[Thất Ngũ] Bao Thanh Thiên Hệ Liệt

Chương 17

“Cậu là… Triển Chiêu?!”

Triển Chiêu cũng nhận ra người này, sững sờ một lúc rồi nói.

“Ngài là… nhị công tử của phủ quốc công?”

Bạch Ngọc Đường gãi cằm, khoanh tay lạnh lùng nói.

“Mèo con, mi biết con chó này?”

Triển Chiêu gật đầu, tra kiếm vào bao, đáp.

“Đây là con trai thứ của Thiện quốc công, Dương Ấu Tường.”

Lúc Triển Chiêu đến phủ quốc công điều tra vụ án không đầu đã từng gặp qua Dương Ấu Tường mấy lần, nhận thấy gã cũng khá giống anh trai mình, hội đủ tứ đổ tường, phá gia chi tử, ngờ đâu còn ăn tàng phá hoại đến mức cấu kết sơn tặc, làm những chuyện tày đình cướp nam bá nữ thế này.

Dương Ấu Tường thấy Triển Chiêu đã thu kiếm liền vội vã bò dậy, phủi sạch bụi đất trên người, sửa sang lại áo mũ, cuối cùng đưa tay chỉ vào Bạch Ngọc Đường, ỷ thế ra oai nói lớn.

“Mày là thằng nào, lại dám giả nữ, thay đổi diện mạo, đi lừa nhị công tử!?” Gương mặt tầm thường lại thêm mấy phần rượu khiến bỉ càng thêm bỉ, không cách nào chịu được.

Đã là hạng vô tích sự rồi mà còn cả gan phách lối trước mặt Bạch gia? Bạch Ngọc Đường hừ mũi, giơ tay tát cho Dương Ấu Tường một bạt tai, rồi mỗi câu lại mỗi tát.

“Ta là ‘tiểu bảo bối’ của ngươi! Ta là ‘tinh linh’ của ngươi! Toàn những lời ngươi vừa mới nói hết, nhanh vậy đã quên rồi sao?”

Cậu không nhanh không chậm, cứ thế đều đều nói, cứ thế đều đều tát, trong khoảnh khắc đã ra hơn mười cái tát rồi. Dương Ấu Tường bị đánh cho tối tăm mặt mũi, trối chết trốn sau lưng Triển Chiêu, hai tay ôm má đau đớn nói.

“Ta đường đường là con trai… của quốc công, vậy mà dám đánh ta ư? Triển… Triển hộ vệ, mau mau… bắt tên… ác ôn kia lại!”

Má vẫn thốn từng cơn đau đớn khó nhịn, gã ta chỉ có thể nói đứt quãng mà thôi.

Bạch Ngọc Đường cười qua lỗ mũi.

“Bớt giỡn! Bạch gia ta ngay cả hoàng đế lão nhi cũng còn không để vào mắt, chẳng lẽ lại sợ một tên cẩu tài nhỏ nhoi này? Dẫu có đánh chết ngươi cũng chẳng phải chuyện lớn gì!”

Triển Chiêu giơ tay can ngăn, nghiêm mặt nói.

“Bạch huynh, không thể lỗ mãng đánh người như vậy.”

Bạch Ngọc Đường đẩy tay Triển Chiêu ra, một tay bắt lấy cổ họng Dương Ấu Tường, lạnh lùng cười nói.

“Sao nào? Mi đau lòng khi thấy ta ta đánh con chó này à?” Thấy Triển Chiêu hung dữ lườm mình, cậu lại ra tay đánh thêm vào gò má ửng đỏ của Dương Ấu Tường. “Bạch gia thích là đánh, mi làm được gì nào?”

“Cậu—!”

Bạch Ngọc Đường siết nắm tay, thụi cho Dương Ấu Tường mấy cú, rồi vẫn tiếp tục nắm cổ nhấc cái cơ thể đã muốn bất tỉnh của gã lên khỏi đất, giơ chân đạp một cú cật lực. Dương Ấu Tường vốn đã lảo đảo mất trọng tâm từ đầu, thêm cước này nữa khiến gã lăn lông lốc trên sàn, đập vào tường. Bạch Ngọc Đường khi ấy mới tiến lên, đút tay vào áo, dùng chân đạp lên người gã, toét miệng cười nói.

“Bạch gia ta hỏi một câu, ngươi phải đáp một câu. Nếu có chút nào giấu diếm… hừ, không còn răng cạp đất cũng đừng trách Bạch gia ta. Ta nói được là làm được.”

Triển Chiêu thấy thật buồn cười, cái loại nói năng hắc đạo này lại dùng ở một nơi như vầy à?

Dương Ấu Tường hai tay ôm má, rên rên rỉ rỉ, ánh mắt ai oán nhìn Triển Chiêu.

“Triển hộ vệ… hắn… hắn… đấy gọi là… bức cung đó! Làm ơn… cứu với…”

Triển Chiêu thấy gã vốn là con trai của quốc công, lại đi hạ cấp thành con chó vẫy đuôi mừng chủ thế này, chỉ biết thở dài, nghiêm mặt nói.

“Ngài vốn là con trai của công hầu, lại đi kết giao bậy bạ với bọn sơn tặc, trắng trợn cướp đoạn con gái nhà lành. Hành động đó vi phạm nghiêm trọng luật lệ của Đại Tống. Triển mỗ muốn cứu cũng không cứu được.”

Bạch Ngọc Đường nghe vậy cười khùng khục.

“Mèo con! Từ nãy tới giờ câu này nói nghe xuôi tai nhất đấy.”

Triển Chiêu khẽ cười, lãnh đạm nói.

“Bạch huynh quá khen.”

“Đâu có, đâu có…” Bạch Ngọc Đường đắc ý quay lại nhìn Dương Ấu Tường, ánh mắt sáng lên, mũi chân tăng thêm lực, tra hỏi.

“Bạch gia khuyên ngươi từ bỏ sớm đi, hôm nay dù có là Đa La thần tiên cũng không cứu được ngươi đâu. Nói! Ngươi làm sao lại cấu kết với bọn sơn tặc này hả?!”

Dương Ấu Tường khổ sở nói.

“Oan uổng, oan uổng quá mà. Tôi cùng lắm thì cũng chỉ coi là có qua lại với bọn chúng thôi. Sao lại nói là cấu kết được.”

“Xem ra ngươi vẫn còn ngứa da lắm, muốn được Bạch gia tẩm quất phải không?”

“Đừng… đừng đánh! Tôi khai, tôi khai mà. Hỏi gì tôi cũng khai hết!”

Bạch Ngọc Đường hừ giọng, nói.

“Coi như còn biết thức thời. Nghe ta hỏi đây, ngươi là một trong những trại chủ của Đại Phong Trại chó má này?”

“Không, không phải! Trại chủ là người khác cơ.”

Bạch Ngọc Đường nhướn mi, trào phúng nhìn một lượt, pha trò.

“Có phải là ‘Ngự Miêu Triển Hùng Phi’ hại dân hại nước?”

Dương Ấu Tường kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu một chút rồi lại quay sang Bạch Ngọc Đường, đầu óc mơ hồ.

Triển Chiêu cau mày, nghiêm mặt nói.

“Bạch huynh, đừng đùa nữa!”

“Rồi, rồi… con mèo mi thật chẳng thú vị tẹo nào.” Bạch Ngọc Đường bĩu môi, lại hỏi. “Đại trại chủ kia tên là gì?”

“Tên là Hùng Uy, biệt danh ‘Ngọc Diện Miêu’…”

“Cái gì mà ngọc diện, thiết diện chứ. Nghe buồn nôn thật mà. Có điều, tên tiểu nhị kia đúng là ăn nói lung tung bậy bạ.”

Triển Chiêu hòa hoãn nói.

“Cũng không hẳn vậy, chỉ tại mấy cái tên nó nghe hao hao giống nhau mà thôi.”

Bạch Ngọc Đường hừ mũi.

“Vậy nhị trại chủ chắc không phải Triệt Đệ Thử Hàn Chương ha?”

“Là Trại Địa Thử, Hàn Lương.”

“Còn tam trại chủ?”

“Vân Điêu, Bằng Ngọc.”

Bạch Ngọc Đường hài lòng gật đầu.

“Từ lúc nào ngươi cấu kết cùng bọn chúng làm điều ác hả?”

Dương Ấu Tường thấy mình oan uổng quá nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Tôi chỉ là tình cờ quen biết họ thôi, sao lại nói là cấu kết làm điều ác chứ?”

“Hử? Đang đòi ăn đánh à? Còn không mau khai ra!”

“Vâng, vâng…” Dương Ấu Tường cuống quýt nói, tay ôm đầu. “Mấy năm trước trong lễ chúc thọ của phụ thân, ba người bọn họ không rõ nhận giao phó của ai, đưa tới phủ một bản ‘Tước Tung Đồ’ gì đó để làm quà mừng thọ.”

Triển Chiêu giật mình hỏi.

“Tước Tung Đồ là do họ đưa tới?”

“Phải.”

Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu về phía Triển Chiêu.

“Mèo con này, không phải Tước Tung Đồ là thứ được khắc lên đằng sau Vân Sơn Lệnh à?”

Triển Chiêu gật đầu.

“Đúng vậy. Lý cô nương khi còn sống cũng từng nói Tước Tung Đồ là món quà được đưa tới trong ngày mừng thọ của quốc công…” Nhắc tới Lý Văn Sảnh đoản mệnh kia, trong lòng anh chợt thấy xót xa, giọng nhỏ dần.

Bạch Ngọc Đường cũng ảm đạm bớt, thấp giọng nói.

“Lý cô nương… Tôi nhất định sẽ bắt bằng được tên ác tặc Thẩm Sĩ Bình, giúp nàng báo thù rửa hận!” Cắn chặt răng, cậu giơ chân đá Âu Dương Tường một cú. “Sau đó thế nào, khai tiếp đi chứ! Chẳng lẽ phải chờ Bạch gia hỏi.”

“Vâng, vâng.” Dương Ấu Tường gấp gáp nói. “Phụ thân nhận lấy món quà này… Rồi mấy tháng sau, người đem một hộp gấm đến đưa cho tôi, bảo tôi một mình mang đến Đại Phong Trại ở núi Thúy Kỳ. Khi đó tôi còn nghi là ở trên núi không có sơn trại nào… Ai dè, đến nơi mới biết là ngọn núi đã bị chiếm giữ, trại chủ chính là ba người đã đến chúc thọ dạo trước.”

Triển Chiêu hỏi.

“Trong hộp gấm kia chứa thứ gì?”

Dương Ấu Tường lắc đầu nói.

“Tôi không biết… Phụ thân liên tục dặn dò, không được phép mở hộp ra xem. Huống chi cái hộp đó còn được bao khóa đồng, nói chung là mở không được.”

Triển Chiêu nói.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi đem hộp gấm, đến đưa cho đại trại chủ Hùng Uy, hắn hết sức khách khí tiếp đãi tôi, mời ở lại uống rượu, uống rượu mua vui…” Nói tới đây, Dương Ấu Tường lại cố đứng dậy, chuyện phía sau khỏi hỏi cũng biết.

Bạch Ngọc Đường nặng chân hơn, cười lạnh nói.

“Cho nên ngươi liền lân la làm quen, xúi giục làm ra những thứ bại hoại như trắng trợn cướp đoạt dân nữ?”

Dương Ấu Tường cứng họng, cúi đầu, không biết nói sao.

Bạch Ngọc Đường hừ giọng nói.

“Được. Giỏi lắm cái trò cấu kết với thổ phỉ. Chả trách phủ nha nơi này không làm được gì, ra là có nhị công tử của phủ quốc công đỡ đầu!”

Dương Ấu Tường đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay qua Triển Chiêu hỏi.

“Triển hộ vệ… sao cậu lại tới Huy Châu?”

Triển Chiêu hơi ngớ ra, anh vẫn nhớ trước lúc xuất phát, Bao Chửng đã có dặn dò, vụ án thi hài trong giếng có liên quan đến công hầu, không nên kinh động tới phủ nha, chỉ âm thầm điều tra mà thôi. Anh còn chưa nghĩ ra nên phải đáp làm sao, Dương Ấu Tường đã nói luôn.

“Biết rồi, biết rồi… Nhất định là phụ thân đã viết thư cho Bao đại nhân. Cậu đến vì vụ án quỷ nữ lấy mạng phải không?!”

Quỷ nữ lấy mạng?

Triển Chiêu chột dạ, trước khi anh rời Biện Kinh đã từng tham gia khám nghiệm thi hài lấy từ trong giếng của phủ quốc công, xác nhận đấy là xác của một cô gái trẻ tuổi. Tuy nhiên, ngoài việc đó ra thì không thể tìm thêm bất kì manh mối nào khác. Hôm nay nghe Dương Ấu Tường nói rằng ở phủ quốc công có ma quỷ lộng hành, có khi nào liên quan gì đó với vụ án? Triển Chiêu giữ nét mặt không đổi, nhếch miệng khẽ cười, nói.

“Nếu nhị công tử đã biết mục đích đến đây của Triển mỗ, vậy mong nhị công tử kể lại đầu đuôi sự việc một lần, cũng để Triển mỗ đỡ tốn công.”

Bạch Ngọc Đường lén nghiêng mắt nhìn anh, trong lòng cười trộm. Con mèo này công nhận khả năng đóng kịch không tồi nha. Mình cùng đi suốt đoạn đường đến đây mà chưa hề nghe nhắc gì tới vụ quỷ nữ lấy mạng, thế mà giờ vẫn có thể nói dối không chớp mắt như vậy.

Dương Ấu Tường nắm lấy ống tay áo Triển Chiêu, vui mừng như chết trôi vớ cọc, nói.

“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Triển hộ vệ chính là ngự tiền tứ phẩm, là cánh tay mặt của Bao đại nhân, ác quỷ lần này nhất định sẽ không dám lộng hành!”

“Bạch huynh, buông cậu ấy ra đi, để cậu ấy kể lại chuyện một lần từ đầu đến cuối.”

Phủ quốc công có quỷ nữ lấy mạng? Bạch Ngọc Đường tính tình tự do phóng khoáng, không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, hôm nay nghe chuyện li kì như vậy, dĩ nhiên tò mò lắm chứ. Cậu ngay lập tức rút chân về, cười hề hề.

“Được, Ngũ gia coi như nể tình con mèo thúi kia mà tạm tha cho ngươi. Có điều, ngươi mà dám giấu diếm cái gì là…”

Dương Ấu Tường nói ngay.

“Biết… biết… Nhất định không giở trò gì đâu.”

Nói đến đây thì Triển Chiêu cũng không nhịn được mà bật cười. Bạch Ngọc Đường hài lòng gật đầu.

“Tốt, trẻ ngoan dễ dạy. Còn không nói mau!”

Dương Ấu Tương chùi nước mắt nước mũi, thấp thỏm nói.

“Thật ra tôi cũng không rõ lắm. Mà phụ thân cũng nghiêm khắc cảnh cáo, ai cũng không được phép đem chuyện này ra ngoài. Nếu không phải Triển hộ vệ của phủ Khai Phong đến đây, đánh chết tôi cũng không dám nói. Không lâu sau khi phủ Khai Phong đào ra được hài cốt trong giếng cạn ở hậu hoa viên, nha hoàn, người hầu trong phủ đồn miệng với nhau, nói rằng có thấy một quỷ nữ mặc áo đỏ đêm đêm lượn lờ. Trước đây, cũng có đồn như vậy rồi, nhưng không ai tin cả. Có điều, sau vụ án không đầu, tự dưng tin đồn tăng lên đáng kể. Rồi sau đó… sau đó…”

Bạch Ngọc Đường ánh mắt sáng lên, lộ rõ vẻ thích thú, hỏi tới.

“Sau đó thì sao?”

Dương Ấu Tường lau mồ hôi lạnh trên trán, hoảng sợ nói.

“Sao đó… Phúc bá gõ mõ canh của phủ bị… quỷ nữ giết chết ở cạnh giếng cạn kia.”

Triển Chiêu trước giờ làm việc luôn phân tích đầu đuôi rất kỹ, lại càng không tin vào ma quỷ thánh thần gì, thế nên mới hỏi.

“Ông ấy chết như thế nào? Sao lại biết chắc là do quỷ nữ làm?”

“Ngực… ngực của ông ta là do một bàn tay đâm xuyên qua, không phải do quỷ nữ làm thì còn sao nữa?! Với lại, bên cạnh thi thể… còn có hai chữ bằng máu.”

Bạch Ngọc Đường nhướn mi.

“Ồ? Chữ gì vậy?”

“Hồng… Châu!”

Triển Chiêu trầm ngâm, suy tư nói.

“Hồng Châu? Đấy là thứ Phúc bá kia để lại trước khi chết?”

Dương Ấu Tường lắc đầu.

“Là do quỷ nữ… viết đấy.”

“Làm sao lại khẳng định là của quỷ nữ.”

Dương Ấu Tường nghe hỏi, cái trán vừa lau sạch kia đã nhễ nhại mồ hôi lạnh, run run nói.

“Bởi vì… bên cạnh mỗi người bị giết… đều có hai chữ ‘Hồng Châu’ ấy.”

Chân mày Triển Chiêu nhíu lại thành một đường.

“Mỗi? Rốt cuộc trong phủ quốc công đã có bao nhiêu nạn nhân rồi?”

“Tổng cộng… là bốn.”

“Gồm những ai?”

“Đều là người làm trong phủ… ngoài Phúc bá gõ canh ra, còn có nha hoàn thân cận của mẫu thân Tổ Cúc, quản gia nhị môn Lưu bà, và sai vặt Dương An.”

“Hai chữ ‘Hồng Châu’ này có ý nghĩa gì đặc biệt không?”

“Đó là… đó là…”

Bạch Ngọc Đường thấy gã ấp a ấp úng không nói, liền giơ tay dọa, ép hỏi tới.

“Là gì?! Nói mau coi!”

“Vâng… vâng. Đó là nha hoàn mẫu thân mang theo. Sau này phạm phải gia quy nên bị xử tử.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau.

“Mèo con. Thấy sao?”

Triển Chiêu cứng rắn nói.

“Hai người chúng ta trước đến hội nhóm với Tưởng đảo chủ, bắt trại chủ giao cho quan phủ, sau dẫn Dương Ấu Tường này trở lại phủ quốc công tìm hiểu ngọn ngành.”

Bạch Ngọc Đường nghe thấy mấy chữ ‘hai người chúng ta’ trong lòng vô cùng vui vẻ, ánh mắt gian xảo, cười nói.

“Ngự Miêu đại nhân đổi tính từ khi nào thế? Không còn chê Bạch gia ta đi theo vướng tay vướng chân nữa hả?”

Triển Chiêu khoanh tay, bất đắc dĩ cười khổ.

“Chuyện đã tới nước này, có đuổi Bạch huynh cũng có đi đâu.”

Bạch Ngọc Đường nghe vậy toét miệng cười, móng chuột đĩnh đạc ngự trên vai Triển Chiêu.

“Nói hay lắm. Không ngờ con mèo đần này cũng có ngày khôn ra.”

Triển Chiêu hơi chắp tay, trên mặt nở nụ cười lạnh nhạt.

“Triển mỗ quen biết Bạch huynh đã lâu, bản lĩnh tự do, phóng khoáng, thích làm rối mọi chuyện, đã vậy còn là làm bậy của Bạch huynh vốn lãnh giáo không ít rồi.”

Ai bảo Ngự Miêu ôn hòa, khiêm nhường nào? Bề ngoài đĩnh đạc nhưng ẩn bên trong miệng mồm vô cùng lanh lợi!

Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi, tích tắc đã xuất chưởng.

“Mèo thúi, muốn ăn đòn!?”

Triển Chiêu nhanh tay bắt lấy cổ tay Bạch Ngọc Đường, thu lại mọi nét cười, nói.

“Bạch huynh, chính sự quan trọng hơn.”

“Hừ, tạm tha con mèo mi một lần, trước tìm rồi xử lý ba tên trại chủ nơi này, sau Bạch gia sẽ cùng mi phân cao thấp—”

Bạch Ngọc Đường chưa dứt lời đã nghe bên ngoài có tiếng cười lạnh.

“Không cần hai vị đại giá, chúng tôi đã sớm cung kích chờ từ lâu.”
Bình Luận (0)
Comment