Thất Hữu Bất Trực

Chương 72

Lúc này đây, Thái Dương thực chủ động đáp lại Cố Văn Vũ, đầu lưỡi tham lam không ngừng quấn quanh. Cậu ôm lấy khuôn mặt hắn, hơi hơi nâng đầu khỏi mặt đất, cố gắng muốn tiếp cận người con trai đè trên thân cậu, nghĩ muốn gần một chút, lại gần một chút, đầu lưỡi càng không ngừng tìm kiếm vào sâu bên trong, muốn chiếm cứ thật nhiều, hận không thể cứ như vậy đem toàn thân hắn ăn vào.

Cậu gắt gao ôm hắn, thực dùng sức, mà hắn cũng càng xiết chặt ôm lấy cậu.

“Cố Văn Vũ!” Ngay tại thời điểm hai người hôn môi triền miên đến mức tận cùng, Thái Dương đột nhiên đẩy đối phương ra, ánh mắt sáng ngời đến khiếp người, “Cậu nhìn tớ cho rõ đi! Nhìn tớ đi! Tớ là con trai! Biết chưa! Tớ là đàn ông đó! Chính gốc luôn á!”

Cố Văn Vũ không rõ Thái Dương vì sao đột nhiên chuyển biến thái độ, rũ mắt nhìn cậu một lát, nói: “Tôi biết.”

“Cậu biết cái rắm ấy!” Thái Dương căm giận mắng, “Biết mà cậu còn cái gì cũng một mình gánh vác! Thời điểm chương trình làm không được phải buông tay, trong lòng cậu nhất định so với ai khác cũng đều khó chịu hơn, lại cứ sống chết không chịu nói, cậu cho rằng tớ nhìn không ra sao? Hiện tại lại là như vậy, ép mình vượt qua sinh nhật cùng ngày giỗ cha mẹ, tớ...... tớ cho tới bây giờ cũng không biết cậu hồi nhỏ lại phát sinh chuyện như thế! Cậu cái gì cũng không nói! Còn lái xe đi khắp chốn...... Cậu tưởng mình là đi tán gái đấy hở! Giả bộ thâm trầm tỏ vẻ u buồn thì tuấn tú lắm chắc? Hả? Nói cho cậu hay! Ông đây không mua thiếu của cậu đâu! Biết chưa! Ông đây ăn không nổi!”

Cố Văn Vũ thực im lặng nghe Thái Dương phát giận, không nói một lời, ánh mắt từ sự khó hiểu ban đầu, dần dần chuyển thư thái, mà ánh mắt hắn nhìn Thái Dương cũng càng lúc càng nhu hòa, giống như hàn băng tịch mịch tan thành sóng nước lăn tăn.

Hai người nằm trên sàn nhà bên cửa sổ sát sàn, hoàn toàn được bao phủ trong tia nắng ban mai ngày lễ Giáng Sinh, thiết bị sưởi ấm trong văn phòng rất tốt, ấm áp đến khiến người ta quên đi ngày đông giá rét.

“Ha ha, tớ xem như đã nhìn ra rồi! Tớ tính toán cái gì chứ? Cái gì cũng không phải! Tớ là gì của cậu chứ? Dựa vào cái gì mà bàn đến chuyện của cậu? Sao tớ có thể quản những chuyện không liên quan đến mình chứ, thật sự là tự mình đa tình......”

Đương lúc Thái Dương giận dỗi mắng nhiếc không ngừng, Cố Văn Vũ đột nhiên cúi xuống, nhẹ nhàng hôn một cái trên môi cậu.

Thái Dương lập tức câm bặt.

“...... Thái Dương.” Làn môi Cố Văn Vũ dán trên môi Thái Dương, nhẹ giọng nói.

“...... Gì thế?”

Nhưng mà Cố Văn Vũ cũng không nói tiếp, chính là nhắm mắt lại, yên lặng tiếp tục hôn cậu, đầu tiên là mắt, sau đó là mũi, bên má, lỗ tai......

Nụ hôn kia thật sự rất thuần khiết, như chuồn chuồn lướt nước một đường hôn qua, không pha tạp chút *** nào.

Khi hôn môi không phải để trêu ghẹo, không phải vì kích thích, không phải thủ đoạn dạo đầu, nó liền biến thành một đại danh từ tình cảm —— yêu.

Bất quá Thái Dương không hiểu điều này, cậu chỉ cảm thấy tâm can bản thân đột nhiên trở nên thực mềm, kìm lòng không nổi ôm đầu Cố Văn Vũ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng trượt vào trong mái tóc dày của Cố Văn Vũ, thanh âm cũng không nóng nảy giống vừa mới nãy nữa, mà là chậm chạp nói:

“Xin lỗi, vốn muốn an ủi cậu, ấy vậy mà lại vô cớ phát cáu...... Kỳ thật...... Kỳ thật tớ chỉ là muốn cho cậu biết, tuy rằng tớ chỉ là người bình thường không có gì đáng để dựa dẫm, nhưng tốt xấu gì cũng là đàn ông. Có đôi khi...... Có đôi khi nếu cậu mệt mỏi, chống đỡ không nổi nữa, cũng đừng cố chịu đựng, có thể giao cho tớ, để cho tớ cùng chống đỡ, cậu là có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.”

Thái Dương cảm thấy cậu đã nói nhiều như vậy, song vẫn không thể biểu đạt được cảm giác trong lòng, bức bối đến khó chịu vô cùng, càng nói lại càng thêm ấp úng.

Cậu kỳ thật chỉ muốn cho hắn biết, cậu sẽ ở cùng một chỗ với hắn, sẽ đi theo hắn, bất luận phát sinh cái gì, cho dù trời sập cũng nguyện ý cùng hắn đương đầu. Cậu không muốn thấy hắn khổ sở, không muốn thấy hắn thương tâm, nguyện ý cùng cười với hắn, cùng nhau công tác, cùng nhau lập trình, cho dù cuối cùng chỉ là phí công vô ích dùng giỏ trúc múc nước, cậu cũng nguyện ý cùng hắn xách cái giỏ rỗng đứng ở bờ sông ngây ngô cười......

Nguyên văn

竹篮打水一场空

(trúc lam đả thủy nhất trường không).

Nhưng cậu lại tìm không được từ ngữ chuẩn xác, để hình dung cảm giác này của bản thân.

Nói không nên lời, đó là loại cảm giác gì?

Cậu đối với Cố Văn Vũ, đến tột cùng là loại cảm giác gì?

Thái Dương cuống muốn chết, từ ngữ nghèo nàn làm cho cậu cơ hồ nghẹn đến nội thương.

Mà Cố Văn Vũ lúc này lại đem mặt chôn hõm vai cậu bất động, thật lâu thật lâu, lâu đến Thái Dương cơ hồ cho rằng hắn là ghé vào đầu vai mình cảm động phát khóc, lòng ham hư vinh của đàn ông liền ngập tràn, lén lút nâng móng vuốt, đang chuẩn bị sờ sờ đầu đối phương đích an ủi, Cố Văn Vũ lại rốt cục nói chuyện:

“Thái Dương......”

“A?”

“Tôi yêu em.”

“......”

Cố Văn Vũ nói cái gì?! Không có nghe sai chứ! Cậu không có nghe sai chứ! Hắn nói sao? Hắn thật sự nói sao? Hở? Hắn là nói cái gì?

Thái Dương trợn tròn mắt, giống như hóa đá.

“Cố Văn Vũ, cậu vừa mới nói cái gì? Phiền cậu nói lại tớ không có nghe rõ.” Tương phản với nội tâm mãnh liệt như có vạn con thảo nê mã gào thét lao qua, Thái Dương dùng ngữ điệu cùng vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh hỏi.

“Tôi yêu em.” Cố Văn Vũ ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt Thái Dương, cũng dùng ngữ khí bình tĩnh như vậy lặp lại, vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn quả thực tựa như đang giảng chương trình số hiệu với nhóm nhân viên. Nhưng mà, cảm xúc ôn nhu trong ánh mắt lại vô luận như thế nào cũng che dấu không được.

Yêu?

Đúng, không sai, yêu hắn.

Đây là từ mà cậu nghẹn nửa ngày cũng không nghĩ ra.

Nguyên lai cái cảm giác này chính là yêu?

Sẽ vì một người đau lòng, khẩn trương, phẫn nộ, khổ sở.

Một khắc không thấy liền nhớ, nhất thời nghe không được liền gọi.

Nguyên lai đây là...... Yêu?

Thái Dương ngẩn người, mà Cố Văn Vũ tựa hồ cũng cũng không có đợi đáp án của cậu, liền hôn cậu, tay dần dần đưa xuống phía dưới, chạm được nơi đã có phản ứng kia của Thái Dương.

Toàn thân Thái Dương cứng đờ, hít một ngụm lãnh khí.

Từ buổi tối Cố Văn Vũ thổ lộ với cậu, nhanh đã qua nửa tháng, vẫn không có phát tiết qua, cho nên phản ứng của cậu đến rất nhanh, bé tiểu Thái bị Cố Văn Vũ vỗ về chơi đùa vài cái liền phấn chấn tinh đứng dậy.

Quần cậu bị cởi xuống, cánh mông dán xuống sàn nhà lạnh lẽo, nhưng lại không có chút cảm giác lạnh, chỉ cảm thấy thân thể trở nên nóng bỏng giống như hỏa thiêu.

“Cố văn...... A......” Thái Dương vốn định kêu tên Cố Văn Vũ, nhưng một chữ cuối cùng lại bị một tiếng hít khí thay thế.

Trong nháy mắt khoang miệng ấm áp bao trụ, suy nghĩ của Thái Dương đều đờ ra.

Đứa nhóc thành thật vẫn chỉ luôn dựa vào cô nương năm ngón, cho dù lần trước cùng Cố Văn Vũ trải nghiệm một hồi bất thường như vậy ở trong xe, thì cũng chỉ là từ ngũ cô nương của mình chuyển thành ngũ cô nương nhà người khác, bản chất kỳ thực mà nói cũng không có khác biệt quá lớn.

Nhưng mà lúc này đây......

Lạc thú hoàn toàn chưa từng có, theo sự liếm láp cùng mút mát của Cố Văn Vũ từng bước kéo lên, giống như dạo bước mây mù, dùng ý niệm nghệ thuật lãng mạn để miêu tả, thì phải là: “Hạnh phúc đến muốn chết!”

Mà Thái Dương tuyệt đối không phải loại thanh niên văn nghệ sĩ gì, lúc này chiếm cứ đại não ngày thường chen chúc số liệu cùng đồ ăn ngon, chính là một câu cảm thán nguyên thủy nhất vô văn hóa nhất:

Cái đệch! Thật sự là con mẹ nó sướng!

Có lẽ chính là bởi vì mấy chữ con mẹ nó sướng, làm cho Thái Dương hoàn toàn buông lỏng đề phòng hoàn toàn không biết sống chết hoàn toàn không biết cái gọi là không biết đông tây nam bắc......

A! Bắc Phong đang thổi, đại tuyết đang bay, cái miệng nhỏ nhắn kia của Cố Văn Vũ thật đẹp......

Chính là điều họ gọi là, vui quá hóa buồn.

Vì thế Thái Dương liền gặp bi kịch

Chưa được mấy phút, cậu liền tiết......

Cố Văn Vũ sửng sốt một chút.

Sỉ nhục a sỉ nhục!

Mắt Thái Dương khẽ đảo, gắt gao nhắm lại, chuẩn bị giả ngu.

Nhưng vờ vịt trong chốc lát cậu liền không giả vờ nổi nữa, bởi vì cậu sực nhớ ra mới nãy nắm giữ không nổi hình như đã bắn toàn bộ vào trong miệng Cố Văn Vũ!

Vì thế Thái Dương yên ắng mở mắt ra liếc mắt xuống dưới một cái, vừa lúc thấy được người kia đang lấy mu bàn tay chà lau một tia bạch trọc lưu lại nơi khóe miệng.

Trời ạ! Quá mất mặt! Thật muốn chết một phát......

Thái Dương quẫn bách vô ngần, mặt đỏ như mông khỉ, ngại ngùng đưa mắt nhìn thẳng Cố Văn Vũ, hàm hồ nói câu: “Cậu...... cậu sao không tránh đi, cũng không ngại bẩn......”

“Em lúc trước cũng đâu có chê tôi?” Cố Văn Vũ nhìn Thái Dương, nhẹ nhàng cong khóe miệng.

“Cái...... cái đó đâu có giống! Tớ khi ấy say khướt á!”

“Tôi hôm nay cũng uống không ít.”

“Mặc kệ cậu uống bao nhiêu, cũng là bẩn hết!”

“Không bẩn, ngọt mà.”

“Ngọt? Thế có vị thạch hoa quả không hở?”

“Ừm...... So với thạch hoa quả còn ngon hơn.” Cố Văn Vũ dừng một chút, “Tối thiểu không có chất phụ gia.”

Thái Dương há hốc miệng, cuối cùng lại không biết nói nên nói cái gì mới tốt, chỉ có thể một tay ôm mặt làm bộ dạng bịt tai trộm chuông.

Cậu đã sớm biết sánh được với tài võ mồm cực siêu của Cố Văn Vũ, nhưng vẫn là nhịn không được mà buột miệng.

Cố Văn Vũ lại ôm cậu hôn cậu, đem cậu ôm vào trong ngực, sau đó đưa tay chậm rãi trượt xuống dưới eo cậu.

Thái Dương mơ hồ biết hắn muốn làm gì, khẩn trương đến từng dây thần kinh đều kéo căng, toàn thân cứng đờ, ngay cả không khí cũng không dám hít thở.

Cố Văn Vũ tựa hồ cảm giác được sự sợ hãi của cậu, tay chỉ nhẹ nhàng mơn trớn trên cánh mông cậu rồi liền thu về, dùng chóp mũi cọ cọ mặt cậu.

Thái Dương bị Cố Văn Vũ cọ đến ngứa ngáy, mở to mắt nhìn nhìn hắn, phát hiện hắn cũng không có dự định tiến thêm một bước, thở hắt nhẹ nhõm một hơi đồng thời lại không khỏi nhíu mày: “Vậy...... cậu thì làm sao đây?”

“Em không thích, cũng không sao.” Cố Văn Vũ tuy nói như vậy, nhưng nơi bên dưới của hắn kia lại không nghĩ như thế, trường thương thẳng tắp nhìn qua vận sức chờ phát động.

“Để tớ giúp cậu.” Thái Dương nghĩ nghĩ, nói như vậy.

Cậu chậm rãi vươn tay đến, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng vẫn là cảm thấy có điểm thẹn thùng. Thời điểm chân chính chạm đến, thoáng đánh giá một chút độ lớn nhỏ cùng hình dạng, lại cảm thấy muốn độn thổ cho xong.

Đều là đàn ông, xem xem người ta coi!

Giúp đỡ Cố Văn Vũ xoa nắn vài cái, Thái Dương cảm thấy tiết tháo bản thân vỡ nát đầy đất. Song chính như cậu vừa mới nói, mị lực của ngũ cô nương đối với đám trai tân bọn họ mà nói quả thực chỉ nhỏ bé đến không đáng kể, cũng chính là chỉ đạt tới trình độ thỏa mãn nhu cầu sinh lý thấp nhất, vẻn vẹn giới hạn trong giải quyết đói bụng, hoàn toàn chưa nói tới việc truy đuổi cùng thăng hoa. Vậy nên hao hết khí lực mân mê nửa ngày, Thái Dương cũng không có tìm được một chút biểu cảm hưởng thụ trên khuôn mặt Cố Văn Vũ.

Chẳng lẽ là cậu kỹ thuật quá kém?

Lại nghĩ đến Cố Văn Vũ mới nãy thật cẩn thận rút tay về, Thái Dương không hiểu sao cảm thấy thực áy náy, vì thế hạ quyết tâm, rốt cục đưa ra một quyết định trọng đại.

“Ừm...... chỗ anh Béo hình như có một lọ kem dưỡng da tay...... Cũng không biết có thể dùng hay không.” Giọng của Thái Dương lí nhí như con muỗi.

Bất quá thực hiển nhiên, giọng nói cậu tuy nhỏ, ý tứ lại biểu đạt tương đối rõ ràng, bởi vì ánh mắt Cố Văn Vũ đột nhiên trở nên sáng ngời dị thường, giống như con sói đói bụng thật lâu đột nhiên nhìn thấy thịt.

Thái Dương cảm thấy thật xấu hổ, lại ngẫm nghĩ mới nãy có chạm đến kích cỡ của Cố Văn Vũ, lúc này liền muốn đổi ý: “Thôi bỏ đi nha...... coi như tớ chưa nói......”

Bất quá có câu lời đã nói ra sao có thể rút lại? Lời nói ra như bát nước đổ đi, muốn thu hồi lại nào có chuyện gì dễ dàng như vậy?!

Mà Thái Dương vừa nhìn chính là một kẻ không kinh nghiệm, vặn vẹo xoay người muốn đưa lưng về phía Cố Văn Vũ. Chẳng dè cái xoay người này lại vô cùng bất ổn, mông tròn vểnh vểnh trắng bóc vừa vặn hướng về chỗ kia của Cố Văn Vũ, hơn nữa nơi rãnh sâu mê người lại vô tư vướng vào trên đầu nấm!

Thái Dương kinh hãi nhận ra tình trạng, vội vàng muốn thoát khỏi cục diện xấu hổ này, vì thế cố gắng di chuyển về phía trước, nghĩ muốn rời khỏi Cố Văn Vũ một chút, bảo trì khoảng cách với hắn. Nhưng mà thắt lưng cậu lại bị Cố Văn Vũ từ phía sau ôm lấy, cho nên theo sự di động của cậu, hai người chẳng những không có tách ra, ngược lại ngay tại bộ vị đó lại đã xảy ra một trận ma sát cùng chuyển động khiến kẻ khác nghẹt thở.

Cố Văn Vũ bất đắc dĩ, hắn vốn dĩ muốn buông tha nhóc con này, song tình huống hiện tại như vậy, hắn nếu còn có thể nhịn xuống hắn liền thực không phải đàn ông! Vì thế trong nháy mắt phát hiện Thái Dương muốn chuồn đi, hắn liền quyết đoán ra tay ngăn cản cậu, đem cậu một lần nữa ôm trở về.

“Thái Dương......” Giọng nói của Cố Văn Vũ có điểm khàn, nghe vào tai rất có từ tính rất mê người, “Tôi nhịn không được, làm sao bây giờ?”

Nói thật, kỳ thực Thái Dương đối với chuyện cúc hoa bị đâm chọc vẫn là có điểm bài xích, nếu Cố Văn Vũ hiện tại dám dùng sức mạnh, cậu nhất định liều chết cũng muốn đem đối phương một cước đá ra!

Nhưng Cố Văn Vũ hết lần này đến lần khác không có làm như vậy, mà cứ ôn nhu ôm cậu, cằm nhẹ nhàng vuốt ve vai cậu, dùng một giọng điệu thương lượng, gần như thấp kém nói.

Thái Dương trời sinh chính là kẻ ăn mềm không ăn cứng, dùng lời của Lý Lập Bang cùng Trương Gia mà nói, chính là đồ ngu.

Nhịn không được, làm sao bây giờ?

Đúng vậy, đàn ông mà, có nhu cầu bình thường, lại muốn cưỡng ép nghẹn lại chính là thật quá sức.

Thái Dương không ngừng xoa dịu bản thân trong lòng, cuối cùng thở dài, cam chịu số phận nói: “Được rồi, cậu cao hứng là tốt rồi, muốn làm thì cứ làm đi, tớ...... cũng không phải là mỏng manh dễ vỡ đến thế.”

Sự thật chứng minh, mạnh miệng là một thói quen không tốt.

Thời điểm dũng đạo chưa từng được khai thác qua bị xâm nhập, Thái Dương đau đến phát khóc, miệng chửi bới ầm trời, cắn bả vai Cố Văn Vũ, ô ô nói những từ “Nhanh” “Chậm” “Đừng” “Đi” mà chính cậu nghe cũng đều không hiểu.

Cố Văn Vũ càng không ngừng hôn cậu, dỗ dành cậu, nhưng công trình kế hoạch phía dưới vẫn không có gác lại, vẫn như cũ tiến hành rành mạch phân minh.

Rất nhanh, theo sự tiến triển của công trình, cảm giác khác thường lan khắp toàn thân Thái Dương.

Đặc biệt là thời điểm thứ nào đó tiến vào trong cơ thể gì đó từ trạng thái tĩnh lặng chuyển thành chuyển động rồi lại biến thành chuyển động gia tốc, Thái Dương cảm thấy được linh hồn của bản thân cũng đều muốn bay ra!

Nơi mẫn cảm nào đó bị không ngừng va chạm, ma sát.

Tần suất từng chút một mạnh mẽ tăng lên, tiếng rên rỉ của Thái Dương đều bị nụ hôn của Cố Văn Vũ cắn nuốt, muốn kêu cũng kêu không được, lại bị ép bức thừa nhận xâm phạm đến từ ngoại giới, loại cảm giác áp bức này ngược lại trở thành khoái cảm khác biệt.

Chầm chậm, Cố Văn Vũ cũng dần dần tiến tới cực hạn, hắn muốn rút ra, lại bị Thái Dương gắt gao ôm không thoát ra nổi, cuối cùng khống chế không được hoàn toàn trút vào trong thân thể cậu.

Hai người gắt gao ôm nhau.

Trong nháy mắt kia, biến ảo khôn lường, thế sự thăng trầm, đều ngưng kết thành dòng nước nhu tình xao động. Thái Dương cảm thấy tim cậu nhanh chóng đình chỉ đập, một luồng nhiệt lưu theo khe hẹp chậm rãi chảy xuống, cậu quên thời gian, quên bản thân, quên đi cái gì là xấu hổ.

BẠCH VÂN THƯƠNG CẨU thay đổi khôn lường thế sự biến đổi huyền ảo khôn lường. (Thơ Đỗ Phủ, thời Đường, trong bài “Khả thán”có câu như sau: Trên trời màu mây biến đổi khi trắng như áo trắng, lúc lại đen như chó mực, ví như thế sự biến ảo khôn lường)

Trong sinh mệnh, chỉ còn sót lại sự yêu thích ban sơ nhất, cùng với sự sở hữu lẫn nhau một cách triệt để.

Trước mắt cậu, chỉ có cặp con ngươi đen sâu lắng chăm chú nhìn cậu, còn có ôm hôn triền miên trong mồ hôi ẩm ướt y như cũ.

Vì vậy bọn họ lại có phản ứng.

Bởi rằng đã có lần đầu, hết thảy đều dễ dàng đồng ý.

Vì thế thời điểm mấy giờ sau Đường béo đi làm, sẽ phát hiện lọ kem dưỡng da trên bàn làm việc kia của hắn, chỉ còn lại một cái bình rỗng không.

Ngoài cửa sổ, tuyết nhè nhẹ đung đưa. Bên trong khung cửa, hai thân thể tương liên cũng đồng dạng lay động.

Buổi sáng lễ Giáng Sinh đã đến, tại ngày Jesus giáng sinh này, hai người con trai giao hoan không kiêng nể gì xúc phạm ý chỉ giáng xuống của vị Chúa.

Đồng tính tương giao là tội.

Nhưng mà, điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng bọn họ yêu nhau.

Hắn nói, hắn yêu cậu, chỉ như vậy mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment