Thất Gia

Chương 1

Nhất thế nham thạch xuất, hóa tác anh hùng trủng, tình ý vô khả tồi.

Nhị thế bàn thạch phá, bãi độ nhân duyên kiều, uyên ương lưỡng song phi.

Tam thế ngọc thạch phần, thệ thủ kim ngọc minh, sinh tử vĩnh tương tùy

Tạm dịch:

Kiếp trước hủy nham thạch, hóa thành anh hùng mộ, tình ý chẳng chia xa

Kiếp này phá bàn thạch, cập bến nhân duyên kiều, uyên ương sải cánh bay

Kiếp sau nung ngọc thạch, minh chứng thề đá vàng, sinh tử mãi bên nhau.

Bỉ ngạn hoa nở rộ một đường, đỏ như máu. Sông Vong Xuyên lẳng lặng trôi, ba ngàn năm chảy về phương Đông, ba ngàn năm chảy về phương Tây. Du hồn lai vãng khắp nơi, chậm rãi đi trên Hoàng Tuyền lộ, bước lên Nại Hà kiều, uống một chén Mạnh Bà thang, những chuyện kiếp trước đều thành quá khứ. Chúng sinh tới tới lui lui bên cạnh tam sinh thạch, lại không kẻ nào hướng người bên này nhìn một chút, có thể thấy được, luân hồi bất quá cũng chỉ là vô tri vô giác.

Bên cạnh tam sinh thạch, có một người đang ngồi.

Là một nam nhân, đến gần nhìn bất quá khoảng chừng hai, ba mươi tuổi, thanh sam trường bào, thắt lưng dắt một thanh trúc địch thô sơ, một đầu tóc bạc không hề buộc lại, tuỳ ý tán loạn.

Nam nhân đưa lưng về phía Hoàng Tuyền lộ, mặt hướng về mảnh tam sinh thạch trơn nhẵn phía bên kia, chính là lẳng lặng ngồi, hai mắt nhắm chặt, cũng không biết là ngủ hay vẫn tỉnh, tựa hồ không biết có người đã nhìn hắn thật lâu.

Sáo là một quỷ sai mới nhậm chức, qua lại Hoàng Tuyền lộ này cùng lắm là hơn bốn mươi năm, có ấn tượng nhất chính là nam nhân tóc bạc luôn ngồi ở chỗ kia, không hề nhúc nhích. Sáo mỗi lần hoàn tất công vụ ở nhân gian trở về phục mệnh đều đứng ở đó, chăm chú nhìn bóng dáng nam nhân kia một hồi.

Âm phủ là thế giới quái lạ, ban ngày rõ như dương gian, nhưng cũng không hề thiếu sự quỷ mị mà âm phủ nên có, Sáo đôi khi tâm tình phiền muộn, bất quá, chỉ cần nhìn chằm chằm bóng dáng bất động như núi của nam nhân kia một lát, tâm tình cũng liền kỳ dị mà bình tĩnh trở lại.

Bỗng nhiên, một bàn tay trắng toát đập xuống vai Sáo, ngay cả gã đang là một quỷ sai cũng nhịn không được cảm thấy một cỗ hàn ý theo bàn tay kia đánh úp lại, hung hăng khiến gã tỉnh táo một chút. Quay đầu lại nhìn, Bạch Vô Thường kia tựa hồ đứng ngay ở trước mặt, Sáo vỗ vỗ ngực, xoay người lại, vội hành lễ nói: “Câu Hồn Sử”.

Bạch Vô Thường như có như không mà gật nhẹ đầu, môi không thấy động, thanh âm lại khiến người nghe được rành mạch: “Ngươi đi gọi hắn một tiếng, nói canh giờ đã đến, thỉnh hắn ra đi”.

“Ta?” Sáo lắp bắp kinh hãi, nhìn nam nhân tóc bạc giống như pho tượng kia, lại nhìn Bạch Vô Thường, “Này… Tiểu nhân…”

“Ta không đi được”. Bạch Vô Thường thản nhiên nói, “Ta năm đó câu sai hồn phách một người, hại hắn sinh ly tử biệt, mấy đời tình si cầu mà không được, mấy trăm năm qua không được sống yên ổn, hắn hẳn là mỗi lần nghĩ đến việc đó liền không nguyện ý nói chuyện với ta”.

“Ra thế”, lời của Bạch Vô Thường, Sáo không dám cãi lời, hơi hơi chần chờ một chút, lại hỏi, “Người nọ… Người nọ nên xưng hô như thế nào?”

Bạch Vô Thường tựa hồ sửng sốt một lát, mới thấp giọng nói: “Ngươi gọi hắn một tiếng Thất gia đi, đều gọi như vậy, hắn tất ứng”.

Sáo hơi ngần ngừ một chút, sau đó hướng về phía người nam nhân kia đi qua.

Gã khi còn bé, thường thích nghe phu tử trong làng kể chuyện. Ngày xưa có một người cực giỏi Đan Thanh thuật, một ngày tiện tay vẽ trên tường một con trường long rất xấu, lại chưa vẽ hai mắt, người qua đường trông thấy thì không hiểu được, liền hỏi, người nọ mới nói, sợ nhất chính là Long bị điểm nhãn, lúc đó sẽ hoá thành chân long mà bay đi, người bên ngoài chính là không tin, vung tay lên hoạ, chỉ là vì con long kia điểm thêm cho nó hai con mắt, long kia quả nhiên sống dậy, kêu lên một tiếng rồi phi thăng lên mây, đó là họa long điểm nhãn trong truyền thuyết.

Giờ phút này, không biết tại vì sao, Sáo bỗng nhiên cảm thấy nam nhân tóc bạc đang tĩnh toạ đằng kia giống như thần long chưa được điểm hai mắt, một khi khiến hắn thức tỉnh, tam sinh thạch có xích thốn bên này lập tức không thể lưu hắn lại được nữa.

Gã đến gần, nam nhân vẫn như vô giác mà không biết, đoan chính ngồi, mặt hướng về phiến đá, hai mắt nhắm lại.

Sáo thanh thanh cổ họng, đánh bạo vươn tay khẽ đẩy bả vai của nam nhân tóc bạc một chút: “Thất gia, Câu Hồn Sử sai tiểu nhân truyền lời với ngài, nói canh giờ đã đến, thỉnh Thất gia ra đi”.

Nam nhân vẫn bất động, tựa như không hề nghe thấy.

Sáo lại thanh thanh cổ họng, đề thêm âm lượng, ghé sát vào lỗ tai người nọ: “Thất gia, Câu Hồn Sử…”

“Nghe thấy được, ta cũng không điếc”.

Sáo nhất thời ngốc lăng ở đó, lúc lâu sau mới kịp phản ứng, du hồn không cử động này cư nhiên mở miệng nói chuyện, mà lại là nói với mình. Thanh âm của vị “Thất gia” đây trầm thấp nhẹ nhàng, nghe vào trong tai, liền cảm giác như có một trận tiếu phong tràn đầy ôn nhu thổi qua. Tiếp đó, hắn động một cái, bả vai khẽ nhúc nhích, cực kì chậm rãi mà mở to hai mắt, liếc nhìn Sáo một cái.

Đôi mắt kia cực thanh cực lượng, khóe mắt thập phần rõ ràng, hắc bạch phân minh.

Mắt kia khẽ nhướng, dường như thoảng một chút tiếu ý không rõ, lưu quang hoa chuyển, nhưng chỉ là chợt lóe, phút chốc lại liễm đi.

Sáo ngẩn ra, tâm nói: Vị Thất gia này, cũng được coi là một đại nhân vật.

Nam tử tóc bạc đánh giá gã một hồi, mới như có điều suy nghĩ mà nói: “Ta giống như chưa thấy qua ngươi…”

“Tiểu nhân tên Sáo, chính là quỷ sai chốn địa phủ này, làm việc bất quá cũng chỉ được bốn mươi năm thôi ạ”.

Nam tử giật mình, đốt tay khẽ bấm, lắc đầu cười nói: “Ta nhắm mắt một cái liền ngủ nhiều năm như vậy sao?”

Hắn chậm rãi từ tam sinh thạch đứng lên, vỗ vỗ một chút vạt áo không hề dính bụi bặm của mình, tay áo rộng thùng thình phác qua, Bỉ Ngạn hoa như phỏng theo động tác của hắn mà phiêu theo. Hắn xoay người sang chỗ khác, thấy cách đó không xa là Bạch Vô Thường, cũng không kinh ngạc, chỉ khẽ chỉnh ống tay áo, hơi hơi kéo xuống: “Câu Hồn Sử đại nhân, chúng ta cũng hơn sáu mươi năm chưa gặp mặt nhau đi?”

Bạch Vô Thường lặng đi một chút, tuy vẫn là một bộ dáng thường ngày, Sáo lại cảm thấy hình như y hơi sửng sốt, lúc này mới nghe y nói: “Tiểu nhân mỗi ngày ở Nại Hà kiều ăn không nằm không, là mỗi ngày nhìn thấy Thất gia, chỉ là Thất gia sáu mươi ba năm qua chưa bao giờ quay đầu liếc mắt nhìn tiểu nhân một cái”.

Nam tử chớp chớp mắt, bỗng nhiên nở nụ cười: “Lời này của Câu Hồn Sử sao có vẻ hàm chứa một cỗ oán khí thế?”

Bạch Vô Thường cúi đầu đáp: “ Tiểu nhân không dám”.

Nam tử lại sửng sốt một chút: “Ngươi nói như thế khiến ta có cảm giác dường như ta đã làm chuyện gì có lỗi với ngươi vậy”.

“Tiểu nhân không dám”, Bạch Vô Thường vẫn dùng khẩu khí sợ rằng so với quan tài còn cứng nhắc hơn, nói: “Hiện canh giờ đã đến, thỉnh Thất gia cùng tiểu nhân đi sang bên này”.

“Ân, giờ nào?”.  Nam tử chớp chớp mắt, “Đi nơi nào?”

“Thỉnh Thất gia cùng ta tiến về đường luân hồi phía bên kia, lầm canh giờ sẽ không tốt, đã là kiếp thứ bảy rồi ạ”. Bạch Vô Thường dừng lại một chút, “Qua kiếp này rồi, ngài cùng Hách Liên Dực duyên phận liền tẫn, từ nay về sau trần thổ đương quy*, không cần tái dây dưa nhau nữa”.

*Cát bụi lại về cát bụi

“Hách Liên Dực” ba chữ vừa ra khỏi miệng, Sáo liền sửng sốt, cái tên này lúc còn làm người ở dương gian gã đã từng nghe qua. Khi còn bé cũng từng đọc sách, lão tiên sinh kể chuyện lịch sử có đặc biệt đề cập qua vị trung hưng chi đế của tiền triều này, lão tiên sinh khó có được lộ ra ý tứ tán thưởng không hề che dấu, chỉ nói người ấy sống vào lúc loạn trong giặc ngoài, là một bậc đại thánh minh, dùng năng lực bản thân cai trị quốc gia, dẹp yên chiến loạn, cúc cung tận tụy, chính là đệ nhất thiên cổ thánh minh quân chủ.

Gã quay đầu nhìn Thất gia, chỉ thấy hắn dùng ánh mắt thẳng tắp mà nhìn về hướng sông Vong Xuyên, không nói một lời nào, Sáo đứng ở bên cạnh hắn, thấy trong mắt người nọ như hàm chứa một tia mờ mịt không rõ tựa mây mù, khiến người nhìn chẳng phân bạch được minh quang trong đó, lại hiện ra vài phần tư vị thẫn thờ cùng mê mang. Bạch Vô Thường ở một bên như bình thường không hề lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng không biết tại sao Sáo lại cảm thấy rõ rệt rằng, trên người Câu Hồn Sử đại nhân giờ phút này thấm đẫm một tầng bi ý.

“Ta năm đó câu sai hồn phách một người, hại hắn sinh ly tử biệt, mấy đời tình si cầu mà không được, mấy trăm năm qua không được sống yên ổn, hắn hẳn là mỗi lần nghĩ đến việc đó liền không nguyện ý nói chuyện với ta….”

Đột nhiên, chỉ thấy nam nhân tóc bạc phục hồi lại tinh thần vốn có, chớp chớp mắt, có chút hoang mang mà quay đầu lại hỏi Bạch Vô Thường: “Hách Liên Dực là ai a?”

Bạch Vô Thường dường như bị nghẹn trụ: “Đó là…”

Nam tử tóc bạc ngưng thần nghĩ nghĩ, còn không đợi y nói xong đã vỗ lên ót chính mình một chút, bừng tỉnh đại ngộ: “A, ngươi nói là hắn nha… Ta có chút ấn tượng. Như thế nào, vẫn chưa xong sao?”

Sáo biểu tình có chút hoá đá, mấy đời tình si cầu mà không được? Tình si? Cái vị mang tình si này trí nhớ hình như có điểm kém đi?

Nam tử tóc bạc phiêu mắt liếc gã một cái, dường như hiểu được trong lòng gã suy nghĩ cái gì, uể oải duỗi duỗi thắt lưng, chầm chậm mà nói rằng: “Người nhập lục đạo luân hồi, trải qua phải đến mấy trăm năm, hắn đầu thai không biết bao nhiêu lần, nam nữ lão ấu tính danh thân phận thường xuyên biến hóa, ai nhớ rõ được? Huống chi ta đã mấy trăm năm chưa từng làm người…”

Âm thanh câu cuối của hắn được ép xuống rất thấp, cuối cùng hóa thành một nụ cười khinh bạc bên cạnh một chút thản nhiên, hắn phẩy ống tay áo, nhìn Bạch Vô Thường: “Không nói ra ta ngược lại quên mất, năm đó ta vốn là đã tính tẫn hết mọi sự, là do ngươi câu sai hồn phách của Thanh Loan khiến nàng uổng mạng, mới làm hại ta cùng Hách Liên Dực bất hoà đi? Trách không được ngươi không dám nói chuyện với ta”.

Bạch Vô Thường tránh đi ánh mắt của hắn, hơi hơi cúi đầu.

Tóc bạc nam tử lắc đầu, đi về phía trước, giống như tùy ý mà vỗ vỗ bả vai Bạch Vô Thường: ”Những sự việc này mệt ngươi còn nhớ rõ chúng, quả nhiên tiểu bạch kiểm nhi nội tâm chính là tiểu”.

Sáo dưới chân vừa trợt, suýt nữa ngã xuống sông Vong Xuyên.

Người nọ cười ha hả.

Hoàng Tuyền lộ, mười vạn u hồn, toàn bộ âm phủ như quanh quẩn tiếng cười vô lo của hắn, bóng dáng thon dài kia có một loại hào sảng không nói rõ nên lời, giống như thập điện Diêm La hắn đều không để vào mắt. Sáo chỉ nghe Bạch Vô Thường nhẹ nhàng nói: “Đây vốn là một đoạn tình duyên kéo dài đến bảy kiếp, bởi vì ta lúc nhầm lẫn mà sửa lại mệnh cách của hai người, vốn ứng bạch thủ giai lão nay lại biến thành trở mặt thành thù”.

Sáo sửng sốt một chút: “Tình duyên? Hắn là…”

“Ngươi có từng nghe qua Nam Trữ vương?”

Sáo nhịn không được “A” lên một tiếng: “Hắn là… Hắn là…” Trách không được Câu Hồn sứ giả tự xưng “Tiểu nhân” với nam tử kia, nguyên lai hắn chính là tiền triều Nam Trữ vương gia.

Bạch Vô Thường lắc đầu: “Hắn kiếp đầu tiên sống không quá ba mươi hai tuổi, dụng tâm quá mức nên tuy chết trẻ đã đầu đầy tóc bạc, sau khi chết si tâm không đổi, không chịu uống Vong Tình thủy, tại Nại Hà kiều khổ sở chờ mười năm, chờ người nọ cùng hắn nhập luân hồi…”

Sáo hỏi: “Không uống Mạnh Bà thang, kiếp sau vẫn được làm người sao?”

Bạch Vô Thường gật gật đầu: “Cho nên kiếp thứ hai hắn hóa thành một con côn trùng, bay đến dưới ngọn đèn của người nọ, đáng tiếc, người nọ tỉnh tỉnh mê mê mắt thường phàm thai nhìn không rõ, lại đem hắn bắt lấy, nghiền chết ở đầu ngón tay”.

Sáo nghe xong không biết mình nên nói gì.

“Hắn chờ người nọ đến kiếp thứ ba”, Bạch Vô Thường cùng Sáo đứng ở xa xa phía sau “Thất gia”, Câu Hồn Sử thanh âm như muỗi kêu, thấp thấp mà đặt ở trong cổ họng, lại từng chữ từng chữ nói đến đặc biệt rõ ràng, “Kiếp thứ ba hắn hóa thành một con chó cái, được người nọ từ nhỏ nuôi lớn, lại bởi vì gia đạo sau này sa sút, giết chó lấy thịt mà ăn. Kiếp thứ tư, hắn là do người trong lòng của người nọ tặng cho, là một chậu hoa nhài được đặt trên cửa sổ, người nọ tưới nước chăm sóc vô cùng tận tâm, nhưng mà người trong lòng y sau lại tái giá nơi khác, y thương tâm liền chuyển đi, đem hoa nhài để tại hoang trạch, héo rũ mà chết. Kiếp thứ năm, hắn hóa thành tuyết hồ, bị người nọ bắt được, dưỡng tại thâm trạch, làm vật cưng của y, nhưng bởi vì thiếp thất yêu của người nọ thích bộ lông tuyết hồ kia, liền chịu nỗi khổ lột da rút gân…”

“Sao lại có thể như thế?”, Sáo trừng to mắt, “Thế gian mọi sự đều có nhân quả, hắn lại chưa phạm vào điều ác nào, vì cái gì…”

Bạch Vô Thường quét mắt nhìn gã một cái, lắc đầu: “Nhân quả chi sổ, không phải ta muốn là thấu được”.

“Kia sau lại…”

“Sau lại khi hắn trở về, tại bên Nại Hà kiều uống một lúc ba bát Mạnh Bà thang”. Bạch Vô Thường cười khổ một tiếng, “Nhưng chẳng biết tại sao, thế nhân uống đều bị tẩy sạch ký ức mà Mạnh Bà thang đối hắn lại vô dụng. Lúc không muốn quên thì quên mất, khi muốn quên rồi lại cố tình nhớ rõ. Hắn tự giễu mấy trăm năm này thật sự rất dài, có khi nhớ không nổi cái tên ban đầu của chính mình, lại cố tình ghi tạc những chuyện cũ trước kia, bởi vì hắn trải qua bảy kiếp này, liền tự xưng là Cảnh Thất. Chờ đến kiếp thứ sáu của Hách Liên Dực kia là tổng cộng sáu mươi ba năm, hắn liền ở tam sinh thạch diện bích mà ngồi sáu mươi ba năm, tính ra, Thất gia cùng Hách Liên Dực kia nhất định thất thế dây dưa, tức còn phải gặp lại nhau một lần nữa”.

Sáo giật mình: “Trách không được”. Gã ngẩng đầu nhìn người ở phía xa đang chậm rì rì đi tới, tổng cảm thấy người mà Bạch Vô Thường miêu tả độc nhất vô nhị tình si kia cùng với nam tử có dáng vẻ hào sảng tiêu sái này tuyệt đối không phải cùng một người, nhưng nhìn một đầu đầy tóc bạc rối tung ở phía sau của nam nhân, cảm thấy đó quả là màu sắc thương tâm lạc phách nhất thế gian.

Cảnh Thất đứng lại ở Chuyển Sinh trì, đợi hai người một lát, chờ khi Bạch Vô Thường cùng Sáo đi đến phụ cận, mới giống như vui đùa mà hỏi han: “Lần này ta có được làm người hay không?”

Bạch Vô Thường nói: “Nhất định đại quý”.

Cảnh Thất liếc mắt dò xét y một chút, bĩu môi: “Đại quý liền không tốt, tốt nhất ăn mặc không lo, mọi việc không quan tâm, tốt xấu cũng phải để ta được nhàn tản hỗn ăn hỗn ngủ mà chết chứ”.

Bạch Vô Thường không nói nữa, chính là vươn tay: “Thỉnh”.

Cảnh Thất đối hai người qua loa ôm quyền, cười cười, nhấc chân bước vào trong trì.

Mắt thấy hắn đang dần dần chìm vào trong Chuyển Sinh trì, Bạch Vô Thường đột nhiên giảo phá ngón tay của chính mình, bấm tay tác pháp, một chút đỏ sẫm nơi đầu ngón tay trắng bệch của y toát ra, rơi vào trong Chuyển Sinh trì, lập tức khiến toàn trì đều ánh thành màu đỏ, Sáo lắp bắp kinh hãi, cả kinh kêu lên: “Câu Hồn Sử, ngươi đang làm cái gì?”

Bạch Vô Thường không để ý tới gã, trong miệng thì thào từ chú, ngón tay dính máu đột nhiên vươn ra, điểm tại mi gian Cảnh Thất, Cảnh Thất thân đang ở trong trì, trốn tránh không được, lúc này ngây ngốc giương mắt nhìn lên, gương mặt kia vẫn lạnh nhạt không biểu cảm, con ngươi vẫn như cũ ngưng trệ đờ đẫn, đang nhìn thẳng vào mắt hắn. Cảnh Thất chỉ cảm thấy cả người như bị một cỗ mãnh lực đẩy đi, nháy mắt trầm xuống, bên tai có người thấp giọng nói: “Bởi vì ta sai lầm, phá hư số mạng của ngươi, khiến ngươi phải trăn trở thế gian, nhận hết mọi sự đau khổ, hiện giờ không biết đền đáp thế nào, liền tẫn hết tu vi, đổi cho ngươi một kiếp tóc đen…”

Sáo ngơ ngác nhìn thân ảnh Cảnh Thất nháy mắt trầm xuống, một khắc kia Chuyển Sinh trì đỏ đến cơ hồ yêu dị, nhưng gã chưa kịp kinh kêu một tiếng, thì thấy trì thủy đã khôi phục thanh tĩnh, bình tĩnh vô ba, giống như chưa từng có người đến, cũng như chưa hề có người đi.

Sáo chậm rãi nghiêng đầu, Bạch Vô Thường cũng đã không thấy, chỉ để lại một hình nhân bằng giấy trắng nhẹ phiêu trong không khí rồi đột nhiên dừng lại ở một bên.

Bên người “Đùng” một tiếng, một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ngay cạnh, người đó cúi mình nhặt hình nhân bằng giấy trắng rơi trên mặt đất, Sáo sửng sốt, vội hành lễ nói: “Phán quan …”

Hắc y nam nhân phất phất tay: “Thôi”. Chỉ thấy hình nhân bằng giấy trắng đang ở trong tay hắn đột nhiên bay lên, trong khoảnh khắc hoá thành một đống tro tàn, Phán quan mở lòng bàn tay, một đoàn khói mỏng dường như có linh tính, cũng nhanh chóng nhập vào trong Chuyển Sinh trì. Phán quan thấy Sáo ngơ ngác ngây ngốc, liền nói rằng: “Bạch Vô Thường vốn không phải người trong địa phủ, y bất quá nương vào thể xác của Bạch Vô Thường để chờ đến lúc được làm người mà thôi, hiện giờ cũng nên đi rồi”.

Sáo giật giật môi, như hiểu được cái gì, lại như cái gì cũng chưa từng hiểu được.

Phán quan thở dài, giống như lúc ban đầu khi xuất hiện, lần thứ hai biến mất vào trong hôn ám.
Bình Luận (0)
Comment