Phượng bào đẫm máu trong bi thương!
Huyết lệ tuôn trào..tương tư phủ!
Cố nhân đi rồi liệu quay đầu!
Thương nàng tân hậu không hoàng vị!
————————————————————————————————————-
...
..
.
Một màu đỏ tươi phủ khắp kinh thành phồn thịnh......
Hôm nay là đại lễ sắc phong, tân đế tân hậu của Khai Phong thiên quốc..khắp kinh thành được phủ bởi một màu đỏ , trăm hoa đua nở tầng tầng rực rỡ muôn màu..kinh thành hoa lệ lấy thược dược đỏ làm chủ đạo còn đại điện tấn phong lấy mẫu đơn làm quốc hoa...thể hiện sự quyền lực, của bậc đế hậu......
Trong căn phòng xa hoa, nữ nhân mặc lễ y đỏ rực pha thêm chút vàng của nắng, phượng hoàng trên y bào kiêu sa, cũng không lấn áp nổi gương mặt xinh đẹp, thanh tú, ôn nhuận như ngọc của nàng ta...trên trán vẽ một đoá hoa điền mỹ miều, khuôn mặt điểm trang sắc sảo dùng màu đỏ thẩm làm tông màu chính. Hôm nay là ngày vui của thiên hạ cũng là ngày vui của nàng vậy mà, trên khuôn dung đó không có lấy một nụ cười, một đôi mắt vô ưu vô hồn tựa nước sông Vong Xuyên vô tình lãnh huyết. Giai nhân ngắm nhìn mình trong chiếc gương đồng thật lạnh lẽo........!
_/Nếu như ta không mang mối hận gia tộc...có lẽ hôm nay ta sẽ cười thật tươi, không giống như bây giờ như một cái xác không hồn..!/_ Nàng ta đặt tay lên chiếc gương đồng từ từ vuốt mặt mình trong gương, không thể khóc, không thể cười giai nhân chỉ biết lặng lẽ._Nương nương...tới giờ rồi ạ!_Cung nữ từ bên ngoài khẽ giọng gọi, ma ma dìu nàng đứng dậy phục sức, trâm cài rất nặng, cố gắng gồng mình bước ra đại điện.Thất hiệp cùng hai vị nữ nhân kia cũng đã tới họ ngồi vào vị trí đã được sắp sẵn, gần với những bậc thang dẫn đến ngai vàng có thể nói họ chính là những vị khách quý được đãi ngộ đặc biệt. Chỗ ngồi được xếp khá giống thời nhà Tần xưa, hai người một bàn nhỏ, ngồi quỳ trên một chiếc nệm tròn vừa đủ, đối diện với Hồng Miêu và Lam Thố là Vương Trọng còn có cả Trư Tam Giới.
_ Chúng ta phải để mắt đến Trư Tam Giới một chút!_Khiêu Khiêu chàng ta thì thầm với nội bộ của mình... ————————————————-Đại điện tráng lệ, uy quyền nhưng chỉ làm cho người ta nhớ đến những tang thương, tàn khóc đã xảy ra chỉ vị ngai vàng, hoàng vị, đâu đó có thể mình thấy được máu tươi._Ta từng nghe đại ca kể..đại điện..thật ra là một nơi đẫm máu.._Bạch y nữ tử ẩn thân mới mấy ngày mà như đã trở thành một con người khác, u buồn và ảm đạm hơn ngồi cạnh thiếu niên hộ pháp, đột nhiên miệng lại nói một câu không lành.
_ Cũng đúng..gần hoàng vị luôn đầy mùi máu tanh mà!_Thiếu niên hộ pháp cũng thừa nhận, hoàng vị để leo lên phải đánh đổi biết bao nhiêu thứ đột nhiên Khiêu Khiêu nhớ đến một câu chuyện về một vị thái tử, lợi dụng đánh đổi nữ nhân mình yêu chỉ để có được thiên hạ đến khi nắm trong tay rồi mới nhận ra, cuối cùng bàn thân thật cô độc khi không còn ai cạnh bên.
Bất chợt mọi ánh mắt đều hướng về cửa lớn....../ Cánh cửa lớn đại điện dần mở ra, một nữ nhân mặc phượng bào đỏ từng bước từng bước đi vào. Nhan sắc khuynh thành khuynh quốc làm bao nhiêu chàng thiếu niên ngã gục Nàng ta từ từ đi vào, ngay bậc thang đã có một nam nhân mặc long bào chờ nàng từ lâu, bước đến bên chàng ta nắm chặt tay nhau, từng bước tiến lên những bậc thang tượng trưng cho ngày tháng sau này đầy gian lao mà họ phải cùng nhau trải qua mấy ai biết ngồi lên hoàng vị cũng chính là lúc bi kịch mới thật sự xảy đến..
Đại Mọc chàng ta rất vui gương mặt luôn có một nụ cười mỉm, còn Vương Ngọc Nhi nàng ta không cười , khuôn mặt không thể hiện gì ngoài lãnh nhược băng sương. Vương thừa tướng nhìn gương mặt nữ nhi của mình rất hài lòng, bây giờ trong lòng ông ta lo lắng nhất là đứa con trong bụng sẽ khiến Ngọc Nhi không thể dứt được tình nghĩa.
-" Ngũ hoàng tử Đại Mọc từ khi sắc phong thái tử luôn làm tròn trách nhiệm..nay Thái thượng hoàng nhường ngôi..thái tử Kỳ Thương truy phong tân đế ..thái tử phi Vương Ngọc Nhi đoan trang hiếu lễ truy phong tân hậu, niên hiệu Tuệ Hiền hoàng hậu...! Chúng quần thần có ý kiến gì không?"- Một trưởng quản tuyên đọc thánh chỉ, trao Ngọc tỷ và Phượng ấn....-" Tân đế, tân hậu vạn tuế..vạn..vạn tuế"-Đại Mọc cùng Ngọc Nhi tay cầm một ly rượu cùng nâng ly với quần thần và những vị khách..chợt trên môi Vương Trọng nở nụ cười gian xảo..
Ngọc Nhi nàng ta nhìn Đại Mọc uống cạn ly rượu đôi mắt hiện lên hai chữ "không nỡ". Tân đế nhấp cạn rượu những người khác cả thất hiệp, Vương Trọng và Trư Tam Giới đều nâng ly uống cạn....
Dường như không có điều gì xảy ra, cho đến khi Đại Mọc đầu óc choáng váng từ từ ngã quỵ xuống, thất hiệp cũng như vậy! Rượu có độc! Nhưng tại sao Vương Trọng, Ngọc Nhi và Trư Tam Giới đều không bị gì? tại sao chứ? Tất cả đều đang chống chọi với cơn đau, độc được bỏ vào rượu thật chất chỉ khiến người khác mất hết sức lực trong vòng bốn canh giờ.!
_
Ahaha..cuối cùng thì ngày này cũng tới! QUÂN ĐÂU..UU_ Đứng dậy cười lớn, giơ tay lên đám phản binh đều chạy vào lúc này họ mới chợt nhận ra, từ đầu đến cuối là âm mưu của Vương gia họ muốn tạo phản..! Đại Mọc chàng ta không tin Ngọc Nhi, thê tử mà chàng luôn thương yên lại lừa gạt chàng,ngã xuống níu lấy tay á
o nàng._ Tại s..a..o c..h.ứ?_ Đôi mắt dần mệt mỏi muốn nhắm lại..
Nàng im lặng, nhìn đại cuộc xung quay, tâm trạng bị dồn nén nhiều ngày bỗng bùng phát_
NGƯƠI BIẾT MÀ? LÀ ĐẠI TỘC CÁC NGƯƠI HẠI VƯƠNG GIA CHÚNG TA TAN NHÀ NÁT CỬA, YAAAA...!!_ Nàng ta hét lớn, giọt nước mắt cũng rơi. không kiềm ném được rút một con dao giấu trong tay áo đâm một nhát vào vai của Đại Mọc, nhát dao đó cũng không khiến chàng đau đớn bằng vết thương trong lòng.
_Vậy ra từ đầu đến cuối là nàng luôn lừa ta sao?_ _ Phải, từ đầu đến cuối đều chỉ là một vở kịch!_Người dần ngã xuống vẫn cố gắng níu lấy tay áo nàng, đôi mắt bi ai, chân thành máu từ vai chàng cũng đã dính lên y phục của nàng một vài giọt, đặc biệt một giọt máu thấm vào tay áo nàng ngay mắt của phượng hoàng...
phượng hoàng huyết lệ...._ Ha... nàng cũng chưa từng yêu ta có phải không?!_Vương Ngọc Nhi nhìn xuống Đại Mọc, đôi mắt vô cùng cương trực trợn lên trả lời chàng..
_ Phải, ta chưa từng yêu ngươi !_Dứt khoát, lệ tuy rơi trên khuôn dung,cớ sao lại khắc một chữ hận rất sâu.
Chưa từng sao? câu nói thật khiến tim chàng rỉ máu như bị đâm hàng vạn nhát dao vào vậy, nàng chưa từng yêu chàng, nàng luôn hận chàng, tất cả từng trước đến nay đều là giả dối, bàn tay dần tuột khỏi tay áo nàng, đôi mắt nhắm lại đầy mệt mỏi..một giọt lệ đã rơi trên gò má..../
Thì ra là tự ta si tâm vọng tưởng..si tình với nàng/Yêu rồi...Tổn thương rồi...Chấp nhận rồi...——————————————————————hết———————