Thất Gia

Chương 58

Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ

Một khi thể xác chết đi, sẽ là âm dương cách biệt.

Lương Cửu Tiêu tuy đã từng khí thế hùng hổ đi ám sát Cảnh Thất, nhưng trên tay chưa bao giờ thực sự dính lấy chút máu người, gã khép mắt lại một lát, mùi vị hỗn tạp giữa bùn đất cộng với máu tanh lập tức ập đến đập thẳng vào người, giống như muốn đem gã vùi chôn ngay tại chỗ, cái ôm ấp của nữ nhân dù có chết cũng không buông tay cùng ánh mắt trợn trừng như muốn nứt ra của tiểu cô nương…

Nam nhi hữu lệ nhưng rơi chẳng dễ, chỉ vì chưa chạm tới chỗ thương tâm mà thôi.

Không biết như thế nào mà hồi kinh, không biết như thế nào mà ngủ được, nhưng gã lại biết mình phải làm sao để có thể giật mình bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng này. Trong phút chốc khi mở mắt ra, trong lòng Lương Cửu Tiêu dâng lên một loại chờ đợi mãnh liệt, giống như cảnh tượng thảm khốc trong giấc mộng kia đều là giả, đều là do gã suy nghĩ quá nhiều mà ra, chỉ cần rửa cái mặt rồi tỉnh táo tinh thần lại một chút, liền hi vọng tiểu cô nương kia vẫn còn hảo hảo mà ở tại Tưởng gia, sẽ quấn lấy gã cùng đòi ra ngoài, sẽ lại cùng Vương gia dây dưa mấy cái vấn đề nhỏ xíu như tức phụ với lại cha nuôi.

Lương Cửu Tiêu ngơ ngẩn một lúc lâu, hốt nhiên nhớ lại, kia đều là sự thật.

Nhắm mắt lại là ác mộng, mở mắt ra vẫn là ác mộng, nhân gian thiên hạ, giống như một hồi miên viễn không biên giới, biển khổ vô biên đều ở tại nhân tâm, động một chút liền phải chìm ngập trong nỗi khó chịu.

Cánh cửa “Chi nha” một tiếng bị đẩy ra từ bên ngoài, Chu Tử Thư đứng ở môn khẩu, Lương Cửu Tiêu đờ đẫn quay đầu lại nhìn hắn một cái, biểu tình hư không trống rỗng. Chu Tử Thư nhịn không được mà thở dài, đi tới ngồi vào bên giường của gã: “Ngủ không được?”

Lương Cửu Tiêu chậm chạp lắc đầu, Chu Tử Thư yên lặng ngồi một hồi, vươn tay ôm lấy bờ vai của gã như thuở gã còn thơ ấu, chính là nam hài cứng đầu cứng cổ này đã lớn lắm rồi, khó mà ôm gọn vào trong lòng hắn được, Lương Cửu Tiêu chỉ có thể làm ra tư thế biệt biệt nữu nữu, thân thể trong chớp mắt cong thành một con tôm cực lớn, tựa vào trên ngực Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư giật mình phát hiện, nguyên lai nhất biệt kinh niên*, năm tháng vô tình, đã sớm đem mọi người hoàn toàn thay đổi. Hắn nghĩ, một đêm này, liệu ai có thể ngủ nổi đây?

* Theo như tìm kiếm của tui trên Baidu đại nhân, thì câu này đại ý là: Ly biệt nhiều năm, nay gặp lại đã không nhận rõ được người, cảm thán nhân tình thế thái thay đổi, có ý thương tiếc.

Thái tử ngủ không được, Vương gia ngủ không được, bản thân hắn cũng ngủ không được.

Hoàng Thượng đâu? Hoàng Thượng đại khái cũng ngủ ngon được đến nửa đêm, đang chờ bị làm cho bừng tỉnh giấc đây.

Hắn đã nghĩ sai rồi, kỳ thật Hách Liên Bái không hề ngủ. Hắn nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, cũng không biết mộng thấy chuyện gì mà tim có chút đập nhanh, mỹ tần hầu một bên ngồi dậy, chậm rãi xoa ngực cho hắn, hắn ngủ lại không được, hỏi canh giờ, nghĩ Hỉ công công hẳn đang mau trở lại, liền mở to mắt chờ.

Thời điểm sắp được canh bốn Hỉ công công mới hồi cung, vị công công xuất thân là Ti Lễ thái giám này đã thuộc hàng lão nhân trong cung, thời điểm trở về tóc tai có chút hỗn độn, cơ hồ là lăn mà trở về.

Hách Liên Bái chậm chạp ngồi dậy, cho cung nữ mỹ tần đều lui xuống, rồi mới từ trên giường nghiêng ra nửa thân mình, hỏi: “Làm sao vậy? Tưởng Chinh kia dám cả gan kháng chỉ sao?”

Hỉ công công thở gấp mấy hơi, sau đó bổ nhào lên trên mặt đất, run rẩy nói: “Hồi Hoàng Thượng, lão nô… Lão nô nửa đường đụng phải một đám hắc y thích khách, sau một hồi triền đấu thật lâu, vẫn không biết là lai lịch phương nào, công phu quả thực rất cao. Vốn tưởng rằng không còn cơ hội được nhìn thấy Hoàng Thượng nữa, ai ngờ đột nhiên một tiếng còi vang lên, bọn thích khách liền cứ như vậy mà tẩu thoát. Lão nô bởi vì không rõ, cũng không dám trì hoãn, nên lại tiếp tục khởi hành đuổi theo Tưởng đại nhân. Vốn tính toán địa phương đó cách kinh thành bốn mươi dặm về phía Nam, lại là giáp ranh giữa hai huyện, là nơi ít người lui tới, lão nô suy nghĩ ở chỗ kia đuổi kịp bọn họ, cấp Tưởng đại nhân lưu chút mặt mũi, sau khi xong việc lại lệnh cho gia quyến tiếp tục đi liền, cũng có thể che dấu tai mắt người khác… Ai ngờ, ai ngờ…”

Hách Liên Bái gấp đến độ ho khan một tiếng: “Như thế nào rồi?”

“Tưởng đại nhân một nhà cao thấp mấy chục nhân khẩu, toàn bộ đều đã tử vong trong hoang miếu, ngay cả gia súc đi theo cũng không buông tha”.

Hách Liên Bái cả kinh, sau đó mãnh liệt trảo lấy sàng đan, ngón tay siết chặt đến độ run lên bần bật: “Ngươi nói… Ngươi nói cái gì?”

“Hoàng Thượng, cả nhà Tưởng đại nhân đều chết không minh bạch trong hoang miếu, ngay cả thi thể thích khách cũng chưa từng xử lý sạch sẽ, bên cạnh có cái hố đào nông, không biết có phải là do bọn thích khách chưa kịp làm xong hay không, Tưởng đại nhân bọn họ liền như vậy… Liền như vậy phơi thây ở tại…”

Hách Liên Bái xoay tay lại ôm ngọc chẩm (gối ngọc) lên, vung tay quăng xuống đất, ngọc chẩm bị hắn nện rớt ra một miếng, phát ra tiếng giòn vang: “… Súc sinh”.

Từ trong cổ họng hắn trầm thấp nghiến ra hai chữ, sau đó vô lực tựa vào đầu giường: “Súc sinh!”

Hỉ công công không dám nhiều nói một từ, chỉ quỳ gối bên cạnh, một lúc lâu sau, Hách Liên Bái mới thấp thấp mà nói: “Truyền lệnh, trong đêm nay đến thẳng phủ Nhị hoàng tử… Tra sao cho trẫm!”

Các nơi binh hoang mã loạn, đại đa số người trong kinh thành đều không biết, này một đêm ngủ dậy, ngày hôm sau bầu trời liền thay đổi.

Hoàng Thượng muốn giết Tưởng chinh, là ân điển mà Hoàng Thượng ban thưởng cho lão, Hỉ công công tự nhiên sẽ đem người chết xử lí sạch sẽ, còn hắn thì bỏ mặc tất cả, để Tưởng chinh thần không biết quỷ không hay chết trên quan đạo.

Huống hồ, quân muốn thần tử, thần không thể không tử.

Nhưng Hách Liên Diệu thì tính là cái thá gì? Mãi hung sát nhân (mua người giết người), quan lão cô ấu toàn bộ đều không buông tha, thủ đoạn khiến người phẫn nộ, khiến người lãnh tâm! Hách Liên Bái nhất thời nhớ tới ngày ấy tại Tông Nhân phủ, nhớ tới những lời Hách Liên Diệu vừa khóc vừa nói lúc bị giam cầm, hắn nghĩ nhi tử này đã phạm phải sai lầm lớn đến như vậy, ở đại ngục còn không quên hãm hại huynh đệ bên ngoài đang bôn tẩu vì mình, ngoan độc đến thế này, không có nhân tâm nhân tính đến thế này, quả thực khiến người mao cốt tủng nhiên…

Tâm địa này, cần tru diệt!

Ba nghìn Ngự lâm quân giơ cao thánh chỉ, bất ngờ không cho phòng bị mà vọt vào phủ Nhị hoàng tử, trong khoảnh khắc loạn náo ầm ĩ, Hách Liên Diệu y quan bất chỉnh cùng một nam hài hắn dưỡng từ trong phòng đi ra, cũng không kinh ngạc, chính là trên mặt mang theo nét cười lạnh lùng, Hỉ công công nghiêng đầu đi, cơ hồ không đành lòng nhìn bộ dáng của hắn.

Đến sáng sớm, từ quý phủ Nhị hoàng tử sao kiểm ra hơn ba ngàn vạn lượng vàng ròng bạc trắng, cơ hồ bằng một năm nhập sổ của quốc khố Đại Khánh, càng có không ít đồ cổ trân bảo, hung hăng ngang ngược vơ vét của cải quả thực làm người ta giận sôi. Quý phủ trừ Lý đạo nhân ở bên ngoài, còn có hơn mười tiểu đạo, suốt ngày luyện đan tu tà pháp, tư hỗn cùng mỹ mạo luyến đồng trong phủ, chướng khí mù mịt, vô cùng tệ lậu. Mặt khác còn có một phần biên lai, bạc trắng ba vạn lượng —— là tiền mua mệnh Tưởng đại nhân.

Thiết chứng như sơn.

Nhưng mà lúc xét nhà, đến lúc bị trói giải vào cung, từ khi bắt đầu cho tới tận khi kết thúc, biểu tình của Hách Liên Diệu luôn cực kì bình tĩnh, hắn đoan đoan chính chính mà quỳ gối trước mặt Hách Liên Bái, thản nhiên đến độ giống như mình cái gì cũng chưa từng làm qua.

Hách Liên Bái lạnh lùng hỏi han: “Hách Liên Diệu, ngươi có biết tội của ngươi không?”

Hách Liên Diệu đánh giá chung quanh, phát hiện trừ phụ hoàng của mình cùng vài tên tâm phúc ra, thì ngay cả Thái tử cũng không có ở đây, trong lòng liền nhịn không được mà cười nhạo, lão đầu tử này thật sự là tuổi càng lớn, bệnh đa nghi càng thêm trầm trọng, càng thêm sĩ diện, khóe miệng hướng lên trên cong một chút, nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng, nếu muốn giá họa cho người khác, thì thiếu gì thủ đoạn”.

Hách Liên Bái bị hắn làm cho tức giận đến toàn thân lẩy bẩy, vung tay phóng chén trà nện lên trên đầu hắn: “Nghịch tử, nghịch tử… Ngươi…tâm bệnh điên khùng của ngươi đã đến nông nỗi này rồi sao, mãi hung ám sát mệnh quan triều đình, ngay cả lão nhân ấu nhi cũng không buông tha, ta ngày thường dạy ngươi nhân nghĩa lễ trí tín, đều là nói cho cẩu nghe hay sao?!”

Hách Liên Diệu nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Phụ hoàng, ta…”

“Ngươi còn muốn giảo biện?! Đây là cái gì?!” Hách Liên Bái đem phong biên lai kia vỗ lên trên bàn, nộ khí trùng thiên mà trừng kẻ đã từng là thân nhi tử của chính mình.

Hách Liên Diệu lại tự ý nói tiếp: “… Chỉ là muốn hỏi ngài một tiếng, chiếu theo những gì mà đám đại nhân đến sao phủ nhi thần đã nói, thì người mới tối hôm qua bỏ mạng nơi hoang giao dã ngoại, ngài như thế nào lại nhanh như vậy biết được chuyện này?”

Hắn dường như đã có chút điên cuồng, thần sắc tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn Hách Liên Bái, biểu tình trên mặt Hách Liên Bái bỗng nhiên ngưng trọng xuống, phụ tử hai người lạnh lùng đối diện nhau, giống như người đối diện không phải chí thân cốt nhục, mà là cừu địch bất cộng đái thiên.

Một lúc lâu sau, Hách Liên Bái mới dùng giọng điệu cứng ngắc khô khan, không chút tình cảm mà nói rằng: “Quyển cấm Tông Nhân phủ, ngươi nguyện ý điên, liền vào đó điên cả đời đi”.

Hách Liên Diệu phá lên cười ha hả, tiếng cười phát ra “Khặc khặc” tựa cú kêu đêm. Hắn bị thị vệ cưỡng chế tha ra ngoài, tiếng cười kia lại vẫn còn quanh quẩn một bên, thê lương cực kỳ.

Hắn một đường nghiêng ngả lảo đảo, ngã trái ngã phải mà bị lôi ra ngoài, lại ở môn khẩu nhìn thấy Hách Liên Dực đang vội vàng chạy tới cầu tình cho mình, tiếng cười bỗng tắt lịm. Hách Liên Dực như có điều bất nhẫn mà liếc hắn một cái: “Nhị ca, ngươi chịu khó nhẫn vài ngày, ta đi nói với phụ hoàng, ngươi…”

Hách Liên Diệu phút chốc mở miệng đánh gãy lời Hách Liện Dực, đôi mắt vô cùng xinh đẹp nhưng nhuốm đầy tà khí kia trợn to, từng chữ cơ hồ là nghiến chặt mà bật ra: “Hách Liên Dực, ngươi lợi hại, ta đấu không lại ngươi”.

Hách Liên Dực ngậm miệng, chỉ thấy Hách Liên Diệu hé miệng, đè thấp thanh âm: “Sẽ có báo ứng.”

Thị vệ đang cầm giữ hắn lập tức kéo hắn ra khỏi tầm mắt Thái tử điện hạ, kéo đi thực xa, Hách Liên Diệu vẫn luôn quay đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Hách Liên Dực, thẳng đến khi thanh âm không thể nào vọng tới nổi vẫn luôn lặp đi lặp lại trong miệng: “Sẽ có báo ứng”.

Cảnh Bắc Uyên cùng Chu Tử Thư nói, ác giả ác báo, chính là đạo lí mà khắp bốn bể đều chuẩn.

Hách Liên Diệu bị hạ ngục, chung thân quyển cấm, khi tin tức truyền ra, những kẻ cộm cán sau cùng của phe phái Hách Liên Diệu rốt cuộc cũng cây đổ khỉ tan. Tô Thanh Loan ở trong phòng đi đi lại lại không ngừng, trong lòng hỗn loạn một mảnh, bỗng nhiên cửa bị người đẩy ra, tiểu nha đầu Hoa Nguyệt hầu hạ bên nàng từ bên ngoài bước nhanh tới: “Tiểu thư, người có nghe nói…”

Tô Thanh Loan vội đưa một ngón tay lên che đi âm thanh của nàng.

Hoa Nguyệt đè thấp thanh âm: “Tiểu thư, Nhị điện hạ bị quyển cấm, chúng ta phải cứu ngài a”. Nàng cùng Tô Thanh Loan đều được Lý đạo nhân mua ra từ trong gánh hát, thoát khỏi cái nghề hạ tiện kia, nàng biết Nhị hoàng tử là đại ân nhân của các nàng.

Cũng chỉ dám ở phía xa liếc mắt nhìn Hách Liên Diệu một cái, không biết có phải là trùng hợp hay không, Hách Liên Diệu như có sở cảm mà ngẩng đầu, cùng nàng ánh mắt giao nhau, còn đối nàng mỉm cười, ở trong lòng Hoa Nguyệt, chỉ cảm thấy Nhị điện hạ kia chính là một nhân vật tựa như thần thánh vậy, cao quý đẹp đẽ đến như vậy, trong lòng biết mình thấp hèn, không xứng đáng được nhớ nhung hắn, liền nghĩ muốn vì hắn làm một chuyện gì đó, chẳng sợ cho dầu có chết, cũng coi như sáng tỏ một bầu tâm tư.

Tô Thanh Loan nghe vậy, nhất thời hoảng sợ, hoang mang tâm tưởng mà hỏi han: “Cứu… Cứu… Cứu hắn? Ta nhưng có biện pháp gì để cứu hắn?”

Hoa Nguyệt nói: “Nhị điện hạ là bị người hãm hại, ta có một tình nhân, chúng ta chỉ cần đem chuyện này phanh phui ra ngoài…”

Tô Thanh Loan vội hỏi: “Là ai làm?”

Hoa Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Tiểu thư còn nhìn không ra sao, trừ bỏ Thái tử, còn có thể là ai?”

Tô Thanh Loan hai mắt mở to, khó có thể tin mà trừng Hoa Nguyệt: “Ngươi là nói thật?”

Hoa Nguyệt gật đầu nói: “Thiên chân vạn xác, lá gan nô tỳ có lớn đến mấy cũng không dám lấy loại sự tình này đi lừa gạt tiểu thư người, không dám dối tiểu thư, tình nhân kia, chính là ở quý phủ của Nam Trữ vương, tiểu thị Cát Tường bên người Vương gia”.

Tô Thanh Loan kinh nghi bất định mà nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên lãnh tĩnh trở lại, đầu óc cũng linh hoạt rồi, mắt khẽ rũ, thấp giọng nói: “Việc này không thể, ngươi đi đi, không cần nhắc lại nữa, nếu nhắc lại, ta cũng không giữ được ngươi”.

Hoa Nguyệt sửng sốt: “Tiểu thư, ngươi nói cái gì? Kia Nhị hoàng tử là…”

Tô Thanh Loan không kiên nhẫn đánh gãy lời nàng: “Nhị hoàng tử đương nhiên là có ân với chúng ta, nhưng ta thay hắn mai phục bên người Thái tử một thời gian thật lâu, chúng ta cũng xem như không thiếu hắn cái gì, hiện giờ hắn rơi đài thất thế đã thành tất nhiên, trừ bỏ Thái tử, chúng ta còn có thể trông cậy vào ai? Ngươi lo giữ miệng là hơn”.

Hoa Nguyệt há lớn mồm, nói không ra lời.

Gương mặt Tô Thanh Loan có chút dữ tợn mà nhìn nàng: “Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn giữ mạng sống hay không?”

Hoa Nguyệt đờ đẫn gật gật đầu, Tô Thanh Loan vươn tay xoa lên gương mặt mềm mại đáng yêu của nàng: “Vậy là được rồi, nghe lời của ta, chẳng những cho ngươi còn sống, còn cho ngươi nửa đời sau an an hảo hảo —— ngươi đi Vương phủ, ước hẹn Cát Tường đi ra ngoài, càng nhanh càng tốt”.

Hoa Nguyệt nhìn nàng một lúc lâu, giống như đã quyết tâm quyết định một chuyện gì đó, khẽ cắn môi, gật đầu đi ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment