Thất Hiệp Truyện "Phong Hoa Kiếm"

Chương 5

Cung Ngọc Thiềm bình thường nhã nhặn nhiều niềm vui hôm nay lại phủ một chút u sầu, Hồng Miêu ngồi trong phòng suy nghĩ tay vừa cần cuốn kinh thư ngẫm lại một chút đạo lý luân thường, bỗng chớp y thở dài.

_ Quả nhiên là không dễ dàng!_ Dứt câu cửa phòng nghe tiếng gõ mạnh mẽ người tinh ý sẽ biết rõ ràng là nam nhân gõ, Hồng Miêu mời người bên ngoài dạo, hoá ra là Trúc Lâm cư sĩ Đạt Đạt đại giá quang lâm.

Thiếu niên bạch y vội vã mời ngồi, y rót một chén trà mời huynh đệ Đạt Đạt đưa tay không cần có lẽ chàng ta đến đây là vì việc khác._ Sao hả Thủ lĩnh trẻ đang nghĩ cách lừa tiểu muội muội sao?_ Miệng nói nở nụ cười có chút trêu chọc người đối diện.

_ Nào có, Đạt huynh nghĩ nhiều rồi! chỉ là ta đang suy nghĩ về một vài đạo lý trong kinh thư thôi_ Miễn cưỡng cầm cuốn kinh thư ra vẻ.


Đạt Đạt cười trừ, chàng ta nhấp một ngụm trà dùng ngón tay gõ vào mặt bàn theo nhịp, y buông chén trà đứng dậy vừa mở cửa bước ra lại quay người vào trong_ À mà ta nghĩ thời gian đệ ở đang ngẫm đạo lý kinh thư thì Lam Thố và Sa Lệ đã khuyên răng được tiểu muội muội kia rồi đó, có khi...họ còn đang rất thân với nhau nữa!_ Để ý thấy Hồng Miêu dần buông sách có lẽ là hiếu kỳ rồi Đạt Đạt lại tiếp thêm lời_ Nhưng mà...Hồng Miêu đệ chuyên tâm đọc sách như vậy ta nghĩ sẽ không quan tâm chuyện cỏn con này đâu ha!_

Thấy Trúc Lâm cư sĩ chuẩn bị rời đi, Hồng Miêu lật đật chạy đến hỏi rõ mọi chuyện, hoá ra là sáng nay Lam Thố cùng Sa Lệ tới phòng mà Hắc Tiểu Cơ đang ngự, hai người họ ban đầu rất khó khăn để bắt chuyện với nàng ta, nhưng sau một thời gian kiên trì Hắc Tiểu Cơ cũng chịu theo hai người họ ra ngoài, Sa Lệ dắt họ xuống núi dạo phố, dạo chơi quay chợ, còn vào một quán trà nghe kể chuyện nhân gian. Lam Thố cũng để ý thấy tâm trạng của bạch y kia khởi sách lên nên mới cố tình đưa nàng ta đi dạo chơi thêm một vài chỗ.


Hiện tại bây giờ họ đang ở Đào Hoa lâm là Hắc Tiểu Cơ rất thích đào lâm của cung Ngọc Thiềm, Lam Thố đang cùng đánh cờ với bạch y còn Sa Lệ nàng đang luyện kiếm cùng Đại Bôn, hiện tại Đào Hoa lâm cực kỳ náo nhiệt.

Bên ngoài cùng Ngọc Thiềm vài dặm, đám người của Dạ tộc vẫn đang dựng lều chưa đi, bọn chúng hầu như đã tìm hết tất thẩy mọi nơi, chỉ trừ...cung Ngọc Thiềm là chưa thể vào, nơi đó canh gác nghiêm ngặt, huống hồ thất hiệp ở đó, bọn họ ai ai cũng thân thủ lợi hại.

_ Vẫn chưa có tin tức gì sao?_ Một nam nhân cầm quạt nói.

_ Bẩm vẫn chưa_

_ Kỳ quái, theo tính toán cô ta phải ở quay quẩn đâu đây, trừ phi đã có ra tay cứu giúp!_ Hắc phẩy phẩy quạt suy đoán.

_ Theo thuộc hạ thấy, cung Ngọc Thiềm rất đáng nghi ngờ_

Dứt lời vị công tử kia khép quạt lại._ Ngươi cử một đội tinh nhuệ điều tra cung Ngọc Thiềm!_


Lúc này ở bên ngoài Khiêu Khiêu đã nghe hết mọi chuyện, chàng ta nhanh nhẹn chạy về cung Ngọc Thiềm báo tin. Vị công tử kia suy nghĩa một chập đột nhiên lại kêu tên lính kia lại_ À để ta đi thì vẫn hơn? Bổn thiếu gia nghe nói cung chủ cung Ngọc Thiên là đệ nhất mỹ nhân của thiên hạ, ta muốn xem xem nàng ta đẹp đến đâu, còn chưa kể đến Tử Vân kiếm chủ cũng là một mỹ nhân diễm lệ.!_ Nhắc đến đại danh Lam Thố mắt hắn sáng rực, tưởng là quân tử đàng hoàng tử tế thì ra cũng chỉ là một đại sắc lang.

Nói xong hắn rời đi, trong tâm trạng rất vui vẻ vì thế liền đi một mạch, rời khỏi doanh trại rất xa. Lúc này Đào Hoa lâm náo nhiệt vô cùng, từng là một nơi yên tĩnh chỉ thích hợp để ngắm cảnh, làm thở giờ lại trở thành nơi để mọi người luyện kiếm, cười đùa, Khiêu Khiêu từ bên ngoài trở về, định thông báo với Hồng Miêu trước nhưng y lại không có ở đây, chàng ta đi đến hỏi Lam Thố, thì thấy lam y đang cùng Hắc Tiểu Cơ đánh cờ, đối mặt với bạch y, y có chút khó chịu nhưng cũng mặc kệ.
_ Lam Thố cô xem đây là nước quyết định đó, nếu cô đặt đúng chỗ thì sẽ lật ngược được tình thế! nếu không người thấy sẽ là ta._ Lam Thố đang rối trí xem xem phải đi bước đường nào cho đúng đắn, thì Khiêu Khiêu đã đến chỉ nàng ta bước đi.

Quả nhiên khi Lam Thố đi bước đó đã chuyển bại thành thắng, hiện tại đang ở thế thượng phong, ngược lại còn đang khiến bạch y nữ tử kia phải đau đầu. Hắc Tiểu Cơ thuận miệng khen Khiêu Khiêu giỏi nhưng chàng ta làm ngơ, chỉ quan tâm vào chuyện chính. Ngay sau khi Lam Thố nói Hồng Miêu ở thư phòng liền bỏ đi tìm y, cùng lúc đó Đậu Đậu cầm cầm một rỗ thuốc vừa mới hái được vội vã chạy qua, vô tình y vấp phải chân của Hắc Tiểu Cơ, ngã nhào vào người của Khiêu Khiêu, khiến tất cả thảo dược đều rơi ra ngoài.
_ Thần y ngài không sao chứ?_ Bạch y cô nương vội vã chạy đến đỡ Đậu Đậu lên, Lam Thố cũng đi đến giúp Khiêu Khiêu nhưng thật không may, vị Thanh Quang kiếm chủ đó vừa đứng dậy đã đạp phải thảo dược quý của Đậu Đậu. Điều đó khiến y tức điên lên.

Đậu Đậu nhìn đống thảo dược mình cực khổ hái được giỡ đã tan nát mà lòng đau nhói, y bắt đâu quát mắng Khiêu Khiêu không cẩn thận, đổ lỗi lên mọi thứ, mà bạch y cô nương chính là nguyên nhân chính do cú té lúc nãy, nàng ta không để yên cho mọi người chịu trận thay mình, Hắc Tiểu Cơ nhận lỗi là do mình gây ra, còn nói sẽ giúp Đậu Đậu hái lại mớ thuốc đó trong hôm đây.

Sau cùng thần y kia cũng phải đưa cho bạch y cô nương một cái rỗ để nàng ta ra sau núi hái lại đống thảo dược kia, nhưng mà Lam Thố thấy việc này không thoả đáng nên đã tự đề xuất rằng mình sẽ đi chung với Hắc Tiểu Cơ. Đậu Đậu không đồng ý y nói:
_ Người mà dẫm lên thuốc của ta chính là Khiêu Khiêu huynh đây, nên vì thế huynh ấy phải đi cùng Tiểu Cơ cô nương!_ Thần y đi đến vỗ vào vai Khiêu Khiêu vài cái.

_ Được! ta làm ta đi_

Nói xong Khiêu Khiêu liền theo lời đi ra sau núi, sau đó bạch y mới đi theo sau, Lam Thố còn cẩn thận dặn dò rằng hai người phải về trước trời tối, tại vì sau khi hoàng hôn xuống trong rừng sẽ có rất nhiều sương mù và dã thú, nên bảo hai người họ phải nhất định cẩn trọng đi sớm về sớm. Mặc dù vậy, nhưng Lam Thố vẫn rất lo lắng.

Bình Luận (0)
Comment