Đã một ngày trôi qua, sức khoẻ của Hồng Miêu đã khá hơn chỉ chờ tỉnh lại, Lục Nhi cũng rất nhiệt tình giúp đỡ Lam Thố và Sa Lệ nấu nướng cố gắng thân thiết với hai người nhầm tạo niềm tin, sáng khi cả ba người họ đang lo chuẩn bị cho bữa ăn, thì Tiểu Cơ lại lặng mất tâm đơn giản một điều thôi vì Tiểu Cơ không biết làm bếp kể cả may, vá, thêu thùa thì càng mù tịt nhưng lại rất giỏi cầm kỳ thi hoạ đúng là lạ đời, có thể nói nàng chính là nữ nhân "Giỏi cầm thương, đao không giỏi cầm chảo, kim". Khi đang đi dọc bờ sông để hái thuốc giúp Đậu Đậu, thì bắt gặp Khiêu Khiêu đang tìm thứ gì đó, thì mới chợt nhớ ra lần trước cô đã nhặt được một cái lục lạc của Khiêu Khiêu.
_Ngài đang tìm cái này sao?_Đưa lục lạc ra trước mặt Khiêu Khiêu, y liền giật lấy.
_Sao cô lại giữ nó!?_Giọng nói cáu gắt.
_Lần trước khi đưa Lam Thố về, ngài đã làm rơi chỉ có điều lúc ta kêu ngài lại thì đã chạy đi mất.__Đa tạ!_nói rồi lạnh tanh bỏ đi.
_Rõ ràng là ghét ta!_Thầm nghĩ từ lúc đầu gặp mặt đến bây giờ Khiêu Khiêu đã luôn toả ra khó chịu với Tiểu Cơ đôi lúc còn có thái độ nghi ngờ. Bạch y nữ tử nhìn theo chỉ lắc đầu ngán ngẩm, con người này sao vô vị như vậy chứ? Lại còn có phần thiếu lễ độ như vậy? Không quan tâm nữa nàng lại đi tìm thuốc. Trong phòng lúc này Hồng Miêu đang lờ mờ tỉnh vậy, thiếu niên trẻ cảm thấy đầu mình rất đau cứ như bị cái gì đó gõ vào, Lam Thố đi vào thấy Hồng Miêu đã tỉnh mừng rỡ chạy đến.
_
Hồng Miêu! Huynh tỉnh rồi!_Chạy đến ôm chặt, khiến Hồng Miêu đỏ mặt.
_
Lam Thố.. bỏ..bỏ huynh ra!_Y bị ngột.
_
Muội xin lỗi... huynh không sao chứ!_Lam Thố ngại ngùng buôn ra.
_ Đầu của huynh hơi đau!_Hồng Miêu để tay lên đầu.
_Muội đi kêu Đậu Đậu...!_Đi ra ngoài tìm Đậu Đậu, mọi người nghe Hồng Miêu tỉnh lại rất mừng liền đi vào thăm. Lục Nhi từ rút khỏi mọi người đi ra bờ sông.
-/ Hồng Miêu tỉnh lại rồi.. Hắc Tiểu Cơ lại ở đây, cả hai truyền nhân U Minh tộc tái ngộ chuyện này không phải quá tốt sao!/- Lục Nhi thầm nghĩ rồi huýt sáo gọi con hắc ưng đến cột một mẫu giấy vào chân rồi cho nó bay đi. Tiểu Cơ hái thuốc trở về nhìn thấy Lục Nhi kỳ lạ cất giọng hỏi làm ả ta giật mình.
_
Lục Nhi cô nương đang làm gì vậy?!_Vẻ mặt nghi ngờ đi đến.
-"
T..a..ta..À phải rồi Hồng Miêu thiếu hiệp tỉnh rồi, Tiểu Cơ cô nương cô mau đi thăm đi!"- Ả ta ấp úng nhưng liền chuyển sang chuyện khác, nhưng bạch y nữ nhân trông có vẻ không quan tâm chuyện đó lắm, nàng ta buông ánh nhìn nghi hoặc lên Lục Nhi, từ lúc cô ta đến đây tới giờ từng cử chỉ hạnh động đều rất kỳ lạ.
Hắc Tiểu Cơ tạm thời buông ta Lục Nhi, nàng ta bỏ đi về phía phòng của Hồng Miêu dù nói không quan tâm nhưng dù gì hiện tại hắn vẫn là ca ca nàng. Hồng Miêu hỏi về việc mình bị trúng độc, rồi tìm thuốc giải nhưng khi Đạt Đạt đang kể đến lúc tìm lộ ngọc thì y chuyển sang nhìn Lam Thố, lam y giai nhân lắc đầu, nàng ấy không muốn Hồng Miêu biết mình đã trải qua những gì vì Lam Thố sợ Hồng Miêu ấy nấy!.
_Ta hơi đói rồi, Lam Thố phiền muội đi lấy ít đồ ăn được không !"_Hồng Miêu vốn là người không thích nhờ vả người khác những chuyện nhỏ nhặt này sao hôm nay lại! Rõ ràng ai cũng nhìn ra là Hồng Miêu đang cố tình cho Lam Thố ra ngoài, cả bản thân cô cũng hiểu nhưng cũng đành đi.
Đợi Lam Thố đi khỏi y liền hỏi mọi người xem rốt cuộc lộ ngọc làm cách nào lấy được, họ nhìn nhau ai cũng không muốn mở lời nhưng nhìn thái độ kiên quyết của thiếu niên trẻ Đậu Đậu cũng kể ra. Hồng Miêu nghe xong rất buồn nhưng cũng may đôi mắt của Lam Thố bình thường nếu không Hồng Miêu sẽ vằn vặt cả đời mất! Lam Thố tay bưng mâm đồ ăn tới thì trong phòng chỉ còn lại Hồng Miêu những người khác đều đã đi hết rồi.
_Mắt của muội không sao chứ!_Hồng Miêu đột ngột hỏi thái độ của y lo lắng.
_
Huynh biết rồi sao?!_Lam y giai nhân thừa biết là mọi người đã kể cho Hồng Miêu nghe từ lúc cô đi ra ngoài chỉ là không ngờ Hồng Miêu lại hỏi sớm như vậy.
_
Lần sau không được làm những việc như vậy nữa! Cứ để ta bảo vệ muội tuyệt đối không để muội vì ta mạo hiểm như lần này nữa!_Vị thủ lĩnh trẻ thật sự rất biết ăn nói, ngọt như thế thì bảo ai mà chẳng đỗ.
_
Huynh làm được rồi hãy nói!_Lam Thố đỏ mặt không dám nhìn y.
_
Ta xin hứa! Ta sẽ bảo vệ muội cả đời!_Đưa tay lên thề thốt nhưng Lam Thố lại cản nàng nói nàng tin y rồi! Không cần phải thề.
Hai con người đó nói chuyện thật khiến người khác ghen tị chết mất nhưng có lẽ họ đâu biết bên ngoài từ nãy đến giờ có những con người thích hóng chuyện nhà thiên hạ đang kề sát tai mà nghe chuyện tình tứ của hai người họ chứ! Nhưng họ không nghe hết đâu phát cẩu lương như vậy ai mà chịu nổi. Tối hôm đó Hồng Miêu không biết thân thể đã phục hồi hẳn chưa đã lo luyện kiếm nhưng thanh kiếm cậu luyện là "Phong Hoa" không phải "Trường Hồng".
_
Lạ thật! Ta đã luyện hơn nữa canh giờ nhưng chẳng thể thi triển nổi một chiêu cơ bản!_Hồng Miêu tự nhủ với lòng, những kiếm phổ khác khi y luyện chưa đến nữa canh giờ là có thể thi triển chiêu cơ bản nhất còn với thanh này thì lại không! Vẫn kiên trì luyện tiếp thì trượt tay phóng thanh kiếm đi một đường thẳng lực lại rất mạnh, vừa lúc đó Tiểu Cơ đi đến thanh kiếm lao thẳng đến chỗ cô, Hồng Miêu hoảng loạn kêu Tiểu Cơ tránh đi nhưng lạ thay khi gần đâm phải cô thì nó lại tự rơi xuống.
_Muội không sao chứ!_ Y lo lắng chạy đến, nhưng Hắc Tiểu Cơ không bận tâm nàng cúi xuống nhặt thành trường kiếm._Đây là ..... Phong Hoa kiếm sao?_ Nàng ngắm nhìn nó một hồi, đưa tay vuốt nhẹ lên cán kiếm khiến nó phát ra luồng tử khí, quả nhiên rất có linh tính._Phải! Nó là của muội đấy, muội không nhớ sao!__Của muội?!! Đúng là nhìn nó rất quen mắt!_Tiểu Cơ ngắm kỹ thanh kiếm thì nhận ra nó rất quen thuộc cố gắng nhớ ra hơn thì đầu nàng lại đau khủng khiếp. _
Nhưng mà Hồng Miêu, sức khoẻ huynh còn kém tại sao lại ra đây luyện kiếm?_ _Không ta chỉ là...../ Nghĩ ra gì đó/
phải rồi Tiểu Cơ, muội thử dùng thanh kiếm này xem sao?__Muội .. dùng nó... không được đâu?!_Liền từ chối.
_Được rồi đừng nói nữa ..mau dùng đi!_Hồng Miêu đẩy Tiểu Cơ ra khoảng trống, không còn cách nào nàng ta phải dùng thử thôi! Từ từ đưa kiếm lên những động tác cứ dần một hiện lên trong đầu. Nàng ta theo quán tính mà tung ra những động tác chắc chắn và thành thục của kiếm pháp, phong hoa lạc vũ kiếm pháp nhẹ nhàng, uyển chuyển như những cánh hoá, lúc thì mền mỏng khéo léo, khi lại cứng rắn sắc nhọn.
Xoay người một vòng nhảy lên tụ lại từ mũi kiếm một quả cầu gió phủ đầy hoa. Hồng Miêu nhìn thấy gật đầu khuôn mặt hài lòng-/suy nghĩ/
Quả nhiên không ngoài dự đoán! Thanh kiếm này có linh khí rất mạnh không phải là chủ nhân của nó thì sẽ không sử dụng được!". Bạch y đang thể hiện rất suôn sẻ thì đột nhiên đầu nàng ta rất đau, Hắc Tiểu Cơ ngã xuống đất ôm lấy đầu mình mà la hét, nàng thấy hình ảnh của chính bản thân mình đầy máu, đôi mắt vô hồn lại còn gϊếŧ người, thiên hạ họ gọi nàng là ma đầu, suy nghĩ trong đầu của Tiểu Cơ ngay lúc này đang rối tung cả lên còn đầu nàng thì đau đến muốn nổ bất cứ lúc nào. Hồng Miêu chạy đến rất lo lắng hỏi nhưng Tiểu Cơ cứ lắc đầu la hét, được một lúc rồi ngất đi khuôn mặt trở nên trắng bệch còn người thì lạnh như băng. Hồng Miêu vội đưa muội muội mình về sau khi Đậu Đậu bắt mạch một hồi thì nói không sao chỉ là những ký ức đó đến quá đột ngột khiến tâm trí của nàng ta bị hoảng loạn, nhưng còn một điều mà Đậu Đậu suy nghĩ mãi không ra trong người của Tiểu Cơ phát ra hàn khí rất nặng thậm trí rất nguy hiểm, nhưng lại không thể tìm ra nguyên nhân đó là thứ thật sự khiến một thần y như Đậu Đậu phải suy nghĩ rất nhiều.
———————————+hết———————————-