Thất Hữu Bất Trực

Chương 93

Sau khi vào cửa, Thái Dương vẫn thật cẩn thận quan sát thần sắc của papa mama. Thực rõ ràng, bọn họ đã biết chuyện của cậu cùng Cố Văn Vũ, song lại cực ăn ý bảo trì sự bình tĩnh siêu việt, điều này làm cho Thái Dương thập phần sợ hãi. Nhìn mama ôn hòa nhã nhặn ở trong phòng bếp đánh trứng, cậu cảm thấy như trước mặt mình đang có một con hỏa long nằm ngủ mê mệt, chẳng biết khi nào sẽ ngủ no nê mà tỉnh dậy, khi đó cậu sẽ liền xúi quẩy.

Nhà Thái Dương mỗi lần ăn tết đều là toàn thể đại gia đình tụ tập một chỗ, bởi vì nhà bọn họ vị trí ở vị trí gần như nằm giữa, cho nên ông nội bà nội chú bác sẽ đều đến nhà cậu. Bây giờ còn chưa đến giữa trưa, trong nhà còn chỉ có bốn người bọn họ, Cố Văn Vũ vào cửa không bao lâu đã bị cha Thái Dương biểu tình nghiêm túc tiếp đón vào thư phòng, khép chặt cửa phòng lại. Ông Thái là giáo viên đại học, bình thường nhìn hòa ái dễ gần, nhưng khi cần ông có thể xuất ra skill giảng liên tục suốt bốn tiết học ngay cả nước miếng cũng không phải nuốt để nói chuyện nghiêm túc, phỏng chừng không chỉ có một hai giờ là có thể ra ngoài được.

Thái Dương bị nhốt ở ngoài cửa, nghe lén không được, đành phải quay lại phòng bếp.

Lúc này, mẹ Thái Dương đang dùng dao phay băm thịt. Tiếng rầm rầm mạnh mẽ từng phát chặt xuống thớt gỗ, khiến Thái Dương nghe đến hết hồn, đứng tại cửa phòng bếp rụt đầu không dám tiến vào.

“Còn đứng đó làm chi, lại đây rửa rau đi.” Mẹ Thái Dương cũng không quay đầu lại nói.

“Dạ.” Thái Dương lên tiếng, lệt xệt đi vào, tìm một bọc đậu đũa thả vào trong chậu rửa.

Mẹ Thái Dương ở bên cạnh liếc nhìn đứa con một cái, trong chớp mắt biểu tình rối rắm, bất quá cuối cùng vẫn là cái gì cũng chưa nói, chính là tần suất cùng lực độ chặt thịt bất tri bất giác tăng thêm một bậc.

Thái Dương cúi đầu rửa rau một lúc, sau đó đáng thương quay đầu…: “Mẹ...... Mẹ muốn hỏi gì liền hỏi đi, không cần phải nhịn đâu.”

“Rửa rau cho sạch đi, nói nhảm lắm thế.”

Thái Dương không hé răng nữa, thành thành thật thật mà đem tất cả nguyên liệu nấu ăn cần dùng hôm nay rửa hết qua một lần, thấy thật sự không có thứ gì cậu có thể làm được nữa, liền ngoan ngoãn ra góc tường đứng, chờ mẫu thân đại nhân lên tiếng.

Phòng bếp nho nhỏ chật chội mà ấm áp, khắp chốn vương đầy ánh vàng dương quang rực rỡ, có một hương vị gia đình riêng biệt làm cho người ta an tâm, đặc biệt thời điểm Thái mama quấn tạp dề bận rộn ở bên trong, loại cảm giác ấm áp an nhàn này càng thêm mãnh liệt. Càng như vậy, trong lòng Thái Dương càng thêm áy náy. Cậu không biết cha mẹ đối với chuyện của mình đến tột cùng là có thái độ gì, cậu kỳ thật rất không muốn cho hai người thương tâm. Thời điểm trước kia cùng Cố Văn Vũ ở bên ngoài, cậu chưa bao giờ nghĩ ngợi nhiều như vậy, thậm chí còn bởi vì chuyện Cố Văn Vũ hạ quyết tâm thổ lộ với mình mà cười nhạo hắn lo trước tính sau y như đàn bà, nhưng đến khi tình cảnh thực sự tới trước mắt, cậu mới biết được cái gì gọi là sợ hãi.

Nếu cha mẹ kiên quyết không đồng ý cho cậu cùng Cố Văn Vũ chung sống thì phải làm sao? Nếu thân thích bằng hữu bởi vì chuyện của cậu mà chỉ trỏ sau lưng cha mẹ nghị luận thì phải làm sao? Bọn họ có thể dùng chuyện đoạn tuyệt quan hệ thân thích để buộc cậu cùng Cố Văn Vũ chia tách hay không? Những điều này cậu trước kia đều không hề lo lắng qua, hiện tại chỉ biết trơ mắt nhìn, chẳng trách Trương Gia luôn mắng cậu là đầu óc thiếu muối.

Nguyên văn: Não tử khuyết căn cân (

脑子缺根筋

), thực ra để là “não nhũn” có vẻ gần nghĩa hơn. Có điều dù để thế nào cũng là câu chửi “ngu không chịu được” mà thôi

Thật sự là càng nghĩ càng tuyệt vọng, Thái Dương ủ rũ mà treo bản thân lên đầu tường, giống con gà bệnh rũ rượi phờ phạc, trong lúc vô ý thức phát ra một tiếng than thở.

Tiếng chặt thịt thình thịch ngừng lại, cuối cùng, Thái Dương nghe thấy mama mở miệng: “Tiểu Nhu đã nói qua với chúng ta rồi, tư liệu con bé cho chúng ta xem cùng rất toàn diện, mẹ và ba con cũng đều đã nghĩ thông. Kỳ thật hai đứa con trai ở cùng một chỗ cũng...... cũng không có gì xấu xa cả, con yên tâm, chỉ cần chính con bằng lòng, ba mẹ cũng sẽ không ép. Đối với chúng ta mà nói, quan trọng nhất vẫn là con sống được vui vẻ.”

Thái Dương ngây ngẩn nhìn mama, trong lòng không thể nói rõ là tư vị gì, tròng mắt bắt đầu phiếm hồng.

Mẹ Thái Dương lại nói: “Thằng bé tiểu Vũ kia cũng rất tốt, ngoại trừ không phải con gái thì các phương diện khác đều thực xuất sắc. Về sau các con nếu có điều kiện, theo lời chị con nói muốn có em bé cũng không tệ đâu, các con công tác bận rộn không có thời gian mẹ và ba sẽ giúp hai đứa trông nom. Đúng rồi, nghe nói công ty các con làm hiện tại cũng không tồi hả? Ai, nếu là trước kia mẹ cũng chẳng hề mong con đại phú đại quý, tiền ấy mà, kiếm đủ là được rồi. Nhưng nếu theo tình hình hiện tại, con cùng tiểu Vũ vẫn là nên nhân lúc tuổi trẻ kiếm nhiều tiền vào, nghe nói mấy cái kỹ thuật đó rất đắt tiền...... Kỳ thật nhiều cha mẹ phản đối đồng tính luyến ái như vậy chẳng qua cũng bởi vì sợ mấy đứa không con cái về già không ai nuôi. Có một đứa con, quan hệ liền ổn định, tình yêu không còn thì cũng có thân tình củng cố, đứa con làm ràng buộc giữa hai người......”

Thái Dương đang bị những câu nói ban đầu của mama làm cảm động đến lệ nóng doanh tròng, bất chợt nghe được một chuỗi một chuỗi “Con cái”, ánh mắt bắt đầu đăm đăm, trước khi nội dung cuộc nói chuyện của mama bắt đầu nghiêng sang sang hướng “Có con mới có thể níu giữ được con tim đàn ông”, Thái Dương kịp thời cắt ngang bà: “Mẹ! Chị con đã nói những gì với mẹ vậy? Chị ấy...... là đã nói những gì?”

“Ừm...... Rất nhiều.” Biểu tình mẹ Thái Dương đột nhiên trở nên thực thần bí.

Trong lòng Thái Dương rơi lộp bộp, không chỉ là cảm giác bị một khối đá nện vào, mà tưởng chừng là đang rơi một trận mưa thiên thạch, tâm can yếu đuối cũng sắp bị đập thành lỗ chỗ như bề ngoài mặt trăng.

“Yên tâm đi, tuy rằng pháp luật quốc gia hiện tại không ủng hộ, nhưng mẹ đều đã hỏi thăm qua, hai đứa có thể ra nước ngoài đăng ký. Mẹ sẽ ủng hộ con, tiền vé máy bay khứ hồi mẹ sẽ chi trả cho hai đứa!” Cuối cùng, mẹ Thái Dương vỗ đầu Thái Dương an ủi nói như vậy.

Thái Dương quả thực muốn chạy thật nhanh, giống như gió lốc từ phòng bếp lao lên đem bản thân nhốt vào trong phòng ngủ, móc di động gọi điện thoại ngay cho Thái Nhu. Điện thoại vừa thông, Thái Dương vừa nghe ngữ khí hiền lương thục đức kia của Thái Nhu liền biết, người nầy khẳng định cùng đang ở cùng một chỗ với chú thím, da cừu còn chưa lột xuống, cho nên trong điện thoại khẳng định hỏi không ra diều gì, chỉ hỏi bọn họ mấy giờ thì đến được rồi liền cúp điện thoại.

Qua hơn nửa giờ, Cố Văn Vũ vẫn chưa ra khỏi thu phòng của cha Thái Dương. Thái Dương ngồi chồm hổm tại cửa, trong lòng không yên, khom lưng đi lại vòng vòng.

Cảnh tượng chờ người ở cửa thư phòng này làm cho cậu cảm thấy đặc biệt quen mắt, suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên phát hiện thực giống như cảnh Fitzwilliam Darcy trong “Kiêu hãnh và định kiến” đến tìm Bennet tiên sinh cầu hôn. Lúc ấy Darcy cùng cha ở trong thư phòng mật đàm, Elizabeth cũng nôn nóng bất an đi qua đi lại ở cửa như vậy...... Hử? Elizabeth? Phi phi phi! Elizabeth cái bà nội nó ấy! Cố Văn Vũ ở bên trong mới là vợ nhá! Bất quá nói đi nói lại, có cô vợ nào lại bị bố chồng tương lai giữ lại thư phòng không? Lại còn khóa cửa nữa chứ? Có phải Tần Khả Khanh đâu......

Kiêu hãnh và định kiến (Pride and Prejudice): Tác phẩm nổi tiếng nhất của nhà văn Anh Jane Austen nói về tình yêu và hôn nhân của tầng lớp quý tộc nhỏ tại Anh vào đầu thế kỷ 19. – wiki

Tần Khả Khanh: Cháu dâu cả của Ninh quốc phủ, con dâu của Giả Trân và Vưu Thị trong Hồng Lâu Mộng.

Thái Dương lần đầu phát hiện mạch tư duy phân tích của bản thân lại mạnh như vậy, tu dưỡng văn học cao như vậy, trong đầu ngập tràn đủ loại nội dung film lộn xộn, thậm chí ngay cả số liệu máy tính chiếm cứ chủ đạo hàng năm trong đại não lần đầu tiên bị đẩy hết ra ngoài.

Lại qua nửa giờ, Thái Dương chưa chờ được Cố Văn Vũ đi ra, lại chờ được tiếng chuông cửa.

Vừa thấy khuôn mặt dịu dàng động lòng người kia của Thái Nhu, Thái Dương liền nhịn không được co rút thịt, tiến lên tóm lấy cô đem người kéo vào trong phòng bắt đầu chất vấn: “Chị! Chị đến tột cùng đã nói với cha mẹ em cái gì a! Bọn họ sao lại có phản ứng như vậy!”

“Phản ứng gì?”

“Vậy mà lại hoàn toàn không phản đối chúng em!”

“Mày không bị bệnh đấy chứ!” Thái Nhu hất Thái Dương ra, vừa rời khỏi tầm mắt trưởng bối liền lộ nguyên hình, “Không phản đối thì không tốt chắc? Thực nhìn không ra nguyên lai mày là đồ M, thích tìm ngược.”

“Này đùng có nói sang chuyện khác! Chị rốt cuộc đã cùng bọn họ nói cái gì! Như thế nào ngay cả con cái cùng đều nói đến vậy?” Thái Dương hoàn toàn phát điên.

“Đã nói cái gì đâu a, mới chỉ cho bác trai bác gái xem mấy phần tư liệu.” Thái Nhu sờ cằm bắt đầu nhớ lại, “Chị nhớ...... Hình như là có một phần bảng biểu số liệu khảo sát những vụ tự sát của đồng tính luyến ái trên toàn thế giới, theo số liệu thì phần lớn đều là bởi vì không được người nhà bạn bè thông cảm mà dẫn đến áp lực tâm lý quá lớn sinh ra khuynh hướng tự sát có mấy bài luận văn pháp luật về sự tất yếu của hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính. Mấy cái chuyện này mày cũng biết đấy, hàng năm đều có người kêu gọi, tùy tiện tìm xem thực dễ dàng còn có một quyển triết học, hình như tên là cái gì đó

Người phù hợp của tâm hồn

, do một cô bé trong tòa soạn báo của bọn chị mãnh liệt đề cử. Theo như cô ấy nói sau khi xem qua quyển sách này quan điểm về giới tính của cô ấy đã có sự đảo lộn rất lớn, bất quá sách chị mua về chưa kịp xem, định mang về nhà kê chân bàn mà quên mất...... Còn có cái gì nữa để chị nghĩ xem...... A đúng, còn có một phần tin tức một người đàn ông ngoại quốc chuyển giới sinh con nữa! Phóng viên viết tin đó là bạn chị, chuyên môn phụ trách theo dõi phỏng vấn, theo gã ấy nói đứa bé nhà đó hiện tại cũng khá khỏe mạnh! Ai, chính là chi phí giải phẫu có điểm cao.”

Nguyên văn: Linh hồn thượng đích khế hợp giả (

灵魂上的契合者

): thực sự không biết nó là cái gì. GG không ra là chịu rồi =.=

Thái Dương: “......”

Mười vạn con thảo nê mã tung vó lao nhanh trên tâm can đã lỗ chỗ y như vỏ ngoài mặt trăng cũng không đủ để hình dung tâm trạng phức tạp lúc này của Thái Dương, chỉ có thể mặt không chút thay đổi nhìn chị họ cậu.

“Vậy chị cảm thấy, em cùng Cố Văn Vũ ai đi phẫu thuật thì tốt hơn hả?” Rốt cục, Thái Dương dùng ánh mắt tối thui nhìn Thái Nhu hỏi.

“Cố Văn Vũ rõ ràng không hợp a.” Thái Nhu mở hé cửa phòng ngủ ra một khe nhỏ cấp tốc liếc nhìn xung quanh bên ngoài một cái, thấy không có ai liền đóng cửa lại, rút một điếu thuốc ngậm lên miệng, một bên đốt lửa một bên hàm hồ nói: “Mày nếu bằng lòng thì chị đây cũng không ngại có thêm em gái đâu.”

“Chính là em để ý!” Thái Dương xù lông, tưởng tượng đến cạnh cậu cùng Cố Văn Vũ có một người ôm bụng lớn mang thai mười tháng, cậu liền toàn thân nổi da gà, lạnh run từng trận.

“Đừng khẩn trương thế.” Thái Nhu ôm cổ Thái Dương trấn an, “Mày phải biết rằng, đôi khi cho người ta một chút ảo tưởng không thực tế, chung quy so với sự thật tàn khốc vẫn là tốt hơn rất nhiều, không phải sao? Hơn nữa, chuyện sau này ai dám nói chắc chắn? Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển biến chuyển từng ngày, cái gì mà chiết xuất phân tách DNA thụ tinh cấy trứng...... Hai người con trai muốn có con cũng không nhất định phải chuyển giới mới có thể mang thai mà! Hãy đem tầm nhìn phóng ra xa chút đi. Mày xem hiện tại, không phải ngay cả cái gì mà di động phát hiện nói dối cũng đều đã có......”

“Là di động thao tác ngữ âm có chứa chương trình phân tích ngữ nghĩa!” Thái Dương sửa đúng.

“Đúng, là cái đó đó.” Thái Nhu nhả vào không trung một vòng khói xinh xắn, “Đề nghị mấy đứa sau này tung ra một series chuyên biệt nhằm vào cánh phóng viên nhá, cái đồ chơi đó dùng để lấy tin tức không tồi đâu.”

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Thái Dương còn đang suy nghĩ băn khoăn không chú ý tới, Thái Nhu lại phản ứng cực kỳ nhanh chóng mà đem thuốc lá nhét vào trong miệng Thái Dương, xoa xoa đầu cậu nói: “Đừng phiền não, con người ấy mà, lúc nào cũng phải ấp ủ hy vọng mới được!” Sau đó liền nhảy sang bên cạnh, ngồi trên ghế cách xa Thái Dương lấy ra lọ nước hoa tùy thân phun mấy phát lên người át khói thuốc, lưu lại một mình Thái Dương ngậm thuốc đứng ngẩn ở cửa.

Cửa mở, khuôn mặt tươi cười của mẹ Thái Dương mẹ cứng đờ, trong tay còn đang bóc một cây hành.

Thái Dương: “......”

“Lại trộm hút thuốc trong phòng sau lưng chúng ta! Muốn chết a!” Mẹ Thái Dương rống giận, quăng hành.

Thái Dương bị quăng hành vào đầu, Thái Nhu liền đoan trang tao nhã đứng dậy, cười tủm tỉm khuyên nhủ vài câu, sau đó cùng mẹ Thái Dương khoác tay đi đến phòng bếp. Lúc này Cố Văn Vũ cũng cùng cha Thái Dương từ trong thư phòng đi ra, không biết bọn họ nói cái gì, vẻ mặt hai người đều tương đối vui vẻ nhẹ nhõm. Cha Thái Dương tìm chú Thái Dương nói chuyện phiếm, Cố Văn Vũ đi tới, nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Thái Dương, nhịn không được muốn cười.

Thái Dương nghẹn một bụng lửa không chỗ phát, lúc này tìm được nơi trút giận, đem lá hành lôi xuống khỏi đầu, hung tợn trừng Cố Văn Vũ: “Cười cái gì mà cười! Coi chừng cho cậu mang thai đó nha!”

Cố Văn Vũ: “......”

Sắp đến thời điểm cơm chiều, Lý Lập Bang cũng chạy tới. Trước kia tất niên Lý Lập Bang cũng có tới, mấy trưởng bối nhà Thái Dương đều thực thích hắn, hắn trước giờ vẫn luôn lấy lòng người già, năm nay đối với chú thím của Thái Dương lại càng thêm xum xoe nịnh bợ.

Đêm trừ tịch này vẫn như trước đây trôi qua hoà thuận vui vẻ, chỉ có hai chuyện không được hoàn mỹ: Thứ nhất, không biết là có phải do tâm tư quấy phá hay không, Thái Dương vẫn luôn cảm thấy mama cậu vẫn luôn luôn dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn bụng Cố Văn Vũ, ánh mắt kia khiến cậu cảm thấy có điểm sởn gai ốc. Thứ hai, Thái Nhu lâm thời nhận được thông báo phải ra ngoài săn tin tức, không thể ăn xong bữa cơm đoàn viên đã phải đi. Điều này khiến cho người trong nhà đều thực buồn bực, tâm nói con bé chỉ là một biên tập nhỏ như thế nào lại phải ra ngoài săn tin chứ.

Thời điểm Thái Nhu rời đi, Lý Lập Bang vừa vặn ra ban công tiếp điện thoại, quay về thấy ít đi một người, liền hỏi Thái Dương: “Thái Nhu đâu?”

Thái Dương đã sớm cảm thấy Lý Lập Bang bất bình thường, không đáp hỏi lại: “Tao hỏi này mày làm sao thế? Trước kia đều gọi là chị chúng ta chị chúng ta, như thế nào hôm nay lại cứ mở miệng là gọi Thái Nhu thế hả?”

“Ha ha, chẳng qua là trước kia toàn theo mày gọi bậy thôi, kỳ thật tính kỹ ra tao còn lớn hơn Thái Nhu một tháng lẻ ba ngày đó, ha ha a.” Lý Lập Bang cười sờ sờ mũi. Bất quá dưới mắt Thái Dương, nụ cười kia có vẻ đặc biệt không tử tế gì.

Mùng bốn tết, bọn Thái Dương lại một lần nữa tập trung vào công tác. Trước kia làm công cho người ta, bọn họ còn có thể ườn ở nhà đến mùng bảy mùng tám mới trở lại đi làm. Hiện giờ bản thân thành ông chủ, ngược lại vội vàng hơn hẳn trước kia, đặc biệt là trước giờ phát hành trên toàn quốc, mỗi một quản lý cao cấp trong công ty cơ hồ đều biến thành dũng sĩ Sparta, hận không thể làm liên tục hai mươi tư giờ, sợ sẽ phạm phải sai lầm tại khâu nào đó. Tuy mức tiêu thụ ngày đầu tiên không đại điện được điều gì, nhưng dưới sự PR che trời phủ đất của truyền thông, sự chú ý của mọi người đối với thế hệ di động thao tác ngữ âm mới này cao cực độ. Nếu ngày đầu tiên sân đình thảm đạm, chưa nói đến việc mất thể diện, đối với sự phát triển sau này cũng sẽ có ảnh hưởng tiêu cực nhất định. Vậy nên nhóm IT tại công ty Cao Kỳ trong đoạn thời gian này đều gặp phải áp lực tinh thần cực đại, ngay cả Thái Dương luôn luôn vô tâm vô phế cũng liên tiếp mấy đêm mất ngủ.

Mười bốn tháng hai, lễ Valentine, cũng là tết nguyên tiêu âm lịch.

Ngày này rốt cục đã đến rồi.

Sáng sớm không trung rơi chút tuyết nhỏ, ô tô trên đường cái đi chậm hơn so với bình thường, khiến cho giao thông vốn đã quá tải của đế đô lại càng thêm ùn tắc, nếu như là ngày thường, chẳng hề có ai nguyện ý xuất môn vào cái ngày thế này. Chính là hôm nay bất đồng, tại những con đường được thương gia công nhận là mỏ vàng này, những bông tuyết trắng tinh cản trở giao thông, liền trở thành đạo cụ đan nên lãng mạn cho tình nhân. Không thể không nói, bọn Thái Dương bọn họ chọn ngày này làm ngày khai trương là một lựa chọn cực kỳ sáng suốt. Slogan quảng cáo mới nhất của bọn họ cũng đã xuất xưởng ——

Bộ di động Reader người đọc tâm, nhân Valentine dành tặng cho người ấy của bạn, yêu thương nàng, hãy dùng “Tâm” để trò chuyện.

Trời mới biết cái câu quảng cáo lừa đảo này đã khiến cho túi tiền của bao nhiêu nam đồng chí trong một ngày này cấp tốc bị bóp nghẹn.

Nghe nói, sau này trên mạng có người lập thread thảo luận nói Lễ Valentine nào là lần đốt tiền nhiều nhất, lý do tại sao? Kết quả ít nhất có 70% người đáp lại nói rằng là năm 2014. Bởi vì tại cái năm ấy, có mấy gã Gay xấu tính trong giới IT phát minh một loại di động tên là Người đọc tâm. Loại di động này tuy rằng không có đắt đến mức khiến người bán thận, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là sản phẩm có sự đột phá về giá cả trong lịch sử phát triển di động trong nước, đồng nghĩa với việc triệt để từ biệt thời đại sản phẩm di động quốc nội giá rẻ.

Nghe nói, hai năm sau trên internet bình chọn Thập đại lợi khí khi tán gái, di động Reader người đọc tâm quang vinh đăng hạng nhất. Bởi vì đại đa số người mua di động khi tặng người yêu đều nói một câu cực kỳ tình cảm: “Em xem, anh nguyện ý đem hết tâm tư mình cho em xem, em còn có gì phải lo lắng nữa?” Mà những lời này, đúng là đến từ lời thoại của chính Cố Văn Vũ lúc trước tự thân tham diễn quay quảng cáo. Theo nhứng người biết rõ tình hình tiết lộ, lượng click cùng lượng download của series video quảng cáo này trên internet thậm chí vượt qua cả những scandal ảnh nóng năm đó.

Nghe nói, có rất nhiều cặp tình nhân sắp rạn nứt bởi vì sự tồn tại của chiếc di động này mà được vãn hồi, vào ngày công ty Cao Kỳ kỷ niệm tròn năm năm thành lập, có hơn một nghìn cặp tình nhân tự phát đến cổng cao ốc công ty biểu lộ cảm kích. Bọn họ chế tác poster cùng banner cỡ lớn, bày tỏ sự ủng hộ tình yêu truyền thuyết của hai vị sáng lập công ty Thái Dương cùng Cố Văn Vũ. Dưới sự tuyên truyền tích cực này, thậm chí rất nhiều người đã thay đổi cách nhìn đối với đồng tính luyến ái.

Nghe nói, bởi vì sự xuất hiện của chương trình phân tích ngữ nghĩa ngữ âm chuẩn xác, mấy năm về sau khoa học kỹ thuật điện tử hoàn toàn tiến vào thời đại ngữ âm, từ di động đến máy tính, rồi đến các loại gia dụng thiết bị điện tử trí năng, sản phẩm của công ty Cao Kỳ bắt đầu thâm nhập vào các lĩnh vực trong giới điện tử. Con chuột, bàn phím công cụ thao tác truyền thống bị đào thải đầu tiên, thành phần tri thức không còn phải vì bàn phím hỏng con chuột hỏng mà phát sầu. Thậm chí ngay cả nhóm nhà văn internet cùng đám mã nông kỹ sư phần mềm làm việc cường độ cao cũng có thể một bên tản bộ tập yoga một bên hoàn thành công tác, sống khỏe sống lâu chính là khẩu hiệu. Giống như trong đoạn vid PR tại tuyến tàu điện ngầm, Thái Dương mang theo nụ cười vô hại, mặc áo phông quần bò ngồi trong chiếc ghế xoay da thật, mở hai cánh tay hướng mọi người nói rằng: “Đó sẽ là một kỷ nguyên của khống chế ngữ âm.”

Nghe nói, sau này trong phạm vi các trường đại học cao đẳng trên thế giới, sự việc công ty Cao Kỳ vùng dậy trong một đêm trở thành bài giảng kinh điển của rất nhiều lớp học trong các khoa ngành. Vô luận là ngôn ngữ học máy tính, tin tức cùng truyền thông internet, quảng cáo học, tâm lý học, thương mại, pháp luật, thậm chí là quốc tế chính trị học, nhóm giáo sư đều thập phần ham thích cùng các học sinh thảo luận đề tài này. Thư mời phỏng vấn của các trường nổi danh như tuyết rơi bay về phía tổng bộ công ty Cao Kỳ, vốn dĩ cũng đang như bị rang trên lửa nóng khi một lần nữa được xướng danh trên diễn đàn chính trị quốc gia.

Nghe nói......

Nghe nói......

Bất quá những chuyện này đều là ngày sau, hoặc giả là chuyện kể lại từ rất rất lâu sau.

Tóm lại, vào ngày mười bốn tháng hai này, bọn Thái Dương cũng không có nghĩ nhiều đến như vậy, ánh mắt bọn họ thủy chung nhìn chằm chằm vào bảng thống kế tiêu thụ trên màn hình máy tính công ty. Bọn họ lần này không chỉ mở cửa tiệm chuyên biệt tại Bắc Thượng Quảng, mà tại các thành thị chính khắp toàn quốc cũng xây dựng một vài điểm tiêu thụ nhỏ. Mà trong đó chủ yếu vẫn là đặt hàng online. Sau tám giờ tối, mức tiêu thụ của những cửa hàng bên ngoài dần tiếp cận đến đoạn cuối, mà con số tiêu thụ online vẫn còn đang không ngừng tăng cao.

Mười hai giờ đêm.

Sau một ngày khẩn trương bận rộn, bộ phận tiêu thụ công ty Cao Kỳ bắt đầu tiến hành công tác thống kê cuối cùng. Người phụ trách bộ phận tiêu thụ Đường béo nhìn màn hình LCD không nói được một lời, không ngừng tập hợp định mức tiêu thụ nhận được từ các nơi. Nhân viên công tác bộ phận tiêu thụ krất ít khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc như vậy từ sếp sòng của bọn họ, liền làm việc đến vạn phần cẩn thận thận trọng, sợ xảy ra chút sai lầm. Ngay cả chủ quản những bộ phận khác sau khi hoàn thành công tác đều từ khu làm việc cách vách dồn đống lại đây. Lý Lập Bang cắn môi đi vòng vòng trên đất, Cố Văn Vũ trầm mặc ngồi trong ghế dựa không nói một lời, Thái Dương càng không ngừng cào tóc cậu.

Rốt cục, tổng ngạch tiêu thụ ngày đầu tiên đã có kết quả thống kê.

Không khí cả văn phòng đã muốn ngưng trọng đến khiến người nghẹt thở.

“Bao nhiêu?” Lý Lập Bang nhìn Đường béo, thanh âm có chút phát run hỏi.

Đường béo gắt gao nhìn khóa vào màn hình một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Lão Đại...... Chúng ta giàu to rồi......” Sau đó nhấn một cái trên bàn phím, con số trên màn hình lập tức chuyển dời sang màn chiếu.

Toàn thể IT trong công ty Cao Kỳ, tổng cộng một trăm sáu mươi chín người, ngơ ngác nhìn biểu đồ thống kê hạn mức tiêu thụ toàn quốc trên màn chiếu, trong nháy mắt đều xuất hiện triệu chứng đần độn.

Cuối cùng không biết là ai, nói câu “Oh my god”, tựa như pháo đâm vào thùng xăng, tạo thành một tiếng nổ lớn uy lực, nhóm IT nhóm đều phát điên, tất cả giống như tâm thần trốn trại, vô luận bên cạnh là ai, bắt đầu một phen ôm hôn điên cuồng. Trương Húc nhảy dựng lôi ra một chai champage bắt đầu bắn tung tóe, Lý Lập Bang nhảy lên bàn bắt đầu mua cột. Thái Dương không biết vì cái gì nhớ ra vụ quần lót da, kêu gào khiến mọi người lột quần Lý Lập Bang xuống, kết quả cuối cùng trên người chính mình cũng chỉ còn một cái quần đùi nhỏ bị tung lên trời......

Lại nói vẫn là Cố Văn Vũ còn lại chút lý trí, hắn đi qua đem Lý Lập Bang túm xuống khỏi bàn, hai người thấp giọng nói chuyện với nhau vài câu, sau đó hướng toàn thể công nhân tuyên bố một tin tức trọng đại: “Mỗi một công nhân tại đây hôm nay, tương ứng theo chức vị cao thấp đều được phân chia cổ phần tương ứng của công ty Cao Kỳ. Từ nay về sau, mọi người không chỉ là nhân chứng của kỳ tích, mà hơn nữa còn đều trở thành một bộ phận của kỳ tích!” Một chiêu này không thể nghi ngờ là cú mua chuộc lòng người cực lớn, chia sẻ kết quả thắng lợi đúng lúc, hơn nữa lại nói ra trong bầu không khí đầy sức cuốn hút như thế, hiệu quả cao hơn nhiều so với hội nghị quyết sách lạnh như băng. Chẳng trách các công ty khác trong ngành sau này đánh giá nói, độ trung thành của nhóm nhân viên trong công ty Cao Kỳ cực cao, muốn đào góc tường của bọn họ quả thực so với lên trời còn khó khăn hơn.

Ngày Valentine này là ngày tập thể của công ty Cao Kỳ cuồng hoan. Bất quá, đây cũng mới chỉ vẻn vẹn là bước khởi đầu.
Bình Luận (0)
Comment