Thất Hiệp Truyện "Phong Hoa Kiếm"

Chương 39

Thời gian cứ nhanh chóng trôi đi không chờ đợi một ai.Lam y vật vã trên chiếc giường..nàng cứ liên tục ho ra máu , 1 canh giờ cũng không còn bao lâu...Hồng Miêu, y sốt sắng không yên cứ ngày càng nắm chặt tay nàng hơn.

- Hồng Miêu khụ..khụ..t..a sắp không xong rồi..khụ khụ!-

Giai nhân thốt lời xui xẻo, y chỉ biết nhìn nàng lắc đầu trên khoé mắt lệ cũng vô tình mà rơi..

- Ngay từ lần đầu tiên gặp huynh..tại cung Ngọc Thiềm, muội không biết kể từ lúc nào..bản thân đã lạc vào đôi mắt cùng nụ cười của huynh!..ha..ha..khụ..Hồng Miêu muội muốn hỏi huynh..đã bao giờ huynh đã không coi muội là một đồng đội, huynh đệ chưa?..-

Nàng nghẹn ngào nói lời thật tâm..chỉ vì một ánh mắt Lam Thố nàng ta đã say nhớ lại năm đó, lúc gặp Hồng Miêu nàng đã vô thức lạc vào ánh mắt hổ phách đầy khí thế ấy..phong thái thư hùng, đỉnh đạt của y càng khiến nàng si tâm!


-ta..ta.....

Chạnh lòng không thốt ra lời..giai nhân kia cười khổ, thì ra trước giờ là nàng si tâm vọng tưởng..yêu chàng..là nàng tự cao cho rằng bản thân là nữ nhân tốt nhất thiên hạ thì chí ít chàng cũng phải động tâm một chút..nhưng mà có lẽ nàng sai rồi! Phải ha..Hồng Miêu không giống những nam nhân khác..thích đắm chìm với mỹ nữ, mê tửu sắc..y là một chính nhân quân tử trước giờ thế thái nhân tình có lẽ chưa từng nghĩa đến..động lòng nàng sao? Ha..ha..haha Lam Thố à Lam Thố ngươi đúng là kẻ ngốc! Ngốc vô cùng!.. mắt luyến thương mình chàng không rơi một giọt lệ, vì nàng biết lòng người không hướng thì lệ rơi xuống chỉ thêm vô ích.. Nhắm đôi mắt lại đầy mệt mỏi..tay lạnh vô cùng , từ từ lỏng ra tuột dần khỏi bàn tay y, nở nụ cười vô ưu. Thật không chắc người vô tình!Chỉ tự chắc ta đa tình.!


- Lam Thố..muội..

Sững người..thật sự không dám tin chuyện trước mắt..

- Lam Thố muội tỉnh lại! Tỉnh lại đi......

1 giọt ...vô thức.

2 giọt..bất ngờ..

3 giọt ..đau khổ..

4..giọt.....tiếc nuối..

Tuyệt vọng hét thật lớn....

-LAM NHI.......AAAAAA..NÀNG TỈNH LẠI ĐI ! !Cầu xin nàng...Lam Nhi ta không coi nàng là đồng đội...ta yêu nàng..nàng nghe không?...đừng bỏ ta lại một mình mà! Xin nàng......-

Đau khổ thốt lời yêu nàng vậy thì đã sao? Muộn rồi Hồng Miêu thật sự muộn quá rồi ngươi tự nhìn xem nữ nhân người yêu có mở mắt lại được không..có nghe lời yêu của ngươi không? Là sống không giữ đến lúc mất mới lo hối tiếc vậy lời này ngươi nói còn ý nghĩa gì chỉ khiến bản thân sinh thêm chấp niệm ..là bạch y ngươi nhát gan trước giờ chưa dám một lần đối diện với nàng..nhìn thẳng vào đôi mắt nữ nhân đó!  níu kéo..e là cũng không còn kịp.


Cơn mưa ập đến..sấm sét muôn trùng dường như lão Thiên Gia cũng hiểu thấu lòng bạch y thiếu hiệp.

————————————————————-

Keng......

Tiếng một cao dao nhỏ phóng đến  làm thanh kiếm bị rơi khỏi tay người cầm...vừa kịp lúc cứu Đậu Đậu một mạng..

- Phù...thật may mắn!

Y thở phào nhẹ nhõm..tên thanh y nhân bất ngờ quay lung tung tìm bóng người đã phóng dao. Những đóm sáng loé lên làm chói mắt hắn..rồi đột ngột ám khí lại lao đến..

- PHỒN HOA ĐẦY TRỜI....

Một mũi kiếm đâm thẳng đến..hắn phản ứng nhanh dùng thanh gương của mình cản lại, lực của thanh kiếm kia không nhỏ đã đẩy hắn lùi xuống mấy bước..thấp thoáng trong gió là một màu tóc trắng xoá như tuyết.. y phục vài phần đã bị rách còn dính máu nhuộm đỏ bạch y..cả dây buộc tóc cũng đứt. Một mái tóc trắng xoã dài phủ đi một bên mắt của nữ tử kia.
- Ngươi ... phải chết! Nhất định!

Trùng trùng sát khí..nhìn cũng có thể thấy Hắc Tiểu Cơ đang tức giận đến chừng nào.. nam nhân này đắc tội gì chăng?

- Tóc..một màu trắng..chuyện gì vậy chứ?- Đậu Đậu đứng dậy..kinh ngạc nhìn màu tóc bạch y nữ tử..màu cam trên tóc mất đâu hết rồi? Chỉ còn lại một màu trắng! Người dính đầy máu chuyện gì đã xảy ra.. đôi mắt ngấn lệ, trên khoé mắt còn lưu động một giọt huyết.. chuyện  chỉ một mình bạch y biết.

Rầm.....

Cánh cửa phía sau đột nhiên bị văng tung ra..hình như vừa có chạm tráng từ bên ngoài, Đạt Đạt cùng Trư Tam Giới cùng một lúc xông vào đang ở thế đấu đối đầu nhau.Trư Tam Giới dường như đã bị thương nặng.. phần lớn là do bao nhiêu công lực đã dồn vào trận pháp... lại trúng bí chiêu của Toàn Phong kiếm pháp...hắn thổ huyết trong vô cùng thảm bại.
Quan sát thấy không đủ người..bạch y bèn hỏi

- Những người còn lại đâu?

- Ta không biết..có lẽ đang còn kẹt trong ảo ảnh! Nhưng tại sao tỷ lại vào đây- Đậu Đậu nhanh chóng lấy lại kiếm..cùng vào thế đấu ..

- Lam Thố không ổn? Mau lên lấy liên sinh hoa..!

Dứt câu liền xông đến tấn công..nhị vị thất hiệp kia vẫn chưa hiểu hết câu nói, nhưng cũng phải đành đấu.. Trư Tam Giới bây giờ đã trọng thương không còn bao nhiêu đe doạ còn tên thanh y nhân kia..1 chọi 3 hắn chắn chắc không có bản lĩnh cao như vậy.

- Đập bình lộ hương kia đi...!

Đậu Đậu tinh ý không kéo dài thêm thời gian..liền kêu Đạt Đạt nhân tiện đập lộ hương..thanh y nhân cố gắng ngăn cản...

Nhưng...quá muộn lộ hương vỡ tất cả trở về thực trạng ban đầu ..ngay trước lều trại, tất cả đều quay lại..Đại Bôn vẫn còn đang lưu âm men rượu, còn Khiêu Khiêu và Sa Lệ vẫn còn bị kinh ngạc..vẫn chưa định hình được thực tại, hồn phách đang lơ lững trên chín tầng mây..hoảng một lúc mới về lại.
Trận pháp gắn liền với nguyên khí của thanh y nhân giờ nó bị phá, hắn cũng tổn thương không ít..thổ huyết rất nhiều cả đứng còn không nổi..về Trư đê tiện mới chớp mắt một cái, hắn đã chạy đi đâu mất tâm..vốn dĩ Trư Tam Giới là người quý trọng thuộc hạ sẽ không bao giờ bỏ người của mình lại. Nhưng hiện tại vạn sự bất ổn..36 kế chỉ có tẩu là thượng sách. Vậy nên đành xin lỗi huynh đệ! Nhưng hắn cũng đã giữ trong tay Nhất Liên ngọc.

-Á..AAA! LAM NHI!!- Tiếng gào đầy tan thương vọng lên.. Đậu Đậu cùng mọi người lập tức chạy vào còn lại một mình bạch y chất vấn tên tiểu nhân..

Bên trong náo loạn cả lên..ai cũng trừng mắt nhìn Lam Thố băng thệ..Đậu Đậu bắt mạch..đúng là mạch tượng đã ngưng tim không còn đập..độc tán đã phát khắp cơ thể..không thể nào được! Chuyện vô lý gì đây! Rõ ràng đã nói là 2 canh giờ mà nhưng hiện tại chỉ mới 1 canh giờ thôi!..cứ xem đi xem lại sợ mình lẩm cẩm, Hồng Miêu đặt tay lên vai Đậu Đậu lắc đầu không hi vọng.
Từ bên ngoài bạch y nữ tử ném vào tay Đậu Đậu một đoá hoa trắng muốt cùng một bảo ngọc Tử Sa..chân bảo trên cán kiếm của nữ tử tóc trắng kia...

- Liên sinh..Tử Sa..có lẽ Lam Thố còn hy vọng!

———————————————————————

Đã mấy canh giờ trôi qua Đậu Đậu vẫn còn đang cứu chữa cho Lam Thố..bên ngoài ai cũng sốt sắng lo cho lam y và vì lời Đậu Đậu đã nói "Chắc chắn sẽ để lại chịu chứng" ..ai cũng lòng đầy lo âu. Hồng Miêu không biết đã bao nhiêu lần đòi vào đó xem xem, nhưng lại bị cản lại..y không ngoan ngoãn ngồi chờ được một lúc thì cứ đứng lên rồi lại ngồi xuống.!

- Đậu Đậu ra rồi!...- Đại Bôn mừng rỡ thốt lên..

Trong dáng vẻ của thần y rất nhẹ nhõm mọi người cũng đã yên tâm phần nào..nhưng có điều thứ chịu chứng gì đó rốt cuộc là gì chứ?..vội vã vào xem lam y nhìn thấy sắc mặt nàng tươi hẳn lên ai cũng  rất vui.
Cảm thấy ồn ào xung quanh nhìn, lại còn có một bầu không khí rất hoan hỉ, Lam Thố nặng nề mở đôi mắt..cảnh tưởng đầu tiên trong mắt nàng là Hồng Miêu đang nắm lấy tay nàng mà khóc..còn mọi người thì ai cũng có một nụ cười hạnh phúc trên mặt. Tự hiểu bản thân mới đảo một vòng Hoàng Tuyền về..dĩ nhiên ai nấy đều rất vui.

- Muội tỉnh rồi..Tiểu Lam tỷ đi làm một ít điểm tâm cho muội!

Sa Lệ nữ hiệp vui vẻ gọi hai từ "Tiểu Lam" vốn ngày thường nàng ta không thích gọi Lam Thố như vậy..nhưng hôm nay lại đổi xưng hô...cũng tốt đổi cách gọi đổi không khí mà.

- Ây..Lam Thố muội đúng là mạng tốt!- Năm lần bảy lượt luân sinh vào cửa tử mạng tốt gì chứ? Đạt Đạt chê cười nàng rồi.

Quan sát bầu không khí thấy thủ lĩnh trẻ của họ chỉ biết cúi mặt mà không nói gì, ngại chăng? Thiếu niên hộ pháp tinh ý thốt lời..
- Hây....Lam Thố tỉnh rồi, chúng ta cũng nên ra ngoài nghỉ ngơi thôi!- Nghe vậy ai cũng bèn đi ra cả bạch y thiếu hiệp cũng đi ra theo nhưng đến trước cửa lều liền bị Khiêu Khiêu cố ý gạt chân làm y té xuống.

Đưa đôi mắt gian manh..lắm trò nhìn Hồng Miêu cười hiểm- Hồng Miêu à..đệ ở lại!- tiện một chân đá thiếu hiệp trẻ vào.. lam y nhìn thấy cũng không hiểu chỉ thấy xót cho y..nhưng cũng liền phì cười. Y đứng dậy đi hỏi tội nhưng tất cả lại trốn đi đâu mất, gãi gãi đầu vì ngượng..y ngồi xuống bàn uống hớp trà..mặt mày đỏ cả lên như quả ca chua.

Đậu Đậu cứ đi qua đi lại từ nãy giờ lòng cứ bất an suy nghĩ..- Chịu chứng để lại rốt cuộc là gì? Mạch tượng của Lam Thố không còn chỗ nào bất ổn..chẳng lẽ là ta đoán sai rồi sao? Thật khó hiểu!.
Bình Luận (0)
Comment