ là mất nước và say nắng thôi.”

Thực ra tình huống này thường xuyên xảy ra trong khi huấn luyện, anh cũng nhìn thấy nhiều rồi.

Chỉ là quan tâm thì ắc loạn.

Khi nãy đi ngang qua thao trường nghe các sinh viên kể về những gì đã xảy ra, nhìn thấy cô liều mạng kiên trì làm xong cái hít xà cuối cùng, trái tim kiên định và lạnh cứng của Phó Tri Duyên đúng là bị cảm động...

Về cái tin đồn để có đủ tư cách tỏ tình với anh kia thì Phó Tri Duyên chưa bao giờ thừa nhận, nhưng các sinh viên đặc biệt là nữ sinh đã nguyện ý ra khỏi ký túc xá đến sân vận động để rèn luyện sức khỏe là một điều tốt, thế nên anh cũng không xác minh phủ nhận.

Anh đã từng thấy cô ở sân vận động không chỉ một lần, chạy hết vòng này đến vòng khác...

Trong thâm tâm anh tự mắng cô ngốc.

Anh không biết cô đang...kiên trì vì điều gì.

Sau này không biết từ khi nào, anh phát hiện bản thân thích liếc nhìn qua sân vận động, sau khi đi qua thì tất nhiên là tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nào đó.

Cô có còn kiên trì hay không?

Cô đã đạt được mục tiêu chưa?

Vậy thì lúc nào cô mới đến....với anh

( có thể hiểu ba chấm này là chữ tỏ tình nhé, vì ngữ pháp tiếng trung nó ngược với tiếng việt)

-

Uống một chút nước rồi Diệp Gia cũng từ từ hồi phục lại, đập vào mắt là sự quan tâm toàn tâm toàn ý của anh, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, rồi liền lập tức khoác lên mình bộ dáng nhạt nhẽo.
Bình Luận (0)
Comment