Thất Hiệp Truyện "Phong Hoa Kiếm"

Chương 45

Đêm canh một, khi tất cả còn đang say giấc nồng, thì từ đâu một người phụ nữ có tuổi mặc bộ tử y, làm phá giấc mộng đẹp của nhị thiếu chủ. Thật sự giật mình khi nhìn thấy người trước mặt, Nhất Yên Yên? Lại muốn gì đây! Nhưng mà lần này thái độ của bà ta trong khác hẳn, Nhất Yên Yên chỉ muốn nói chuyện riêng với bạch y nữ tử một lúc, thái độ trong rất thành khẩn. Hai nữ nhân đó đi đến một thác nước lớn, nơi có chiếc bàn đá được đặt dưới táng cây hoa lê đang rơi rụng phủ đầy nền đất.....

Minh Nguyệt soi sáng thềm thuỷ quan

Hoa lê mãn vũ phủ đầy trời

Hoa nở hoa tàn là số kiếp!

Hoa đứng Vong Xuyên là phân li!

- Hoa Nhi....

Chữ "Hoa" trong 3 câu thờ cuối kia chính là nói con gái bà ta Nhất Yên Hoa sao? Đúng là nàng ta bạc số tên cũng như người "Yên Hoa" nghe cũng chỉ như thứ điểm gấm trên hoa tìm được cái tốt hơn sẽ liền vứt bỏ! Thật nực cười! Thì ra một người cao ngạo nổi danh "Lão thái bà" thiên hạ lại chỉ vì hai từ " Hài nhi" mà chấp niệm không buôn.


- Hoa Nhi? Cái tên này ta đã nghe bà nói rất nhiều lần, Sa tỷ tỷ nói ta biết "Hoa Nhi" là tên con gái bà!...

- Phải, nhưng mà bây giờ dù ta có gọi hai chữ "Hoa Nhi" bao nhiêu lần thì mãi mãi vẫn không được nghe hai từ "Mẫu thân" nữa!- Hướng đồng tử song song với ánh trăng, hình ảnh của một người làm mẹ đang thật sự thấu được nổi đau sinh linh tử biệt, thật sự là đau đến tận tâm can người nhìn thấy.

_Ta không thể hiểu được nổi đau của bà cũng như không thể biết được chuyện gì đã xảy ra. Nhưng giờ ta đã hiểu gì sao ngay từ lầu gặp đầu tiên bà đã hỏi ta về "Hồi sinh chú".- Đi đến gần bà ta đưa đôi mắt ánh sự thương cảm nhìn ngắm khuôn dung của vị phu nhân, nàng ta thờ dài- Bà muốn ta dùng cấm thuật của kiếm phổ để giúp bà hồi sinh hài tử của bà?!.


Nhất Yên Yên, nở nụ cười toại nguyện, quả nhiên là nhị thiếu chủ chưa từng làm bà ta thất vọng, luôn có thể tinh ý nhận ra câu chuyện. Nếu đã hiểu thì liệu bạch y nữ tử có sẵn lòng giúp bà ta không?.

- Khiêu Khiêu nhìn xem, có luồng sáng rất lạ!

- Chúng ta đến đó xem sao!

Thanh Quang kiếm chủ cùng Đại Bôn thiếu hiệp đang đi canh gác ban đêm đột nhìn lại nhìn thấy một luồng sáng lạ, phát ra từ phía thác nước, sự tò mò nổi lên hai người quyết định đi đến xem sao

Luồng sáng phát ra từ ngũ phương, có màu xanh lục nhẹ nhàng luồng sáng đó đều chỉ tập trung lại từ một chỗ, đó là cách một khoảng nhỏ với mũi kiếm của Hắc Tiểu Cơ đang hướng lên, nàng ta với dáng vẻ đang rất tập trung, còn Nhất Yên Yên thì đang rất sốt sắng - HIỆN- đột nhiên mở mắt ra, khẩu khí hùng hồ, lệnh khẩu của bạch y khiến những luồng sáng kia biến mất, thứ xuất hiện ra trước mũi kiếm của nàng là một viên ngọc hình thù tròn và sắc lục không có gì đặc biệt.


- Lục Sinh ngọc!- Nhất Yên Yên nắm lấy viên ngọc có một chút chạnh lòng, năm xưa cũng chính là do thứ này mà mẫu tử bà ta phải sinh ly tử biệt. Vừa lúc Đại Bôn và Khiêu Khiêu tới núp sau tán cây, nhìn thấy bạch y nữ tử thản nhiên trơ mắt để Nhất Yên Yên lấy ngọc mà không nói một lời.

Đại Bôn tính tình hấp tấp liền muốn xong đến nhưng lại bị Khiêu Khiêu ngăn cản. Hắc Tiểu Cơ cùng tử y phu nhân kia thì thầm to nhỏ cái gì đó, Đại Bôn không thể nghe rõ được. Chỉ có lúc Nhất Yên Yên đem Lục Sinh ngọc rời đi thì bạch y đã nói một câu khiến sự hiềm nghi lên cao trào.

- Nhất định không được tiết lộ chuyện này! Thất hiệp ta cũng sẽ cố gắng giấu.!

Tử y phu nhân bóng dần xa khuất, Tiểu Cơ đứng dưới táng hoa lê đưa tay đỡ từng cánh hoa tạ xuống tay nàng. Chợt nàng ta cảm thấy một luồng sát khí lớn và....công lực đang hướng về phía mình từ đằng sau lưng.
RẦM.....

Bôn Lôi kiếm một nhát đã khiến cây hoa lê chia thành hai thân, cũng thật may bạch y đã kịp thời né nếu không bây giờ e rằng nàng cũng như cây hoa kia, thân chia làm hai.

- Đại Bôn? Huynh điên à..!- Có một chút giật mình.

- Nói...ngươi có phải đã bắt tay với Dạ tộc không?

- NÓI....

- NÓI...

Không kìm nén được vẫn tiếp tục vung kiếm nhầm về bạch y, nàng ta thì vẫn cứ né. Bôn Lôi kiếm pháp vẫn tăng cấp độ lên, càng lúc cảm giác nội lực càng lớn....

Keng........

Hai mũi kiếm va vào nhau- Đại Bôn bình tĩnh- Hoàng y nam nhân dùng bảo kiếm ngăn chặn Bôn Lôi trên tại thiếu hiệp nóng nảy kia. Đại Bôn y tức giận chỉ tay thẳng vào mặt Hắc Tiểu Cơ, nhưng đối với nàng đây chính là một sự xúc phạm.

- Ta không hơi đâu lại đi giải thích với một kẻ điên như ngươi! Còn nữa, nghe lén chuyện người khác cũng không phải việc quang minh chính đại gì đâu!- Phất mạnh tay áo bỏ đi, lúc đầu còn lo là Đại Bôn cùng Khiêu Khiêu đã nghe được chuyện gì đó, nhưng mà bây giờ qua thái độ của Bôn Lôi kiếm chủ có thể xác minh rằng họ không được bao nhiêu thông tin, không cần phải lo ngại quá nhiều!
Khiêu Khiêu lắc đầu chán ngán, vỗ vai Đại Bôn vài cái kêu y mau về thôi, Bôn Lôi kiếm chủ có lẽ vẫn còn đang rất nóng giận, Khiêu Khiêu cũng chỉ cố gắng giảm hoả lại, chứ cũng chẳng thể trấn được bao lâu.  Đêm đó Đại Bôn không tài nào ngủ được Hắc Tiểu Cơ kia đưa Lục Sinh ngọc cho người của Dạ tộc không phải cấu kết với Dạ tộc thì là gì? nhưng lý do khiến nàng ta vì sao lại phải bắt tay hợp tác với Dạ tộc chứ.

Bạch y nữ tử xưa nàng rất hận Dạ tộc luôn luôn có thái độ đối đầu không thể vì một nguyên nhân nào mà cấu kết với bọn chúng được, nhưng chuyện lúc nãy Đại Bôn nhìn thấy chính tay Hắc Tiểu Cơ đưa ngọc cho Nhất Yên Yên quả thật không nhìn lầm. Hành động thần thần bí bí của nữ nhân này quả thật không thể xem thường.

Chàng thiếu hiệp đó không muốn thêm phiền não, liền quyết định đi tới phòng Hắc Tiểu Cơ, mở tung cửa không có một chút phép tắt lễ độ gì cả. Bạch y nữ nhân đang vận khí, bị quấy rẫy, nàng ta đưa đôi đồng tử sắc bén nhìn y như một lời cảmh cáo. Mái tóc trắng muốn xoã ra càng khiến nàng ta có thêm phầm ma mị.
_ Bôn Lôi kiếm chủ thật sự muốn gì đây?_

_ Tiểu Cơ ta xem người như bằng hữu, nhưng thật không ngờ ngươi ở đằng sau thất hiệp bọm ta lại bỉ ổi như vậy đi cấu kết với kẻ thù của mình?_ Hắn đưa thuỷ hoả côn ra, như một sự đe doạ.

_ Ta phải nói bao nhiêu lần nữa đây, chuyện riêng của ta ngươi không được phép xem vào._ Nàng dứt câu Đại Bôn dùng thuỷ hoả côn lao đến, từng đòn giáng xuống mạnh mẽ uy lực vô cùng, làm cho bàn ghế trong phòng của Hắc Tiểu Cơ đều bị hư hại. Trong đêm khuya thanh tịnh mọi người nghe thấy tiếng đổ vỡ liền có dự cảm không an, theo tiếng động mà lần đến, nhìn thấy bạch y nũ tử và Bôn Lôi kiếm chủ đánh nhau một trận long trời lỡ đất, cả căn phòng của Tiểu Cơ đều bị Phong Hoa kiếm và Bôn Lôi kiếm phá tan tành.
_ Đủ rồi! Đại Bôn, Tiểu Cơ mau dừng lại!_ Khiêu Khiêu thân là người trong cuộc hiểu rõ sự tình liền lập tức đến ngay cản, nhưng không may hai người ho quá máu lửa không ai nhường ai, vô tình khiến hoàng y nam nhân bị thương.

_ Tử Khí Đông Lai_

_ Trường Hồng kiếm pháp_

_ Cả hai mau dừng tay lại!_ Sa Lệ cùng Hồng Miêu thiếu hiệp kịp thời dùng chiêu thức của kiếm pháp ngăn cản họ lại.

Hắc Tiểu Cơ vốn kiếm pháp không thể sánh ngang với Đại Bôn từ nãy giờ cũng đã lãnh ngộ được nhiều chiêu của Bôn Lôi kiếm pháp khiến nàng bị thương không nhẹ, nghiêm trọng vô cùng. Nhưng Hắc Tiểu Cơ cố gắng che giấu vết thương hàn của mình lại, nhưng không thể qua mắt được thần y Đậu Đậu và ca ca nàng.

_ Hồng Miêu đệ không nên dung túng cho ma đầu này nữa, ả ta bắt tay với Dạ tộc đó!_
Như một cú đả kích đối với mọi người, bắt tay với Dạ Tộc không thể nào bạch y nữ tử không phải loại người như vậy._ Bôn huynh trong chuyện này có phải có hiểu lầm hay không?_ Lam Thố tin tưởng bạch y nữ tử một thân minh bạch.

_ Lam Thố huynh nói đều là thật, chính mắt huynh đã nhìn thấy ả ta giao Lục Sinh ngọc cho Nhất Yên Yên._

_ Phải ta đã giao Lục Sinh ngọc cho Nhất Yên Yên._ Nàng ra không phủ nhận.

_ Cơ Nhi tại sao muội phải làm vậy?_ Hồng Miêu nhẹ giọng hỏi. Chỉ nhận được sự lãng tránh của bạch y nữ tử, nàng ta không muốn trả lời bình thường chàng sẽ không ép, nhưng đây là chuyện hệ trọng liên quan đến an nguy của thiên hạ Hồng Miêu không thể làm ngơ.

_ Ca... đây là chuyện riêng của muội, muội không thể nói!_ Nàng đưa ánh mắt tiếc nuối nhìn ca ca mình, Hồng miêu biết nàng minh bạch nhưng nếu nàng không giải thích rõ chuyện này, mọi người cũng sẽ coi nàng như một nội gián, Hồng miêu tới lúc đó cũng không thể dung túng cho muội muội mình.
Thời gian cứ thế vô tình trôi qua rất mau, bạch y nữ tử đó vẫn một mực im lặng,  Hồng Miêu không còn cách nào khác đằng phải bắt giữ muội muội mình lại đem giam vào trong một căn phòng đợi đến sáng mai mới có thể thẩm vấn. Hắc Tiểu Cơ một thân hiên ngang không run sợ, bản thân quang minh lỗi lạc đương nhiên dám cao ngạo như vậy.

Binh minh vừa ló dạng, mọi người đã tập trung đầy đủ ở đại sảnh trong người nào cũng đều thấm mệt vì một đêm hôm qua thức trắng, cũng chẳng còn tâm trạng để dùng thiện nữa, mọi người lại bỏ lơ đi buổi sáng. Chỉ có Lục Nhi  đem đồ ăn đến căn phòng đang giam giữ Hắc Tiểu Cơ, vừa lẻn vào được, liền thấy bạch y nhân đang vận công, tâm ý nhất thời không thông liền mất tập trung, bị chân khí đả thương ngược lại dẫn đến thổ huyết.
_ Cô không sao chứ?_ Lục Nhi vội vã đỡ nàng ta dậy.

_ Ta không sao! Sao đột nhiên lại tốt với ta như vậy._ Quan sát thái độ và hành động của Lục Nhi.

_ Cô thật sự đã đưa Lục Sinh ngọc cho cô cô Nhất Yên Yên!?_

_ Đúng! đó là lý do ta bị giam ở đây!_ Hắc Tiểu Cơ cương trực nói, không ổn nàng nhớ ra một điều vào hôm nay nàng còn phải đến phía tây Trương Gia Giới để hội ngộ cùng Nhất Yên Yên. Hắc Tiểu Cơ nhân cơ hội nhờ Lục Nhi đưa nàng ra ngoài, Lục Nhi tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng hờ hững chấp thuận, Hắc Tiểu Cơ phi khinh công rất vội vã, trong vài khắc đã không thấy tâm hơi đâu nữa.

Nguy rồi, để nàng ta đi như vậy Lục Nhi làm sao ăn nói với thất hiệp, nàng ta đang mãi loay hoay trong tình cảnh rối ren thì thất hiệp đã đến, họ không thấy bạch y nữ tử đâu liền kinh ngạc gặng hỏi Lục Nhi nàng ta không thể bao che bạch y nhân, liền khai hết mọi thứ. Biết được mọi chuyện Đại Bôn càng thêm hiềm khích với Hắc Tiểu Cơ.
——————————————————————

Bình Luận (0)
Comment