Thất Hữu Bất Trực

Chương 9

Tuần đầu đi làm, sau khi trải qua đợt huấn luyện tân binh, đám Thái Dương đều dưới sự dẫn dắt của tổ trưởng bên mình mà từng bước hiểu rõ tổ chức cơ cấu của công ty các nghành tổ chức, bắt đầu từng bước xử lý một chút công tác đơn giản dễ dàng bên trên. Người trẻ tuổi mới bước vào xã hội đều rất liều lĩnh, có được nguồn sức mạnh kinh người, độ tuổi nhân viên công tác ngành IT đa phần trẻ trung, cho nên cả công ty đều tràn ngập sức sống. Là công ty mạng nội địa hạng nhất, nên yêu cầu đối với trình độ của nhân viên cũng rất cao, sinh viên thạc sĩ đại học danh giá cũng không hiếm, thậm chí còn có một vài cao thủ du học trường nổi tiếng trong đó. Thể loại tân binh cỡ Thái Dương, sau khi tiến vào tựa như miềng bọt biển khô quắt, liều mạng hấp thụ kinh nghiệm cùng tri thức của các tiền bối.

Văn hóa công ty khuyến khích sự đơn giản mà tin cậy giữa nhân viên với nhau, trên từ BOSS lớn xuống đến tân binh, đều là gọi thẳng tên, thể hiện sự thân thiết bình đẳng. Bất quá như vậy lại khiến Thái Dương thất vọng một tẹo, bởi vì cậu nghe thằng bạn làm ở công ty khác nói, công ty bọn họ lại đều thực hiện chế độ biệt hiệu. Mỗi người trở đều có thể đưa ra biệt hiệu của riêng mình, từ đám võ hiệp đại gia Phong Thanh Dương, Độc Cô Cầu Bại, cho đến nhân vật trong game như Ma Tôn Trọng Lâu, Cảnh Thiên, Lý Tiêu Diêu, dù chuối củ yểu điệu đến đâu cũng đều không biết xấu hổ mà gắn lên đầu mình, thỏa mãn đầy đủ tâm lý tham hư vinh mà tự kỷ của đám zai mới nhớn này.

“Hi! Thái Dương, có thời gian thì điền vào đây chút nha, công ty sẽ cấp phát phúc lợi cho!”

Chị trợ lý xinh đẹp đi giày cao quyến rũ bước tới, nhẹ nhàng đưa tờ đơn xin trợ cấp chỗ ở cho Thái Dương, những nơi đi qua đều vương lại làn gió thơm nhàn nhạt.

Thái Dương ngây ngô cười.

Trợ lý tỷ tỷ quay đầu lại dịu dàng nháy mắt với cậu, tiếp tục ôm tập đơn còn lại, đem ánh sáng nữ thần vẩy lên khắp các chú freshman khác.

Thái Dương nhanh chóng điền xong đơn, thuận tiện mở web ra đăng lên blog:

Mỹ nữ trong công ty thiệt nhiều! Nga ha ha a......

Qua đại khái tầm chục giây, liền có mấy người đáp lại bên dưới, đa số là bạn cùng đại học với Thái Dương:

Bạn học A( nam): Mỹ nữ?? Tìm cách chụp ảnh đê!!

Bạn học B( nam): Chỗ các cậu không phải là lắm đàn ông sao, như thế nào mỹ nữ cũng nhiều vậy?

Bạn học C( nam): Đám con trai lăn lộn bốn năm ở đại học G...... Ai, sau khi được phóng xuất chính là tới được thiên đường! Anh đây hiểu chú......

Bạn học D( nam): Chết tiệt...... Không phải chứ! Sớm biết vậy lúc trước đến công ty các cậu!!

Thái Dương vừa làm chút việc vặt không tốn công suy nghĩ vừa F5 blog, ánh mắt đảo qua lời nhắn của mọi người, lại nhanh chóng phát đi dòng mới, hơn nữa đồng thời @ABCD:

Mỹ nữ rất nhiều, nhưng là, đều đã có bạn trai...... Cho nên chúng ta cách thiên đường còn rất xa xôi.

Bạn học ABCD:......

Thời điểm cơm trưa Thái Dương tìm đến Lý Lập Bang cùng Trương Gia, ba người cùng đến căn tin nhân viên.

Trên bàn cơm Thái Dương chụp lia lịa món vịt nướng cùng bánh đa cuốn, sau đó hỏa tốc đăng lên blog.

Lý Lập Bang khinh thường liếc Thái Dương: “Này Thái Dương, mày có làm sao không, có cái gì cũng phải mang khoe, chẳng khác nào thằng nhà quê chẳng biết mùi đời, lần đầu được xem truyền hình trực tiếp ấy!”

Thái Dương vừa bổ sung thêm câu thuyết minh “Cơm trưa! Ha ha, vịt nướng căn tin!” bên cạnh hình chụp vừa coi Lý Lập Bang như không khí.

Lý Lập Bang cũng muốn dùng món giống Thái Dương, liền dùng bánh đa cuốn vài miếng thịt vịt nướng chấm tương ngọt nhét hai ba cái vào miệng.

Thái Dương ngẩng đầu kỳ vọng hỏi: “Thế nào?”

Lý Lập Bang không nói lời nào, nhắm mắt nhai nuốt trong chốc lát, sau đó nhanh chóng rút di động lên blog của Thái Dương, còn đặc biệt thêm vào một bình luận: “Ha ha, vịt nướng căn tin, ăn ngon!”

Trương Gia bên cạnh nhìn đến khóe miệng rút gân:...... = =

Cậu thật sự là bị lừa đá vào đầu rồi mới có thể cùng hai đồ dở người này ăn cơm trưa.

Ba người ăn no say xong đang chuẩn bị rời đi, Thái Dương lại đột nhiên nhìn thấy có một người trong đoàn người phía trước, bóng dáng nhìn qua rất quen thuộc, vì thế vội gọi Lý Lập Bang cùng Trương Gia lại.

“Này, mấy cậu nhìn người phía trước kia coi! Giống Cố Văn Vũ ghê há!”

Trương Gia cùng Lý Lập Bang nhìn theo hướng Thái Dương chỉ.

Trương Gia nheo mắt xem nửa ngày: “Hẳn là không phải đâu...... Hơn nữa người bên cạnh không phải là chủ quản phòng R D sao? Sao lại đi cùng với Cố Văn Vũ chứ?”

R D: Nghiên cứu và phát triển.

Bởi vì cự ly khá xa, ở giữa ngăn cách bởi rất nhiều nhân viên đang dùng cơm, người nọ lại rất nhanh cùng chủ quản R D rời đi, bị cánh cửa thủy tinh che khuất, thân hình liền càng khó thấy rõ, cho nên ba bọn họ ba cũng không thể xác định đó có phải Cố Văn Vũ hay không.

Lý Lập Bang thần kinh thô kệch, chẳng quan tâm đến tột cùng là ai, chính là liếc Thái Dương bên cạnh một cái, gian xảo nháy mắt: “U, nhìn cả đêm mà vẫn chưa đủ hay sao? Đến sáng còn muốn đem người khác làm thế thân để tiếp tục nhìn à? Chẹp chẹp......”

Thái Dương không còn gì để nói nhìn Lý Lập Bang: “Đúng vậy đúng vậy, hắn đêm qua làm đau tao, cho nên tao hiện tại nhìn ai cũng tưởng là hắn, mày quản được à?”

Lý Lập Bang: “U, vậy bây giờ còn đau không? Có cần anh đây thổi cho hay không?”

Thái Dương: “Cút! Thổi cũng không tới phiên mày!”

“Thổi cái gì?”

Sư huynh Quách Minh Viễn tủm tỉm cười không biết từ nơi nào đột nhiên hiện ra, vừa vặn nghe thấy câu cuối cùng này.

Thái Dương cùng Lý Lập Bang nhất thời giống như gà trống nuốt phải quả chanh, một chữ cũng không nói ra được.

Trương Gia một phen ôm bả vai Thái Dương cười ha hả nói: ” Thái Dương vừa mới có cái gì đó bay vào trong mắt, Lý Lập Bang muốn thổi giúp mà nó không chịu, sợ làm mất thể hiện đại lão gia.”

Lý Lập Bang cùng Thái Dương đồng loạt gật đầu nói đúng, để biểu hiện chân thật Thái Dương còn lén dùng tay xoa nhẹ vài cái lên mắt mình, một bên liền nhanh chóng sưng đỏ chảy nước.

Quách Minh Viễn thương cảm nhìn Thái Dương, từ trong túi áo lấy ra một lọ thuốc nhỏ mắt: “Được rồi được rồi, đừng có dụi nữa, lấy cái này nhỏ vào mắt đi!”

“Tạ ơn sư huynh.” Thái Dương một bên cảm kích tiếp nhận thuốc mắt, một bên tiếp tục rơi nước mắt.

Quách Minh Viễn có chút vội vã, cũng chưa nói được mấy câu với bọn họ đã lại bị người gọi đi.

Thái Dương chờ Quách Minh Viễn vừa bước đi liền đâm cho Lý Lập Bang một cái, Lý Lập Bang bị đau mắng to: “Chết tiệt, sao lại đánh tao! Rõ ràng là ý thối của thằng Trương Gia mà!”

Nhưng lúc này Thái Dương sớm đã chạy mất dạng, Trương Gia lạnh giá ở bên cạnh hỏi một câu: “Hử? Chủ ý thối gì của tôi?”

Lý Lập Bang tức khắc sửa miệng: “Không! Anh Trương anh minh! Lâm nguy không sợ! Túc trí đa mưu! Sáng tạo mẫn tiệp!”

Trương Gia không thèm nói với hắn, chầm chậm quay về khoang công tác của mình.

Lý Lập Bang thầm rủa xả xoa xoa xương sườn bị Thái Dương thúc vào, vừa mắng vừa lôi một gói thạch lớn từ trong túi ra, phẫn hận lầm bầm một mình: “Trợ lý hôm nay cho túi thạch, vì nhớ mày thích ăn nên ông mới mang đến cho, cút đi, ông đây đem cho cún ăn!”

Bởi vì thời gian đám Thái Dương đi làm thời gian là mười giờ sáng, cho nên thời gian tan tầm tương ứng cũng sẽ muộn hơn chút, bình thường đều là đến tám giờ tối. Điều đó có nghĩa là đám lười nhác kia có thể dựa vào nhà bếp nhân viên mà không phải lo nghĩ tối nay sẽ ăn gì.

Đương nhiên, có một người ngoại lệ.

Cho tới bây giờ cũng chưa có ai biết Cố Văn Vũ đến tột cùng là làm công việc gì, bởi vì thời gian hắn đi làm thực linh hoạt, nhìn liền biết không phải đám nhân viên hành chính sáng chín giờ đi chiều năm giờ về, có khi cả ngày cũng không ra cửa, có khi đến tận sáng tinh mơ cũng không thấy bóng dáng hắn, thậm chí có hôm cả tối không về.

Từ khi đám Thái Dương không còn về nhà ăn cơm chiều, Cố Văn Vũ cũng sẽ không vào bếp nữa, hắn không thích gọi đồ ăn ngoài, cũng không ai biết hắn ăn những gì, mấy gã đàn ông lớn đùng cũng sẽ không quan tâm đến vấn đề đó.

Buổi tối tan tầm về nhà đã thấy gần mười giờ, nhưng trong nhà lại tối đen một mảnh.

“Sao thế nhỉ, Cố Văn Vũ vẫn chưa về à?” Quách Minh Viễn hỏi.

“Chắc vậy ạ.” Thái Dương không lấy làm lạ.

Mở cửa phòng ra, liền thấy quần áo laptop của Cố Văn Vũ đều đặt trên ghế, mà người thì chẳng thấy đâu. Thái Dương trong lòng buồn bực, cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu thay quần áo.

Mới vừa cởi sạch thân trên, khóe mắt liền thoáng thấy tấm màn buông trên mặt đất đột nhiên tự động khẽ động đậy!

Từ bên trong vươn ra một bàn tay.

“Má ơi!!! Quỷ nha!!!” Thái Dương kêu toáng lên cuống cuồng chạy, rầm một phát đập vào cửa.

Song giây tiếp theo, bức màn đã bị hoàn toàn đẩy ra, để lộ khuôn mặt không chút thay đổi của Cố Văn Vũ.

Cố Văn Vũ ngồi bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn Thái Dương, bên chân là đống bia lon trống rỗng.
Bình Luận (0)
Comment