Nghe một chút nhạc sẽ thoải mái hơn
—————————————————————————————————
_Lam Thố..Lam Thố.._
-_Lam Thố.. Lam Thố.._
Tiếng gọi cứ vang trong đầu nàng, nàng từ từ mở đôi đồng tử màu đỏ ngọc ra nhìn xung quanh một cách mơ hồ., dáng hình trước mặt nàng dần dần rõ hơn, là Tiểu Cơ đang gọi nàng giật mình ngồi dậy xem khung cảnh trước mắt vị Lục Quân tiên tử kia đang ngồi thưởng trà còn nàng thì đang nằm trên giường của bà ấy toàn thân đau nhứt, bộ y phục trên người cũng đã được thay thành một bộ khác màu ngọc bích nhẹ nhàng, thanh khiết....
_Sao ta lại nằm ở đây?_Giọng nói của giai nhân yếu ớt.
_Muội bị ngất là Lục Quân tiên tử đưa muội vào đây, thật là.... sao lại liều mạng vậy chứ..!_Tiểu Cơ trong lời nói có vẻ đáng trách mắng Lam Thố nhưng khuôn mặt lại hiện lên sự quan tâm, lo lắng.
- Lam Thố cố gắng di chuyển người ra phía Lục Quân.
_
Đa tạ người..!__
Không cần đâu, nghỉ ngơi cho lại sức rồi mau rời khỏi đây đi!_Xuôi xuôi tay.
_
Không được ta chưa lấy được lộ ngọc..khụ.. khụ.. ta không thể đi!_Lam Thố ho vài tiếng với sức khoẻ hiện tại thì thật khó để nàng lấy lộ ngọc.
Lục Quân tiên tử buông chén trà xuống nhìn về phía vị giai nhân kia, lắc đầu thương cảm_
Tiểu Cơ kể cho ta nghe về chuyện của hai người rồi! Tên nam nhân tên Hồng Miêu đó quan trọng với ngươi như vậy sao? Liều mạng như vậy vì hắn đáng sao?_ Bà ta thật sự không hiểu nổi Lam Thố, không tiếc thân mình mà cứu một nam nhân, có lẽ hai từ " nam nhân" đối với bà ta không hề đẹp đẽ một chút nào.
_
Người không phải ta không thể hiểu... Hồng Miêu huynh ấy... không thể chờ nữa! Ta xin người.. hãy giúp ta đi.. cầu xin người ..khụ ..khụ!!_Lục y giai nhân lấy sức quỳ xuống xin Lục Quân tiên tử giúp đỡ cả Tiểu Cơ cũng chẳng có thể cản nổi nàng.
_Nữ nhân si tình.. chẳng trách.. chẳng trách! Được, ta sẽ đữa cho ngươi lộ ngọc với một điều kiện!_Bà ta không nhẫn tâm nhìn một tiểu cô nương thảm thương như vậy đành miễn cường đồng ý, nhưng mà làm gì có chuyện gì dễ dàng đối với Lục Quân một vị tiên thích thử thách phàm nhân.
_
Điều kiện gì? Xin hãy nói, ta sẽ đều chấp nhận_ Bà ta nhìn Lam Thố từ từ bước đến gần, đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ của Lam Thố ngắm nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp này rồi cười nhẹ một cái, nụ cười đó khiến người ta cảm thấy thật rùng mình-
Ngươi rất đẹp.. đặc biệt là đôi mắt! Cơ nhưng mà nếu lấy đôi mắt của người thì ta đúng thật là quá tàn nhẫn rồi...._ Suy nghĩ một hồi, còn Lam Thố thì bị bà ta doạ cho một phen_
A... ta biết rồi, nếu như đôi mắt này của người không còn nhìn thấy màu sắc của thế gian phồn hoa này thì sao nhỉ?_ Lam Thố nghe xong liền lập tức lùi người ra sau, khuôn mặt nàng hiện lên rõ sự do dự.
_
Nói như vậy... Lam Thố muội ấy sẽ phải nhìn thế gian này chỉ bằng hai màu trắng đen thôi sao? Lam Thố muội tuyệt đối không được... nếu muốn thì bà lấy của ta đi_Tiểu Cơ không đành lòng để Lam Thố chịu khổ nữa, phồn hoa, màu sắc, mỹ cảnh..... của nhân gian này, Lam Thố vẫn còn trẻ nếu mất đi khả năng phân biệt màu sắc thì quả thật tàn nhẫn.
-"
Ta muốn của cô ta không phải của ngươi..! Tiểu cô nương nghĩ kỹ xem đổi phồn hoa trong đổi mắt cứu mạng của tên nam nhân kia, dám hay không!"- Bà ta một mực chỉ đòi lấy màu sắc khỏi Lam Thố còn nàng thì đang rất rối, cứu Hồng Miêu dĩ nhiên quan trọng nhưng đổi đi khả năng phân biệt màu sắc của nàng thì quả thật nàng không đành, nếu nàng đổi từ giờ nàng chỉ còn thấy thế gian này bằng hai màu trắng đen, nàng phải làm sao chứ...
-" Biết ngay là không dám vậy....
-" Được, ta đổi!"- Giọng nói kiên quyết nhưng mặt nàng thì tối sầm lại mất đi màu sắc rồi sẽ ra sao đây? Đó là câu hỏi trong đầu Lam Thố lúc này.
Lục Quân hỏi nàng có hối hận không, nàng bảo không, bà ta đành ra tay mặc cho Tiểu Cơ có vang xin... đưa đôi tay lên trước mắt của Lam Thố, nàng cũng từ từ nhắm mắt lại, luồng sáng mang 7 màu sắc phát ra từ đôi đồng tử của nàng màu sắc của thế gian đang dần biến mất khỏi nàng giai nhân xinh đẹp nhất thiên hạ, thắng cảnh nhân gian nàng không thể ngắm nó một cách toàn vẹn nữa. Sau khi những luồng sáng đó dần dần đang giảm mất Lam Thố cũng đã ngất đi, Lục Quân tiên tử dùng một mảnh vải trắng mỏng được làm bằng chất liệu đặc biệt bịt đôi mắt của Lam Thố lại và lấy bình lộ ngọc đưa cho Tiểu Cơ. Đột nhiên bạch y nữ tử quỳ xuống đang định nói gì lại bị bà ta chặn có lẽ bà ta biết Tiểu Cơ muốn nói gì, lấy từ trong chiếc hộp gỗ cũ đưa cho nàng một lọ thuốc được gọi là " Dược Tâm" kèm theo một mảnh giấy khuyên nàng về rồi hẳn mở ra xem.
Tiểu Cơ nhận lấy đưa Lam Thố cưỡi ngựa quay về thật nhanh, thời gian không còn nhiều... về đến chỗ cổng U Minh tộc đã thấy Khiêu Khiêu cùng Đạt Đạt đứng chờ, nhìn thấy Lam Thố ngất xỉu hai người họ liền lo lắng đi đến, hỏi xem là chuyện gì, Tiểu Cơ kể lại cho bọn họ nghe toàn bộ câu chuyện, nghe xong ai cũng đều cảm thấy Lam Thố đúng là thật ngốc! Tiểu Cơ xuống ngựa cho Khiêu Khiêu đưa Lam Thố và lộ ngọc đi về trước, lúc lên ngựa y đã làm rơi một thứ gì đó khi Tiểu Cơ nhặt lên thì ra đó là một cái lục lạc nhìn có vẻ đã cũ nhưng khi định kêu thì y đã chạy đi mất.
Hồng Miêu cuối cùng cũng đã được cứu sống nhưng có điều vẫn còn hôn mê Đậu Đậu nói chỉ cần để huynh ấy nghỉ ngơi 2 ngày sẽ tỉnh lại. Giờ thì người tất cả lo nhất là vị cung chủ ngốc nghếch Lam Thố, nếu khi nàng tỉnh lại thấy trong mắt mình chỉ còn hai màu sẽ cảm thấy như thế nào đây, Đậu Đậu cùng mọi người cố gắng tìm trong y thư xem có cách nào không nhưng cũng đã 1 canh giờ vẫn không khả quan mấy, Tiểu Cơ đi ra bên ngoài thì nhớ ra thứ mà Lục Quân đưa cho nàng, mở mảnh giấy ra xem, thì nàng mới cảm thấy bất ngờ đại khái trong mảnh giấy viết, dược tâm là thứ khiến cho đôi mắt của Lam Thố có thể mình thấy lại màu sắc nhưng với một điều kiện là có người phải chịu đem khả năng nhận định màu sắc của bản thân cho Lam Thố và cần một người cao để giúp đỡ dùng dược tâm, Tiểu Cơ nữa vui nữa lo. Nhưng nhìn mọi người ở bên trong lo cho Lam Thố vậy nàng cũng yếu lòng. Tối đó Lam Thố vẫn chưa tỉnh, Tiểu Cơ tay cầm dược tâm đi vào, giọng có chút buồn.
_
Ta có cách giúp cho đôi mắt Lam Thố trở lại bình thường!__Là cách gì!_Sa Lệ sốt ruột.
_Thần y.. ta có thể nói chuyện này riêng với ngài không!_Nghe vậy Đậu Đậu cũng gật đầu, những người khác cũng tự hiểu mà đi ra bên ngoài.
_Tiểu Cơ cô nương nói....._Đột nhiên nàng ta quỳ xuống khiến Đậu Đậu hoảng loạn kêu đứng dậy.
_
Thần y xin nghe ta nói... lọ thuốc này có thể giúp Lam Thố có lại màu sắc nhưng với điều kiện ta phải đổi cho cô ấy! Ngài giúp ta dùng thuốc được không_Đưa lọ thuốc ra cho Đậu Đậu, thái độ rất quyết tâm.
_Không được đâu... nếu Lam Thố biết chắc chắn sẽ trách ta!_Đậu Đậu tuy nói là sợ Lam Thố trách nhưng thật chất là lo cho Tiểu Cơ.
_ Cho nên ta xin ngài đừng nói cho Lam Thố biết cũng đừng nói cho ai! Thần y chẳng lẽ ngài muốn thấy Lam Thố như vậy sao?!__ Không... không được... như vậy thì mắt của cô...!_Đậu Đậu đương nhiên không muốn thấy Lam Thố chịu khổ nhưng lấy màu sắc của Tiểu Cơ thì cô ấy không buồn sao?
_Ta đã không giúp được gì cho ca ca trái lại còn để Lam Thố gặp chuyện! Ngài nghĩ xem lương tâm ta có cắn rứt hay không chứ? Chỉ là không thể thấy được màu sắc ta chịu được nhưng còn Lam Thố là một cô nương tốt ta không đành lòng thấy muội ấy như vậy!_Tiểu Cơ nói ra từng câu đều phải khiến Đậu Đậu đau não.. một hồi lâu sau thì Đậu Đậu cũng đã đồng ý mặt dù hơi miễn cưỡng, thần y trẻ mthở dài một hơi rồi nói:
_Bắt đầu thôi!_————————hết———————————————————————————————————-