Thất Hữu Bất Trực

Chương 28

Bóng tối thình lình kéo đến khiến bốn đồng chí IT giật nảy mình.

Thái Dương ngơ ngác một mình đứng nguyên tại chỗ, huyết dịch toàn thân đều ngưng đọng lại!

Lúc này Quách Minh Viễn cùng Trương Gia lấy di động ra, dựa vào ánh sáng màn hình thăm dò đường, đi đến bên người Thái Dương hỏi: “Thái Dương, Cố Văn Vũ đâu rồi?”

Thái Dương: “Cầm bánh quy đi rồi.”

Trương Gia: “Bánh quy? Bánh quy gì?”

Thái Dương: “Bánh quy phát trên máy bay.”

Quách Minh Viễn nghe xong ở một bên hưng trí dạt dào vuốt cằm, cười tủm tỉm nói: “Là đi cho con gì ăn sao...... Ha ha, thật hiếu kỳ nha.”

“Ai ai, mọi người nói coi, cái gã đó không phải là bỏ mặc chúng ta ở đây đấy chứ!” Lý Lập Bangđột nhiên thần kinh nói, “Nghe nói khu vực này thực rất loạn, thường xuyên có mấy kẻ buôn người gì gì đó.”

Trương Gia liếc xéo Lý Lập Bang một cái.

Thái Dương cũng liếc xéo Lý Lập Bang một cái.

Lý Lập Bang không hiểu tại sao: “Gì thế, liếc tớ làm chi vậy?”

Trong lòng Thái Dương vốn có điểm sợ hãi, bất quá vừa thấy bộ dạng tự khen mình là đẹp zai rất tởm của của Lý Lập Bang, cậu liền nhịn không được nói: “Nhìn mày thế này, bắt cóc để làm cái quái gì? Để tốn cơm tốn gạo thêm à?”

“Haiz, chuyện này chú không hiểu đâu!” Lý Lập Bang đắc ý dựa vào bên cạnh một gốc đại thụ, ôm ngực ra vẻ ngại ngùng, “Không biết khu Tam Giác Vàng thịnh hành buôn bán xác thịt hay sao? Anh tuấn nam tử đẹp đẽ cường tráng như anh đây......”

“Này, Lý đần, đừng có vặn vẹo nữa.” Thái Dương cắt ngang Lý Lập Bang, ánh mắt nhìn thẳng trên đầu hắn.

“Gì thế? Bị sắc đẹp của anh mê hoặc rồi à?” Lý Lập Bang tà mị nhướn mi.

“Lập Bang, đứng yên đi.” Trương Gia cũng nói, ánh mắt nhìn thẳng trên đầu hắn.

Dưới ánh sáng xanh lam mỏng manh từ màn hình di động, biểu tình hai mắt ngước lên của Trương Gia cùng Thái Dương lúc này thật sự phi thường dọa người. Lý Lập Bang nghĩ thầm hai thằng ranh này trước giờ vốn không đáng tin, chuyện tự dưng hứng lên kết bè kết cánh trêu chọc hắn cũng không ít, chính là, như thế nào Quách Minh Viễn sư huynh cũng đưa mắt ra hiệu cho bọn chúng? Vì thế tâm sinh nghi ngờ, cũng ngẩng đầu, đưa mắt nhìn lên thử, thoáng một cái, liền khiến hắn sợ đến mức thiếu chút nữa lăn quay ra!

“Rắn...... rắn...... rắn a......” Lý Lập Bang muốn kêu to, song sợ kinh động đến thứ trên đầu kia, vì thế nín hơi lại, dùng biểu tình dữ tợn nhất yếu ớt lên tiếng, khiến cho người ta cảm giác giống như bóp nghẹn.

Mấy người đều là được nuôi dưỡng từ nhỏ trong thành thị, gặp phải tình hình này, đều sợ tới mức luống cuống tay chân. Đúng lúc ấy, phía sau bọn họ truyền đến tiếng bước chân, Cố Văn Vũ đã trở lại.

“Cố Văn Vũ!!” Lý Lập Bang như nhìn thấy thiên thần hạ phàm, kích động đến cơ hồ muốn quỳ xuống dập đầu trước gã mặt lạnh này, “Rắn a...... Có rắn a......”

Cố Văn Vũ mở đèn pin, chậm rãi đi tới, mặt không chút thay đổi nhìn nhìn Lý Lập Bang, rồi lại lạnh tanh đưa đèn pin chiếu lên trên, cuối cùng, anh dũng đưa tay không tóm lấy con rắn sọc vằn to cỡ cánh tay treo phía trên đầu Lý Lập Bang lôi xuống dưới!

“Má ơi! Cố Văn Vũ cậu...... cậu......” Thái Dương nhìn thấy con đại hoa xà thuận theothân cây sột soạt trượt xuống, sợ tới mức nhảy bắn sang bên cạnh, hận không thể lập tức chạy biến đi thật xa thật xa.

Hai mắt Lý Lập Bang trợn ngược, thiếu chút nữa ngất xỉu, vô lực xụi lơ bên gốc cây.

Cố Văn Vũ giật giật đại hoa xà trong tay, lạnh nhạt nói: “Chết rồi còn đâu.”

“Hở? Chết rồi á?” Thái Dương vừa nghe thứ này đã chết, lại tò mò thò đầu lại.

“May mắn đã chết rồi, bằng không thật quá nguy hiểm.” Trương Gia cũng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.

“Ôi chao? Chính là...... trong khu rừng yên lành thế này, sao con rắn này lại chết vậy?” Quách Minh Viễn đi vài vòng quanh con rắn, dùng chân đá đá xác rắn, buồn bực hỏi.

Cố Văn Vũ thâm ý liếc Lý Lập Bang, giải thích: “Ừm, bởi vì loại cây trước mặt mọi người được gọi là ‘ Kiến huyết phong hầu thụ ’, nhựa cây có kịch độc, bất luận là người hay vật, chỉ cần trên thân có vết thương, chạm phải nhựa trên cây này, không quá nửa phút sau sẽ tử vong. Phỏng chừng con rắn này vừa vặn trên thân cho vết thương, lại vô ý dính phải nhựa cây.”

“Kiến huyết phong hầu thụ? Nghe thật là khí phách!” Thái Dương tấm tắc cảm thán, hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt đã muốn trắng như tờ giấy của Lý Lập Bang.

“Người ở nơi này trước kia cũng không biết cây này có độc, có một lần không biết là con cún nhà ai, vì chịu không nổi vết muỗi đốt, đến cọ vào vỏ cây gãi ngứa, kết quả liền chết, sau đó mọi người mới biết đây là Kiến huyết phong hầu thụ. Nhựa loại cây này có thể khiến cho tim người cùng động vật tê liệt, mạch máu phong bế, máu đọng lại, cứ thế ngạt thở đến tử vong.” Âm thanh Cố Văn Vũ khô khan tiếp tục nói.

Lý Lập Bang vẫn ngồi dưới tàng cây dựa lưng vào đại thụ nãy giờ:......

Trương Gia, Thái Dương cùng Quách Minh Viễn nghe xong lời này liền biến sắc, sau đó lần lượt quay đầu dùng ánh mắt thương cảm nhìn Lý Lập Bang.

“Sau này người trong thôn thường lợi dụng loại nhựa cây này để săn thú. Phàm là dã thú bị bắn trúng, chạy bảy bước lên sườn núi, chạy tám bước xuống núi, chạy đường bằng chín bước liền chết là cái chắc, bởi vậy được chúng tôi gọi là ‘ thất thượng bát hạ cửu bất hoạt’.”Bình lặng nói xong, Cố Văn Vũ nhíu mày nhìn nhìn thời gian, liền ra hiệu bảo mọi người có thể tiếp tục lên đường.

Cái loại cây này là có thật à nha, nó còn được gọi là Tiễn độc mộc nữa – wiki

Thái Dương gặp được sự vật mới lạ liền hưng phấn không thôi, chẳng thèm thăm hỏi đến Lý Lập Bang, mặt dày bám dính lấy Cố Văn Vũ, tiếp tục hỏi những chuyện liên quan đến Kiến huyết phong hầu thụ. Mà Trương Gia cùng Quách Minh Viễn chính là vạn phần thương cảm nhìn Lý Lập Bang, lập tức đi qua người hắn.

Lý Lập Bang mãi đến giờ khắc này mới cảm nhận được vì sao nói lòng người dễ thay đổi, ngửa mặt lên trời rít gào trong lòng: “Cái đệt các người coi ông đây là người chết à!!!” Song vẫn không ai thèm để ý đến hắn, cuối cùng hắn đành phải ngượng ngùng tự mình đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó phủi mông đuổi kịp đội ngũ.

Nhưng trong lòng Lý Lập Bang ủy khuất a, hắn cảm thấy bản thân chính là vừa mới từ bên cạnh diêm vương điện vòng lại, chẳng ngờ mấy kẻ không lương tâm kia cư nhiên một chút cũng không lo lắng cho hắn! Vì thế hắn bước nhanh đến bên người Thái Dương, hạ giọng: “Này Thái Dương! Cậu thật không xứng làm huynh đệ! Sao có thể đối xử với tớ như thế!”

Thái Dương ù ù cạc cạc quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái: “Tớ sao cơ?”

“Kiến huyết phong hầu thụ a! Quá đáng sợ nha! Mới nãy suýt nữa thì cậu đã vĩnh viễn đánh mất tớ rồi!”

Thái Dương ngẩn người, sau đó hỏi: “Mất cậu thì có gì không tốt chứ?”

Lý Lập Bang tắt tiếng, quyết định đổi phương thức nói chuyện, vì thế sờ sờ sau gáy mình, lo lắng thầm nói: “Thời điểm lúc tớ xuống máy bay bị muỗi cắn một nhát, có gãi mạnh hai phát, cũng không biết có bị rách da hay không......”

Ngay tại thời điểm Lý Lập Bang giở hết sở trường thêm mắm thêm muối, Trương Gia đi vài bước tới, mặt mang nụ cười vỗ vỗ đầu Lý Lập Bang, nói câu: “May quá, cậu không có đi cọ vỏ cây.”

Quách Minh Viễn nghe được lời của Trương Gia, nhịn không được phụt cười một tiếng, sau đó lạitận lực che dấu, khiến cho bả vai mình rung lên như cái sàng.

Thái Dương lại không biết kiềm chế tốt như sư huynh, phụt một cái cười điên cuồng, xoay người đưa ngón tay run run chỉ vào Lý Lập Bang vẫn ngơ ngác không hiểu: “Trương muộn tao...... Ha ha, Trương muộn tao là coi mày là cún đó a! Oa ha ha...... Mày đúng là thằng ngốc!”

Cậu cười đến sung sướng, không chú ý trên đường, kết quả không cẩn thận vấp phải rễ cây, mộtcánh tay mạnh mẽ phản ứng cực nhanh từ phía sau đỡ lấy cậu.

“Cẩn thận nhìn đường.” Cố Văn Vũ thấp giọng nói, bên miệng lại lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Thái Dương lè lưỡi, quay lại phía sau hắn đi đường cẩn thận.

Lý Lập Bang vô duyên vô cớ bị kinh hãi, lại vô duyên vô cớ gặp một phen nhục nhã, lại nhìn khi Thái Dương té ngã mới nãy, trên khuôn mặt Cố Văn Vũ có xuất hiện nụ cười phóng đãng không hảo ý, trong lòng nhất thời không thoải mái, vì thế để lôi kéo chiến hữu về cùng trận tuyến, hắn đột nhiên tung một ra một vấn đề thực mấu chốt:

“Cố Văn Vũ, cậu mới nãy làm gì vậy?”

Theo lời nhắc tới của hắn, ba người kia trái lại nhớ tới chuyện mới nãy, đem ánh mắt quăng đến người dẫn đường.

Bước chân Cố Văn Vũ ngừng lại.

Thái Dương thấy hắn không nói lời nào, lại hỏi: “Đúng vậy, bánh quy mới nãy cậu rốt cục dùng làm gì thế?”

Tám đôi mắt cộng thêm một cặp mắt kính, đồng loạt chăm chú hướng về Cố Văn Vũ.

Cố Văn Vũ trầm ngâm một lát, ánh mắt tối đen lướt qua từng người một, cuối cùng nhẹ nhàng nói câu: “Mọi người nhất định sẽ không muốn biết đâu.”

Tiếp theo, hắn liền xoay người tiếp tục dẫn đường.

Bốn đồng chí IT, đột nhiên cảm giác quanh thân một trận âm phong thổi qua......

Nội tâm Thái Dương như có cả vạn con ngựa xéo bùn giày đất chạy như điên, tâm nói Cố Văn Vũ cậu không cần phải hù dọa người thế đâu, vì vậy không cam lòng đuổi theo, chuẩn bị đeo bám đến tận khi minh bạch chân tướng mới thôi.

Lý Lập Bang cùng Trương Gia liếc nhau, lại nhìn nhìn Quách Minh Viễn đang chống cằm trầm tư, nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Mọi người có phát hiện...... Cố Văn Vũ...... Giống như không phải là có ý tốt lành gì hay không?”

Trương Gia quăng lại ánh nhìn “Đồ đần độn nhà cậu giờ cư nhiên mới phát hiện”, sau đó vỗ vỗ đầu hắn, nói: “Vậy nên, trước khi chúng ta sống sót trở lại thành B, cậu vẫn là bớt lời đi.”

Mà Thái Dương đi ở phía trước, vẫn còn đang dây dưa Cố Văn Vũ, cục cưng hiếu kỳ bò đi bò lại trong lòng cơ hồ khiến cậu ngứa ngáy khó chịu. Cuối cùng Cố Văn Vũ thật sự chịu không nổi, mới nghiêng đầu nhìn cậu một cái, hỏi: “Thật muốn biết hả?”

Thái Dương bỗng dưng bị Cố Văn Vũ nhìn, thế nhưng ngây người, sau đó liều mạng gật đầu.

Cố Văn Vũ cười cười, “Được, về sau có cơ hội nhất định sẽ nói cho cậu. Hiện tại lên đường quan trọng hơn.”

Tuy rằng Cố Văn Vũ không thường cười, nhưng mỗi lần cười rộ lên đều làm cho người ta cảm giác rất không bình thường, về phần vì sao không bình thường Thái Dương cũng không rõ. Chính là mỗi lần hắn như vậy cười lên như vậy, tóc gáy toàn thân mình đều dựng thẳng lên, sau đó vô cớ khẩn trương, cứ như nhìn thấy quỷ vậy.

Chỉ trong nháy mắt ngây người, Thái Dương đột nhiên cảm thấy trên người nhẹ bẫng, Cố Văn Vũ đã muốn thuận tay cởi hành lý khoác trên vai cậu, đeo lên lưng hắn.

“Đừng, Cố Văn Vũ, để tự tớ mang cho.” Thái Dương thật ngượng ngùng, dù rằng bả vai cậu đã đau nhức không mang nổi, bàn chân cũng bị mặt đất gập ghềnh cọ sát đến sinh đau, nhưng cậu cũng rất không muốn mình bị xem là con gà rù thân thể yếu đuối.

Chẳng ngờ Cố Văn Vũ lại chính là thản nhiên lỗ mãng một câu: “Nếu cậu mà bất tỉnh, thì cõng cậu lại càng phiền toái hơn.” Xong liền không nói nữa.

Thái Dương cúi đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là không cam lòng, lại bò lên liều mạng cường điệu bản thân mình là một anh chàng cường tráng dũng mãnh, có thể gánh vác được hành lý của bản thân.

Cố Văn Vũ lẳng lặng vừa nghe vừa dẫn đường, ý cười trong mắt càng lúc càng rõ ràng. Chính là vẫn chỉ kín đáo lộ ra từ sâu trong nội tâm, lại nhờ bóng đêm che dấu, nên không có bị bất luận người nào phát hiện.

Rốt cục, đến thời điểm trời gần sáng, cây rừng xung quanh dần dần rất thưa thớt, bọn họ nhìn thấy một dòng suối trong suốt, cuồn cuộn uốn lượn chảy quanh bích thủy thanh sơn, giống như một dải lụa bạc, lướt qua thảm nhung diễm lệ được dệt từ cỏ xanh.

Ở nơi cách dòng suối không xa, liền nhìn thấy mấy con trâu đang cúi đầu ăn cỏ, thi thoảng có vài tiếng gà gáy chó sủa cũng mơ hồ.

Lờ mờ trong màn sương, một thôn xóm yên lặng xuất hiện trước mặt, giống như chốn đào nguyên. Mái nhà tam giác san sát nối tiếp nhau giống như ô trúc xanh xòe tán, chân cột nhà trúc thuần sắc xanh xen lẫn nhau rải rác bên bờ khe suối trong veo, như tranh như mộng, hết thảy đều đẹp đẽ thuần khiết đến gần như không thật.

Thái Dương nhìn đến choáng váng, miệng há hốc hồi lâu quên khép lại.

Mà Lý Lập Bang oán giận suốt đường cuối cùng kiệt sức, khi nhìn thấy cảnh sắc trước mắt cũng ngây dại, không thể tin nổi lau chùi khuôn mặt nhem nhuốc

Quách Minh Viễn cùng Trương Gia giống nhau, đều bị cảnh phong tình bảo lưu nguyên sơ của thôn làng dân tộc thiểu số này làm chấn động.

Khi bọn họ chậm rãi đến gần thôn trang, mới chú ý tới, ở cổng thôn có một bà lão mặc trang phục người Thái, chống gậy trúc, đi về bên rừng cây ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Dung nhan già nua, vì nụ cười nở rộ trong chớp mắt, mà hiển lộ sự xinh đẹp cùng ôn hòa vượt qua năm tháng.

Liền thấy bà từ xa xa hướng về phía bọn họ vẫy tay, không biết đang gọi cái gì.

Thân hình Cố Văn Vũ cứng lại một chút, sau đó cúi đầu lẩm bẩm “Lai Bính”, xong bước vội về phía bà lão kia.

Câu chuyện nông trường Cao Kỳ の15Vịt con có một bí mật, nó phát hiện ra một cái hốc cây. Hốc cây này thông lên một đại thụ rỗng ruột, từ trong này có thể ngắm được bầu không trung xanh lam phía trên.Trong hốc mọc đầy hoa cỏ dại xinh đẹp, hương hoa tứ phía, an bình yên tĩnh, giống như cảnh trong mơ.Vịt con thực thích nơi này, mỗi lần đều tự mình đến.Bất quá từ khi nó quen gà con, liền có mộng tưởng muốn cùng đưa nó đến nơi này.

Rốt cục có một ngày, nó đã thực hiện được giấc mộng.Nhìn thấy gà con ở trong thế giới chỉ có đôi ta, vui vẻ lăn qua lăn lại, vịt con hạnh phúc híp mắt lại.Dù cho, bên ngoài hốc, còn có một con cún, một con dê, cùng một trâu đang ngồi chồm hỗm
Bình Luận (0)
Comment