Kể từ ngày mẹ Lưu Điềm Điềm biết chuyện Hoa Kỳ Nhiên chơi thân với Cố Tu Mạnh liền cho phép cậu về trễ hơn một chút. Đã vậy, mẫu hậu đại nhân còn không ngại kể chuyện này với Hoa Kiện Minh.
Những tưởng chồng mình sẽ sốc khi nghe tin con trai mình chơi với người nhược trí thì trái với suy nghĩ của bà, Kiện Minh thật ra cũng có nhiều suy nghĩ khác người. Chỉ vừa đọc báo vừa trả lời.
" Kệ chúng nó, nhược trí nhưng không phá làng phá xóm, gây hại đến ai là được. Nghe bà kể thì thằng bé cũng ngoan, thôi kệ đi... Đến đâu hay đến đó. Cái đó người ta gọi là duyên nợ, đã có nợ thì phải gặp nhau mà trả. Chúng ta đừng chen chân vào niềm vui của con cái khiến nó đau khổ, tự nhiên mà chấp nhận cũng không làm ta khổ tâm đâu."
Lưu Điềm Điềm lại hỏi.
" Nếu hai đứa chúng nó yêu nhau và đến với nhau thật ông không cản sao ?"
" Cản sao được mà cản ? Công chúa còn lấy quái vật được huống gì con mình là người bình thường thì nó lấy người bình thường là chuyện dĩ nhiên, ngốc một chút cũng không sao... Mà ngốc nhiều chút cũng vậy, đó là quyết định của con mình"
" Tôi quên mất, ngày xưa ông là bác sĩ tâm lí"
Hoa Kiện Minh mỉm cười nhìn vợ, hai vợ chồng êm ấm trêu ghẹo nhau.
" Bà già rồi, nên đi khám não đi"
Vì thế, Cố Tu Mạnh cũng được nhà Hoa Kỳ Nhiên chấp nhận lúc nào không hay.
Đã thế, Hoa Kiện Minh còn sắm lại cho con mình một chiếc xe đạp mới có yên phía sau để ngồi. Tốt bụng nói với Hoa Kỳ Nhiên.
" Sau này mỗi ngày tan học về dùng xe này, bảo cậu ấy chở con ngồi ở phía sau để đưa cậu ấy về nhà. Sau đó tự đạp xe về. Như vậy mới hâm nóng tình cảm"
Hoa Kỳ Nhiên lúc còn nhận xe đạp khóe miệng liền giật giật liên hồi mấy cái, đầu thầm nghĩ.
" Nhà mình bị làm sao vậy? Mình với Tu Mạnh có phải hẹn hò đâu mà hâm nóng tình cảm?"
Nhưng mà nghĩ đến việc Cố Tu Mạnh chở mình, bỗng nhiên thiếu gia họ Hoa cũng cảm thấy thích thú, cho nên cậu chọn cách nhận xe đạp. Sang đến sáng hôm sau đã đạp xe đi đến trường.
Dạo này Cố Tu Mạnh không hiểu vì lí do gì, mỗi lần Kỳ Nhiên đi học về anh đều làm nũng, tỉ như việc rất thích được ôm. Nhưng mà việc ôm này muốn cậu thực hiện thì phải đợi đến khi trường không có ai mới có thể ôm được.
Mà mỗi lần ôm Kỳ Nhiên, Tu Mạnh đều cười hề hề ngốc nghếch đến đáng yêu.
" Nhiên Nhiên, ôm một cái... Cho tớ ôm một cái thật nhiều nhiều, thật lâu"
Như mọi ngày, hôm nay Cố Tu Mạnh ngậm cây kẹo mút trong miệng. Đội cái mũ có tai gấu mới được Kỳ Nhiên mua cho hôm trước, nở nụ cười ngốc đến đáng yêu đòi ôm.
Hoa Kỳ Nhiên đưa rộng hai tay mình ra, rất sẵn lòng nói.
" Nào, lại đây... Cho cậu ôm tớ đấy"
Cố Tu Mạnh chỉ đợi có vậy liền chạy nhanh đến, ôm ôm ấp ấp người kia. Miệng còn không ngừng khen.
" Oaaaaa... Người Nhiên Nhiên cục cưng thơm quá, thơm quá.... Hề hề"
" Thơm không ?"
" Không thơm...."
Hoa Kỳ Nhiên nhíu mày hỏi.
" Không thơm sao vừa nãy lại khen hả? Hôm nay học xấu nói dối sao?"
Cố Tu Mạnh lắc đầu nguầy nguậy, bĩu môi trả lời.
" Không phải, người cục cưng không thơm mà là siêu siêu siêu thơm. (⊃。•́‿•̀。)⊃"
Hoa Kỳ Nhiên bật cười, xoa đầu cậu nói.
" Ha ha... Hôm nay còn biết trêu tớ nữa. Ngày mai sẽ cho cậu một bình sữa tắm, tắm vào sẽ có mùi thơm giống tớ"
" Ưm... Cho tớ một Nhiên Nhiên thì càng tốt"
Hoa Kỳ Nhiên cười khanh khách mắng yêu.
" Đồ khôn lỏi"
Một chiếc xe tải xanh đi ngang qua, bác tài xế gào vào.
" Lũ trẻ ranh, đi học về còn ôm ôm ấp ấp gì. Về đi... Hứ"
Hoa Kỳ Nhiên thầm nghĩ.
" Trên đời này lắm kẻ kì lạ, rất thích lo chuyện bao đồng"
Đúng lúc này, Cố Tu Mạnh buông Kỳ Nhiên ra, còn không quên nói.
" Đã đến giờ rồi, tớ phải về ăn cơm với bà thôi "
Hoa Kỳ Nhiên bỗng níu tay áo Cố Tu Mạnh, ngỏ lời muốn đưa anh về.
" Tớ... Tớ có xe đạp, cậu có thể chở tớ về nhà cậu sau đó tớ sẽ tự đạp xe về. Có được không ?"
Cố Tu Mạnh nghe đến đây, miệng mếu máo. Anh bỗng nắm tay cậu nức nở nói.
" Nhiên Nhiên đưa tớ về sao? Oa... Cảm động chết mất, cục cưng tốt quá. Cảm động chết tớ rồi"
Khóe môi Hoa Kỳ Nhiên giật giật, đại não lại thầm nghĩ.
" Nam nhân ngốc còn rất mau nước mắt"
Và thế là, chuyện tình của cặp đôi trẻ trâu lại tiếp tục với màn đạp xe dưới ánh nắng buổi chiều. Hoa Kỳ Nhiên ngồi phía sau được Cố Tu Mạnh chở đi. Nam nhân họ Cố tay cầm lái, nở nụ cười tươi đèo người phía sau.
Nhà Mạnh Mạnh ngốc gần đây, chỉ cần đạp một chút là đến. Một căn nhà nhỏ nằm ở trong hẻm, cánh cổng nhà đã bị rỉ sắt theo thời gian vẫn làm tốt nhiệm vụ bảo vệ ngồi nhà nhỏ đã mục nát nhiều nơi.
Cố Tu Mạnh dựng xe xuống, miệng gào lên.
" Bà ơi bà, Mạnh Mạnh về rồi đây. Mạnh Mạnh về rồi đây."
Trong nhà, một dáng người nhỏ, lưng còng đi khập khiễng từ từ bước ra. Bà của Tu Mạnh cười đón cháu trai.
" Ai da... Cháu cưng của bà đi chơi về rồi đó sao ?"
Cố Tu Mạnh gật đầu, còn không quên giới thiệu Kỳ Nhiên cho bà mình.
" Bà ơi, đây là bạn hay cho kẹo con. Nhiên Nhiên mà con kể với bà đó"
Người bà đã già nhìn Hoa Kỳ Nhiên một lượt, cậu cũng lễ phép cất tiếng chào người lớn tuổi hơn.
Bà của Kỳ Nhiên mỉm cười hiền lành tiến đến nắm tay bà, khuôn mặt nhiều nếp nhăn hôm nay bỗng nhiên giản ra như vừa trút bỏ một điều gì đó. Bà nói.
" Cuối cùng cháu trai ngốc cũng làm ta bớt lo, cuối cùng cháu trai ngốc cũng có bạn"
-----******-----
Trong truyện thì kể đến cảnh đi xe đạp giữ buổi chiều nắng thì nó lãng mạn thế thôi. Chứ gặp ở ngoài đời thì chỉ có nước vừa đạp vừa thở như cờ hó, đạp lòi loz vẫn chưa thấy về đến nhà nữa.
Nhưng mà lỡ đạp chung với crush thì sắn quần lên chở em quanh trái đất thì vẫn được nhé :)))